Chương 13.1: Bé Tiểu Tô (13)

Thấy Tử Mộc không đáp lời, đôi mắt màu hổ phách của Châu Châu nhanh chóng lạnh xuống.

Nhóc khẽ nói: "Nghe này, nếu sau này cậu còn dám hung dữ với em ấy, mình cam đoan mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu."

Rõ ràng chỉ là một cậu bé sáu tuổi, lời nói ra lại khiến người ta sợ hãi.

Cả người Tử Mộc run lên: Cậu mới không thừa nhận trong nháy mắt mình bị khí thế của Châu Châu dọa sợ đâu!

Được rồi, coi như Yến Tiểu Tô có bản lĩnh, vậy mà lại nhận anh trai nhanh như vậy, còn để anh trai thay cậu ấy ra mặt.

Nhưng mà...

Cậu bé nắm chặt nắm tay nhỏ, hai mắt toát ra tia lửa: Điều này chứng tỏ vừa rồi Yến Tiểu Tô quả nhiên là đang giả ngu! Thật sự là... Đáng giận đến cực điểm.

Lúc này, màn đạn trong phòng truyền hình trực tiếp nghênh đón một đợt giếng phun.

[Trong nháy mắt khi nghe Tử Mộc hô "này", không hiểu sao tôi lại nghĩ ra một bộ phim thần tượng vườn trường... Đương nhiên, là phiên bản màu xanh lá cây thấp tuổi.]

[Tôi nhớ có phải Tử Mộc từng diễn vai nam chính trong phim thần tượng vườn trường đúng không? Không hổ là ngôi sao nhí xuất sắc nhất Trung Quốc gần đây.]

[Nữ một Tiểu Tô, nam một Tử Mộc, nam hai Châu Châu. Diễn viên đã vào vị trí, phu nhân nào có thể cắt một cái không?]

[Các nhà khoa học đừng tự biên tự diễn nữa, tình bạn đơn thuần của bọn trẻ mà thôi. Xem hôm nay Tiểu Tô chơi với Châu Châu và Tiểu Chanh Tử tốt biết bao, Châu Châu đến giúp cũng là có thể hiểu được.]

*

Bất kể hướng gió bình luận trực tiếp như thế nào, trên bãi đất trống, các nhóm gia đình đều đã sẵn sàng.

Căn nhà dài nhất là nhà Tiểu Chanh Tử, tiếp theo là một nhà Yến Tiểu Tô, ngắn nhất là cho nhà Châu Châu - - bởi vì mẹ của Châu Châu Thẩm Y không thể trình diện, cho nên Lý Hạc cần một mình đi đi về về hai vòng, mọi người liền tự giác chia căn nhà ngắn nhất chia cho anh ta.

Nhóm xuất hiện đầu tiên, là các ba của đội xanh.

Các gia đình đội đỏ nóng lòng muốn thử, đứng ở khu ném bóng cách đó năm mét, cầm cầu lông trong tay nhắm vào ba Tiểu Chanh Tử trên đường băng dài nhất.

Mọi người đều biết, ba mẹ Tiểu Chanh Tử đều là vận động viên từng đoạt huy chương trên sân thi đấu thế giới.

Nhất định phải nhìn chằm chằm đập bọn họ trước!

Về phần hai nhóm gia đình còn lại... Nghĩ hẳn là không nhấc nổi bọt nước gì đâu.

"Ba, hai, một, huýt --" Tiếng còi của trưởng thôn vang lên, hô: "Trận đấu bắt đầu!"

Quả nhiên, ba Tiểu Chanh Tử bắt đầu bị tập trung hỏa lực, hai giây sau liền bất hạnh bị ném ra ngoài, trở lại điểm xuất phát xoay ba vòng vòi voi.

Sau đó, các gia đình đội đỏ theo kế sách vây công Tô Thời Xuyên trên con đường dài thứ hai.

Nhưng mà...

Chuyện cực kỳ quái dị bỗng nhiên xảy ra!

Chỉ thấy cầu lông vốn phục tùng, khi đập vào xung quanh Tô Thời Xuyên sẽ đột nhiên vô lực rơi xuống, giống như bị một cái khiên vô hình ngăn trở, mềm nhũn rơi xuống từ không trung.

Không chỉ như thế, động tác của Tô Thời Xuyên còn mạnh mẽ không tưởng, nhảy 12 ô lò cò đến uy thế hừng hực, tự mang tàn ảnh.

Thấy thế, Yến Tiểu Tô đặt tay lên miệng làm loa, bi bô hô: "Ba cố lên!"

