Chương 35

2667 Chữ Cài Đặt
Chương 35:

Mấy ngày nay Phó Nam Cẩm trở về nhịp sống trước đây, mỗi ngày sáng sớm làm bữa sáng, cùng cô đưa An An đến trường, tan học lại cùng cô đón con, hai người không nhắc đến chuyện tối hôm đó, giống như đều đã quên, cuộc sống cũng không vì thế mà bị xáo trộn.

"Chào, thầy Vân.""

Trong phòng bếp "Ngô Hệ Lâu", Hạ Hề mặc tạp dề mỉm cười nhìn Vân Đình vừa mới đi làm.

"Tổng giám đốc Hạ?" Vân Đình cười nói, "Sáng sớm đã đến kiểm tra nhà bếp sao?"

"Thầy Vân nói đùa, có ông ở đây tôi cần gì phải kiểm tra."" Hạ Hề đến bên cạnh ông, "Thầy Vân, tôi có chuyện cần ông giúp.""

"Hả? Tổng giám đốc Hạ có chuyện cứ trực tiếp dặn dò là được, nói cần giúp đỡ gì chứ.""

"Thầy Vân, tôi muốn học nấu cơm, ông dạy tôi một chút đi."

"Được."" Vân Đình mặc trang phục đầu bếp, đội mũ vào, "Tổng giám đốc Hạ muốn học làm món gì? Nhìn dáng vẻ cô chắc không biết gì hết, chi bằng học từ món đơn giản nhất khoai tây chua cay và trứng xào cà chua vậy.""

"Thầy Vân, ông cũng coi thường tôi quá rồi."" Hạ Hề cong môi, "Món đơn giản như vậy tôi còn phải học, ông dạy tôi món nào khó hơn chút đi.""

"Đơn giản?" Vân Đình liếc nhìn cô một cái.

"Thật xin lỗi, thầy Vân."" Hạ Hề vội cúi đầu, "Tôi nói bậy, với một đầu bếp mà nói, không có đồ ăn nào đơn giản, người thường như chúng tôi không thể so với các ngài."

Vân Đình bị cô chọc cười: "Tổng giám đốc Hạ thật thú vị.""

Trước kia Hạ Hề vẫn cảm thấy ba chữ "thật thú vị" kia có ý khen ngợi, nhưng từ sau khi nghe Kiều Văn Ngộ "khen" cô như vậy, bây giờ lại nghe Vân Đình cũng "khen" cô như thế, đột nhiên cô lại cảm thấy ba chữ kia có thể chẳng phải dùng để khen ngợi gì.

"Vậy tổng giám đốc Hạ muốn học làm món gì?" Vân Đình hỏi cô.

"Phật nhảy tường.""

"Cái gì?" Vân Đình trừng mắt lớn, cô chưa học đi đã muốn học chạy sao?

"Mấy ngày nay tâm trạng chồng tôi không tốt, tôi muốn tự mình xuống bếp làm vài món ăn cho anh ấy."" Hạ Hề nhìn nguyên liệu nấu ăn trên thớt, tin chắc 100%, "Thầy Vân, chúng ta bắt đầu đi.""

Vân Đình: ". . ."

"Thầy Vân, trước kia ông và. . ." Hạ Hề dừng một chút, "Chồng tôi quen biết nhau sao?" Hạ Hề không rõ là Giang Nam quen biết Vân Đình, hay là Phó Nam Cẩm quen biết Vân Đình, cho nên không dám nói rõ.

"Ừ."" Vân Đình vừa chuẩn bị đồ ăn vừa nói, "Rất lâu trước đây, khi đó nhóc con kia mới mười mấy tuổi.""

"Mười mấy tuổi?" Là quen biết Phó Nam Cẩm rồi, "Hai người quen nhau thế nào?"

"Khi đó tôi ở nước ngoài mở nhà hàng trong khu phố người Hoa, mỗi ngày cứ chín giờ tối cậu ta lại đến, bắt tôi nấu cho cậu ấy một bát mì Thanh Thủy, ngày nào cũng đến.""

"Mì Thanh Thủy?" Hạ Hề buông thức ăn đang rửa trong tay xuống, "Ăn ngon lắm sao?"

Vân Đình lắc đầu: "Ăn không ngon, chỉ là dùng nước cốt để nấu mì, bên trong bỏ một quả trứng luộc, cho chút muối và hai gói dầu mè.""

"Vì sao anh ấy lại thích ăn món đó?" Xưa giờ Hạ Hề chưa từng nghe Phó Nam Cẩm nói anh thích ăn nước cốt mì.

