Chương 14.2: Bé Tiểu Tô (14)

Sau khi thôn trưởng nói xong, cười nhìn về phía Yến Tiểu Tô: "Chúc mừng gia đình Tiểu Tô của chúng ta, đạt được hạng nhất!"

"Nhà mình sẽ có quyền ưu tiên chọn nhà, trong vòng bốn ngày kế tiếp, đều có thể ở trong ngôi nhà mà mình lựa chọn."

"Tiểu Tô thật tuyệt!"

Sau khi nghe trưởng thôn nói xong, người đầu tiên hoan hô chính là Tiểu Cam Tử.

Bé vui vẻ chạy đến bên Yến Tiểu Tô, lắc lắc cánh tay bé: "Cám ơn Tiểu Tô! Nhờ có cậu mà nhà bọn mình mới không xếp cuối."

Yến Tiểu Tô gãi vành tai: "Hắc hắc."

Vui vẻ!

Ninh Chí Viễn và Trình Manh ra sức vỗ tay: "Chúc mừng chúc mừng!"

Châu Châu cũng đi tới bên cạnh Yến Tiểu Tô, cẩn thận từng li từng tí lại thân sĩ nhẹ nhàng chạm vào bả vai của bé, kéo sự chú ý của bé qua: "Em Tiểu Tô, em thật lợi hại."

Lý Hạc ở một bên chăm chú nhìn các bạn nhỏ, râu hơi rung động, cũng dùng sức vỗ vỗ hai tay.

Yến Tiểu Tô gãi đầu: "Hắc hắc hắc."

Vui vẻ vui vẻ!

Gia đình đội xanh bên này vui mừng khôn xiết, gia đình đội đỏ phần lớn đều lộ vẻ xấu hổ, chỉ vỗ tay vài cái tượng trưng cho có lệ.

- Đùa gì vậy?

Bọn họ vừa mới bị ba mẹ Yến Tiểu Tô đập đến chật vật như vậy, lúc này không khóc thành tiếng cũng đã rất tốt rồi, làm sao có thể thành tâm chúc mừng.

Trong bầu không khí như băng lửa đối đầu này, Tử Mộc của gia đình đội đỏ dùng hai tay chống nạnh, có chút tức giận nhìn Yến Tiểu Tô.

Đều do Yến Tiểu Tô.

Cậu ấy nhất định là vì cố ý trả thù mình nên mới làm như vậy!

Lần này thì tốt rồi, nhà bọn họ đạt được hạng cuối cùng, chỉ có thể chọn được phòng kém nhất.

Lúc này Yến Tiểu Tô đang được hai đồng bọn nhỏ vây quanh, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Dưới sao quanh trăng sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tròn xoe, hai bên má nhuộm lên một tia đỏ ửng hưng phấn, cực kỳ giống một bánh bao nhỏ dễ thương.

Tử Mộc hạ quyết tâm, phát ra lời thề độc ác nhất đối với nhóc: Lấy danh nghĩa "Bạch tuộc bảo bảo" thề, Hạ Tử Mộc nhóc đã có quyết định, trong thời gian kế tiếp...

Nhóc tuyệt đối sẽ không chơi với Yến Tiểu Tô!

Tuyệt đối không!

*

"Các bạn nhỏ, các ba và mẹ, hãy nhìn bên này!"

Thanh âm cao vυ"t của trưởng thôn vừa dứt, liền có nhân viên công tác đẩy lên sáu tấm bảng trắng treo ảnh chụp.

"Đây là những căn nhà mà mọi người sắp vào ở."

"Đầu tiên là phòng số 1, nằm ở chính giữa quần thể lâu đài cổ, trên dưới có tổng cộng hai tầng, từng là chỗ ở của Thành chủ thành cổ Vĩnh Dụ, đến nay đã có gần ngàn năm lịch sử."

Trưởng thôn đi tới bên cạnh phòng số 1, bắt đầu giới thiệu với từng người một.

Mọi người rất dễ dàng có thể nhìn ra, phòng số 1 là một gian trang hoàng hoa lệ cổ xưa nhất trong sáu gian phòng này, trang trí bên trong và đồ dùng trong nhà đều cực kỳ nổi bật, đối lập rõ ràng với năm gian phòng còn lại.

Không hổ là nơi ở của Thành chủ!

Vừa nhìn đã biết là "phòng" cao cấp nhất của chuyến đi này.

Giống như những người khác, Yến Tiểu Tô tự nhiên cũng nhìn ra chỗ bất phàm của phòng số 1, bé hưng phấn giữ chặt tay phải Yến Huỳnh: "Mẹ, chúng ta chọn số 1 đi, có được không?"

Yến Huỳnh không trả lời.

Nơi này từng nằm ở yếu địa (chỗ trọng yếu) vùng biên ải, lại có lịch sử ngàn năm, còn được bảo tồn như kỳ tích - - Lịch sử lâu đời lắng đọng từng lớp như trầm tích, tự nhiên cũng sẽ có rất nhiều “thứ bẩn thỉu” chất thành đống.

