Chương 5.1: Bé Tiểu Tô (5)

Một tuần sau, tòa nhà truyền hình Hãn Hải thành phố S.

Bức tường thủy tinh phản chiếu những đám mây trong vắt đơn giản, trong tòa nhà 43 tầng cao tới 300 mét, nhân viên mang theo thẻ công tác đi tới đi lui, rất là bận rộn.

Trong bộ phận giải trí của truyền hình Hãn Hải - -

Bốn máy quay phim đặt trong căn phòng rộng rãi sáng sủa, lần lượt từ phía trước phía sau quay lại sô pha dài trống trải ở giữa.

Sau chiếc bàn gỗ màu trắng cách sô pha không xa, ba nhân viên công tác vẻ mặt không đồng nhất đang ngồi ngay ngắn - - từ thẻ công tác trước ngực có thể thấy được, bọn họ theo thứ tự là một đạo diễn và hai biên kịch.

"Gia đình nghiệp dư số 3 chắc sắp tới rồi."

Người phụ nữ trung niên buộc tóc đuôi ngựa ở giữa ngáp dài, liếc nhìn đồng hồ treo tường.

"Đạo diễn Lưu, lúc trước thông báo thời gian gặp mặt là mười giờ." Nam biên kịch bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.

Đạo diễn Lưu gật gật đầu, ngón tay chán muốn chết gõ vài cái ở trên bàn: "Anh ta thực sự đã mời một gia đình nghiệp dư đến, bây giờ các chương trình thực tế và chương trình tạp kỹ đang bùng nổ, ai mà muốn xem những người nghiệp dư thuần túy trong chương trình chứ?"

Cô ấy là một trong những giám đốc casting cho mùa thứ ba của "Gia Đình Em Bé Dễ Thương", lần này chịu trách nhiệm phỏng vấn nhóm gia đình nghiệp dư thứ ba.

Chương trình "Gia Đình Em Bé Đáng Yêu" là một chương trình truyền hình thực tế có độ thảo luận cực cao, banner lần này là "Trở lại cuộc sống gia đình thực sự và đầy khói lửa của những em bé dễ thương", vì vậy, trong dàn khách mời, ngoài những gia đình nổi tiếng là thành viên chính, bọn họ cũng áp dụng một phương pháp chưa từng có trong việc lựa chọn các gia đình nghiệp dư.

Nhưng trong lòng đạo diễn Lưu rất rõ ràng: Cái gọi là khói lửa chỉ là mánh lới thu hút sự chú ý, nếu thật sự lôi kéo một gia đình thuần chay tới đây...

Tiết mục khẳng định dán còn nhanh hơn cả bánh rán mới mở ở dưới tầng nhà cô.

"Gia đình nghiệp dư số 1, số 2 đều là những blogger nổi tiếng trên mạng có nền tảng fan nhất định." Nữ biên kịch bên tay phải đạo diễn Lưu nhìn tài liệu trong tay: "Gia đình nghiệp dư số 3 này, hoàn toàn không có tài khoản xã hội, tư liệu giao ra cũng không đầy đủ."

- Biểu diễn tài nghệ trẻ em, không.

- Giới thiệu bối cảnh gia đình, không.

- Ảnh chụp chung gia đình, không

Trên một tờ giấy mỏng manh, ngoại trừ tên, những chữ còn lại cộng lại cũng không đủ để viết nên một bài văn đối với một học sinh lớp một tiểu học.

"Người một nhà này làm sao thông qua sàng lọc vậy?" Đạo diễn Lưu nhíu mày, khó hiểu nói: "Người phụ trách sàng lọc sơ yếu lý lịch lúc trước đều bị hạ độc sao?"

Đây là một tài liệu ứng tuyển bất cẩn không chỉ nổi bật sau buổi thử giọng của hàng nghìn hồ sơ mà còn vượt qua vòng đánh giá nội bộ và giờ còn lọt vào vòng tuyển chọn cuối cùng.

Đạo diễn Lưu âm thầm hạ quyết tâm trong lòng: Lần này chỉ giữ lại hai nhóm gia đình nghiệp dư số 1 và số 2 đã là cực hạn của cô, tuyệt đối không thể thêm gia đình số 3 này vào.

Hai mùa đầu của "Gia Đình Em Bé Dễ Thương" thật vất vả mới thành lập được danh tiếng, tuyệt đối không thể rơi xuống vào mùa này!

"Tôi nghe nói..." Nam biên kịch vừa định nói gì đó, ngoài phòng đột nhiên vang lên vài tiếng gõ cửa kỳ quái.

Cốc, cốc.

Cốc... Cốc...

Cốc, cốc.

Có dài có ngắn, đan xen có nhẹ nhàng, còn rất có nhịp điệu.

Căn phòng yên tĩnh một lúc, hai biên kịch liếc nhau một cái, nữ biên kịch nhẹ giọng nói thầm: "Sao mà có chút..."