"Không biết."" Vân Đình nhún vai, rửa sạch một nồi sành đặt lên bàn, "Cậu ta ăn ở nhà hàng tôi một năm, tôi còn nhớ rất rõ vừa tròn một năm, hôm đó là tất niên Trung Quốc, rất nhiều du học sinh đều tụ tập ở đó chúc mừng năm mới, sau khi cậu ấy ăn xong bát mì kia, đã nói sẽ không đến nữa, rồi để lại cho tôi một số tiền lớn.""

Vân Đình khẽ thở dài một cái: "Đó chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, vô cùng lạnh lùng cũng không thích nói chuyện. Ăn ở quán tôi một năm, nói tổng cộng không quá mười câu, nhưng lại cho tôi một khoản tiền đủ để tôi mở mười cái nhà hàng như vậy.""

"Việc làm ăn không tốt, tôi thiếu nợ rất nhiều tiền, vợ tôi còn ốm nặng, tôi cũng không biết vì sao cậu ấy biết được tình hình của tôi, lại cho tôi tiền, để tôi về nước, tôi dùng khoản tiền ấy chữa bệnh cho vợ tôi, sau đó mở một nhà hàng.""

"Chuyện này. . ." Hạ Hề do dự một lát, "Tôi có thể biết khi anh ấy mời ông đến, ông nói anh ấy phải đáp ứng một điều kiện, là điều kiện gì vậy?"

Vân Đình mỉm cười: "Không có điều kiện gì cả, nhiều năm như vậy tôi luôn muốn đền đáp, trước kia hằng năm cậu ấy đều sẽ đến chỗ tôi một lần, mỗi lần tôi đều nói muốn báo đáp cậu ấy, cậu ấy đều không đồng ý. Bây giờ khó lắm cậu ấy mới tới tìm tôi, cho nên điều kiện của tôi là muốn báo đáp."

"Thì ra là thế."" Hóa ra là làm chuyện tốt, thế mà còn gạt cô không nói cho cô biết.

"Hằng năm anh ấy đến chỗ ông, vẫn ăn mì Thanh Thủy sao?"

"Không."" Vân Đình lắc đầu, "Từ sau năm đó, lại chưa từng ăn nữa. Thật ra tôi cũng rất buồn bực, mặc dù thích ăn một món, trong một năm cũng không thể mỗi ngày đều ăn cùng một món, sau đó lại đột nhiên không ăn nữa, tôi cũng không rõ là vì sao.""

Đúng vậy, món đó có gì ngon mà ngày nào cũng ăn, còn ăn trọn một năm chứ?

"Tổng giám đốc Hạ, muốn học nấu mì Thanh Thủy sao?"

Hạ Hề lắc đầu: "Không, vẫn học Phật nhảy tường.""

Hạ Hề không thích nấu cơm, từ khi tỉnh lại đều do Phó Nam Cẩm nấu cơm nhà, nhiều nhất cũng chỉ rửa chén. Sau này Phó Nam Cẩm giữ lời hứa, mua cho cô một cái máy rửa bát, hầu như Hạ Hề càng không xuống bếp, cho nên vấn đề nấu ăn, Hạ Hề chính là một tờ giấy trắng.

Ban ngày khách rất đông, không khí trong phòng bếp rất vội vàng, Vân Đình làm gì có thời gian dạy cô, chỉ dạy cô sơ qua, để cô tự học trước, khi tan ca sẽ dạy cô.

Hạ Hề ôm nồi đất trốn ở góc phòng làm thử, thỉnh thoảng lại hỏi Vân Đình, Vân Đình rất có bản lĩnh chỉ cô vài câu.

Món ăn Phật nhảy tường khó nhất ở công đoạn chuẩn bị, nhưng chỗ tốt nhất của nhà hàng chính là mỗi ngày đều có thịt cá rau quả tươi mới, Hạ Hề không cần thiết phải đợi bảy tám tiếng mới bắt đầu nấu ăn.

Sau khi sắp xếp nguyên liệu nấu ăn thành từng tầng, cô bật bếp lên.

Về phần thời gian nấu trên bếp, không phải điều Hạ Hề có thể nắm chắc, cô tự biết lượng sức, cô chính là đồng thau, không phải vàng quý gì.

Cả một ngày Hạ Hề đều ở trong bếp, mãi cho đến khi Lô Vi vội vã chạy vào: "Chị Hề, xảy ra chuyện không hay rồi.""