Thời điểm không người chú ý tới, đồng tử Yến Huỳnh chợt co rút lại, toàn bộ con ngươi đen thui.

Trong nháy mắt tiếp theo, sáu bộ ảnh liền thay đổi toàn bộ trong mắt Yến Huỳnh.

Thời gian như đảo ngược ở đây, ảnh màu trong nháy mắt phai màu thành đen trắng nguyên thủy, bố cục căn phòng trải qua cải tạo hiện đại đã bong tróc thành bố cục cổ xưa ban đầu; chỉ cần liếc sáu tấm ảnh một cái, bên tai Yến Huỳnh liền mơ hồ truyền đến tiếng gào khóc không biết là người hay là thú.

Sắc mặt cô không thay đổi, đã tập mãi thành thói quen đối với loại chuyện kỳ quái này.

Đại khái xem ra, trên mỗi tấm ảnh đều quanh quẩn khí đen, nhưng mà, khí đen từ số 2 đến số 6 cũng không tính là nhiều, còn thuộc về phạm trù bình thường. Còn căn nhà số 1...

Khí đen như dây leo quấn quanh tường ngoài phòng, gần như nồng đậm đến mức thành thực thể sương đen có thể nhỏ nước.

Nồng độ khí đen này khiến Yến Huỳnh nghĩ tới Châu Châu lúc trước mình từng nhìn trộm.

Khác với tử khí trên người Châu Châu, khí đen trên kiến trúc phần lớn là oán khí: Xem ra, căn nhà số 1 hẳn là đã trải qua không ít "câu chuyện". Yến Huỳnh rất dễ dàng có thể phân biệt ra oán khí chồng chất ngàn năm qua của nhân loại, đã lâu không tiêu tan ở trên bầu trời gian phòng này.

Đang lúc Yến Huỳnh ngưng thần quan sát, giới thiệu của trưởng thôn về sáu gian phòng đã tới hồi kết thúc.

"- - Đây là 6 căn nhà của chúng ta. Đáng nhắc tới chính là, trong này có một căn nhà mà tổ làm chương trình đã chuẩn bị một "Kinh hỉ", không biết sẽ có gia đình nào may mắn nhận được kinh hỉ đây?"

Hai chữ "kinh hỉ" anh ta cố ý nói kéo dài, làm người ta nhất thời không thể biết được ý tứ trong đó rốt cuộc là tốt hay xấu.

"Có bạn nhỏ nào muốn vào ở phòng có kinh hỉ không?" Trưởng thôn hỏi.

"Có con!" Yến Tiểu Tô hăng hái giơ tay.

Trưởng thôn đã quen được Yến Tiểu Tô tâng bốc, cười liếc nhìn bé một cái: "Được, Tiểu Tô, là người đứng đầu cuộc thi nhảy lò cò, em chọn nhà trước đi."

"Con chọn số 1... Ưm ưʍ." Tiểu Tô còn chưa nói xong, miệng bé bỗng nhiên bị một lòng bàn tay lành lạnh che khuất.

"Xin lỗi, chúng tôi thương lượng với Tiểu Tô trước đã." Yến Huỳnh mở miệng.

Cô nháy mắt với Tô Thời Xuyên, Tô Thời Xuyên lập tức ngầm hiểu.

"Bên trong có "đồ"?" Tô Thời Xuyên thấp giọng hỏi.

Yến Huỳnh gật đầu: "Rất nhiều. Nhưng không xác định có ảnh hưởng đến Tiểu Tô hay không."

Cuộc đối thoại không tỉ mỉ của hai người, làm dấy lên cuộc thảo luận giữa khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp.

[Mẹ Tiểu Tô đã đoán được kinh hỉ của tổ tiết mục sao?]

[Là lạ, hai người này hình như đang làm cái gì đó bí hiểm.]

[Tình thú nhỏ giữa vợ chồng mà thôi, cư dân mạng ăn dưa của chúng ta làm sao mà hiểu được?]

Tiểu Tô đột nhiên bị che miệng, khó hiểu nhìn về phía Yến Huỳnh: "Mẹ, sao vậy?"

Nếu như là Yến Huỳnh trước kia, cô nhất định không nói hai lời liền cưỡng chế Tiểu Tô đổi nhà. Nhưng hôm nay, lời nói "Con không thể chọn số 1" dù đến bên miệng, lại bị cô nuốt xuống.

Yến Huỳnh hít sâu một hơi, cúi người, nhìn thẳng vào mắt Yến Tiểu Tô.

Cô nhìn đôi mắt trong suốt của con gái mình, chậm rãi mở miệng.

"Tiểu Tô, nếu đến nhà số 1, con có thể sẽ không thoải mái, còn có thể gặp ác mộng."

Yến Huỳnh dừng một chút, lại hỏi: "Nếu đã như vậy, con còn muốn chọn số 1 không?"