Giống như mật mã của một ám hiệu nào đó?

Không, chắc là ảo giác đi.

"Là gia đình số 3 sao? Mời vào." Đạo diễn Lưu mở miệng.

Đạo diễn Lưu lơ đãng nhìn về phía đồng hồ treo tường, phát hiện lúc này kim giây vừa vặn đi qua rìa "12": Nói cách khác, khi tiếng gõ cửa vang lên, thời gian đúng là tới mười giờ.

- Không kém một giây so với thời gian hẹn.

Đầu tiên đẩy cửa ra, là một bàn tay thon dài trắng nõn, khớp xương đều đặn.

Dưới ánh nhìn chăm chú của ba người đạo diễn và biên kịch cùng bốn máy quay phim trong phòng, gia đình nghiệp dư số 3 vừa mới bị lên án đã đi vào.

Đi đầu là một người phụ nữ trưởng thành lãnh diễm bức người, mặc bộ váy màu xanh ngọc trang trọng, mái tóc dài màu nâu cuộn sóng phủ sau đầu, đôi mắt sắc bén quét qua phòng. Người đàn ông trưởng thành bên cạnh mỉm cười, mặc một bộ âu phục màu xanh da trời cùng màu với người phụ nữ, cao lớn tuấn mỹ giống như người mẫu.

Ở giữa hai người, một cô bé mặc váy mềm màu lam ôm một bình nước cá nhỏ, chạy chậm vào cửa.

Đôi mắt to tròn của bé giống như là hắc diệu thạch thượng hạng, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại giống như có thể bóp ra nước, trên ngón tay ôm bình nước hình như còn có ổ thịt nhỏ mềm mại.

Thấy thế, ba người đạo diễn Lưu đồng loạt lộ ra biểu tình dại ra.

- Thực, thực lấp lánh!

Màu xanh da trời lại là màu đẹp như vậy sao!

Một nhà nghiệp dư bình thường này, có vẻ ngoài cũng quá không bình thường đi!

Đạo diễn Lưu đã quen nhìn ngôi sao lúc này lại bất giác nuốt nước miếng, nói lắp bắp: "Là gia đình số 3 sao, mời, mời ngồi, trên sô pha là được rồi."

Trong lúc ba người nghe lời ngồi xuống, đạo diễn Lưu và hai biên kịch trao đổi một ánh mắt "Đậu má đào được bảo bối rồi".

Nếu có một gia đình có khí chất độc đáo lại khác xa với người thường như vậy lên chương trình, như vậy, mùa "Gia Đình Em Bé Dễ Thương" nầy nhất định có thể rạng rỡ không ít!

Lúc này đạo diễn Lưu đã quên lời nói hùng hồn "Tuyệt đối không cho gia đình số 3 vào chương trình" của mình cách đây không lâu.

Ánh mắt cô rơi xuống cô bé ở trung tâm sô pha.

"Con là..." Liếc mắt nhìn tờ báo danh mỏng manh kia, giọng nói thăm dò: "Bạn nhỏ Yến Tiểu Tô, đúng không? Phỏng vấn lần này chủ yếu là muốn trò chuyện với con thôi, cô có thể gọi con là Tiểu Tô không?"

"Có thể ạ, chị gái." Yến Tiểu Tô ôm bình nước, hai chân nhếch lên.

Tâm hồn đạo diễn Lưu đều bị sự dễ thương tấn công.

Chị gái.

Bé con này lại gọi cô là chị gái!

Ở cái tuổi quen bị gọi là "dì" này, cô lại còn có thể nhận được một câu "chị gái" không cần nghĩ ngợi như vậy, điều này làm hảo cảm của đạo diễn Lưu đối với Yến Tiểu Tô trong phút chốc tăng vọt tới chân trời.

"Được, Tiểu Tô~" Đường gợn sóng dập dờn của đạo diễn Lưu gần như có thể ngưng tụ thành thực thể.

Rất nhanh, đạo diễn Lưu tâm có tình tốt bỗng nhiên nhạy bén chú ý tới, phương thức một nhà ba người này ngồi ở trên sô pha rất kỳ quái: Yến Tiểu Tô ngồi ở chính giữa sô pha, trái phải đều để trống vị trí nửa người, bàn tay nhỏ bé của bé thỉnh thoảng chống ở bên cạnh, như là cố ý dùy trì khoảng cách cùng ba mẹ.

"Tiểu Tô, em có thể ngồi gần ba mẹ một chút không?" Đạo diễn Lưu dịu dàng nói.

Không ngờ, Yến Tiểu Tô lập tức lắc đầu: "Không! Em không muốn ngồi gần bọn họ."

"Tại sao?"

"Bởi vì em vẫn còn đang tức giận."

"Sao lại tức giận?"