"Được, ba chắc chắn sẽ cố lên!"

Vào thời khắc này, Tô Thời Xuyên lại có lòng dạ thanh thản trả lời. Anh còn cười híp mắt nhìn về phía Yến Tiểu Tô.

So sánh với bóng dáng ba Tiểu Chanh Tử xoay vòi voi bên cạnh, Tô Thời Xuyên trông đặc biệt thoải mái trước “cơn mưa đạn” do cầu lông gây ra.

Nếu có người không biết nhìn thấy, có lẽ còn không thể phân rõ ai mới là vận động viên thực sự.

Mấy giây sau...

"Ba Tiểu Tô đã hoàn thành một vòng rồi!"

"Tiếp theo là mẹ Tiểu Tô, chuẩn bị xong là có thể lên sân rồi."

Mắt thấy Tô Thời Xuyên dễ dàng thông qua toàn bộ quá trình, gia đình đội đỏ phụ trách quấy nhiễu ở đây cũng không dám tin trừng to hai mắt.

... Cái đống cầu lông này xảy ra chuyện gì vậy!

Rõ ràng lúc đập ba Tiểu Chanh Tử còn rất tốt, sao lúc đập Tô Thời Xuyên lại không được chứ?

Nhưng rất nhanh, thấy Yến Huỳnh đã đứng ở ô thứ nhất chuẩn bị tốt để chơi trò chơi, ba nhóm gia đình đội đỏ lập tức điều chỉnh tốt tâm tình, đưa ánh mắt cho nhau.

Không sao, tiếp theo liền tập kích Yến Huỳnh.

Tuyệt đối không thể để cho một nhà Yến Tiểu Tô qua đầu tiên được!

"Mẹ ơi, cố lên, mẹ ơi, cố lên!"

Trong vùng đứng xem, Yến Tiểu Tô dùng toàn bộ sức bú sữa điên cuồng động viên.

"Bà xã, anh yêu em! Cẩn thận đừng bị thương!"

Tô Thời Xuyên vừa mới kết thúc không để ý ánh mắt khác thường của gia đình bên cạnh, dùng hết tất cả vốn liếng thả tim về phía bóng lưng Yến Huỳnh.

Ba Tiểu Chanh Tử và ba Châu Châu bên cạnh đều bị cầu lông của đội đỏ đánh gã, một lần nữa xoay vòi voi ba vòng.

Bởi vậy ở điểm xuất phát, bóng dáng Yến Huỳnh thẳng tắp cao ngất, cực kỳ nổi bật trong hai người đàn ông thất tha thất thểu bên cạnh. Cô chỉ buộc đơn giản mái tóc gợn sóng màu nâu thành đuôi ngựa cao, điều động cơ bắp toàn thân, vẻ mặt kiên nghị bình tĩnh.

-- không giống như là đang chơi nhảy lò cò, ngược lại giống như là muốn tham gia nhiệm vụ bí mật của bộ đội đặc chủng.

[Mẹ Tiểu Tô là khách quen của phòng tập thể thao phải không? Cơ bắp cánh tay thật chặt.]

[Một trò nhảy lò cò trong show thiếu nhi mà mang lại cảm giác khẩn trương y như trận chung kết quốc tế vậy.]

[Tiểu Tô bảo bối nhỏ giọng một chút, cố lên cũng quá chân thành và ra sức rồi.]

"Được, mẹ Tiểu Tô chuẩn bị sẵn sàng là có thể nhảy - -"

Thôn trưởng còn chưa dứt lời, Yến Huỳnh đã như một mũi tên rời cung vọt ra ngoài!

Thân hình người phụ nữ linh hoạt mạnh mẽ, giống như sau lưng có mắt, dễ dàng tránh thoát khỏi vòng vây công cầu lông đầu tiên của gia đình đội đỏ. Mà trong mấy giây ngắn ngủi đội đỏ bổ sung đạn dược, Yến Huỳnh đã vọt tới điểm cuối của nhảy lò cò.

Cô gọn gàng xoay người, đuôi tóc giương cao, tung ra một đường cong xinh đẹp trên không trung.

"Mẹ Tiểu Tô đã hoàn thành một nửa lộ trình rồi, gia đình đội đỏ, xin hãy nắm lấy thời gian cuối cùng của các bạn!" Thôn trưởng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà nhắc nhở.

Mắt thấy Yến Huỳnh lấy thế như chẻ tre đi tới, lập tức sẽ trở lại điểm xuất phát, gia đình đội đỏ liều mạng đánh cầu lông trong tay về phía Yến Huỳnh.