Bây giờ Hạ Hề vừa nghe thấy mấy chữ "xảy ra chuyện không hay rồi" thì cơ thể thoáng run rẩy, cau mày: "Lại sao thế? Lại có kẻ chọc gậy bánh xe à, nhưng thầy Vân không thể bị dụ đi được.""

"Không phải."" Lô Vi vẻ mặt vui vẻ. "Không phải chúng ta gặp chuyện không may, là nhà hàng trà Cảng Ký gặp chuyện không may."

"Xảy ra chuyện gì? Đồ ăn có vấn đề à?" Ở nhà hàng, việc đầu tiên có thể nghĩ đến là chuyện đồ ăn.

"Không phải, còn lớn hơn nữa."" Lô Vi đưa máy tính bảng trong tay cho Hạ Hề, "Chị xem tin tức hôm nay đi.""

Hạ Hề nhận máy tính bảng, nhìn tiêu đề trên weibo, ánh mắt mở lớn, má ơi, chuyện này thật lớn.

Công ty Mạn Vân là công ty con kinh doanh thời trang thuộc tập đoàn Hoàn Đỉnh, khoảng thời gian trước ký kết hợp đồng với nhãn hiệu thời trang nước ngoài nổi tiếng, sau đó bắt đầu mở rộng thị trường thời trang, quảng cáo khắp nơi, còn mời vài minh tinh đến làm người đại diện.

Vào buổi sáng hôm nay, Mạn Vân đang tổ chức buổi biểu diễn thời trang, mời người mẫu đến catwalk, còn có mặt rất nhiều phóng viên. Nhưng khi buổi trình diễn tiến hành đến thời điểm quan trọng nhất, trên weibo lại xuất hiện một video, nội dung video là một nhà thiết kế thời trang nước ngoài nổi tiếng đang sỉ nhục quốc phục Trung Hoa ở nhà hàng, đồng thời người này cũng là nhà thiết kế chủ chốt của phía thương hiệu nước ngoài kia.

Nơi quay video lại là nhà hàng trà "Cảng Ký", còn công ty hợp tác chính là Mạn Vân.

Người dân với tấm lòng yêu nước không thể tha thứ khiêu chiến, video vừa xuất hiện, toàn bộ xu hướng truyền thông đều bắt đầu trách móc, cư dân mạng mắng chửi đầy trên các diễn đàn, nhanh chóng tạo ra xu thế bài trừ thương hiệu kia.

Lúc này, công ty vừa mới hợp tác với nhãn hiệu thời trang ấy cũng không tránh được việc mình lên hot search, hội trường tổ chức biểu diễn thời trang đã sớm bị phóng viên bao vây.

Sau đó cư dân mạng vô địch lại đào bới ra, công ty Mạn Vân có hợp tác với nhãn hiệu ấy và nhà hàng trà Cảng Ký nơi quay video, tất cả đều là tài sản của tập đoàn Hoàn Đỉnh, chưa đến một giờ, cổ phiếu của tập đoàn Hoàn Đình đã sụt giảm rất thê thảm.

Hạ Hề hiểu hết mọi chuyện, vỗ ngực: "Phó Văn Đào dẫm phải cứt chó sao?" Hết chuyện này đến chuyện khác, đúng là không chừa đường sống mà.

"Chị Hề, những lời người nước ngoài kia bàn luận đã khiến tập thể cư dân mạng hăng máu lên, tôi có một trực giác mãnh liệt rằng, lần này nhà hàng trà Cảng Ký xong rồi." Lô Vi hơi xấu xa hy vọng Cảng Ký đối diện có thể dẹp tiệm như vậy, dù sao khi bắt đầu nó đã không làm ăn chân chính.

"Cũng không nhất định, còn phải xem công ty kia xử lý khủng hoảng truyền thông thế nào."" Mọi người trong phòng bếp đều đã đọc tin tức này, "Tôi nghe nói tập đoàn Hoàn Đình vô cùng lớn, những công ty lớn như vậy không phải đều có đội ngũ truyền thông riêng sao? Giống như khi minh tinh xảy ra chuyện, sẽ có đội ngũ truyền thông phát thông báo, công ty lớn như thế nhất định cũng sẽ như vậy.""

"Nhưng dường như chuyện này đều đã đắc tội hết Trung Quốc, cũng không chỉ một bản thông báo mà có thể giải quyết được vấn đề, người nước ngoài kia nói tiếng Anh thì cũng thôi đi, còn cố tính nói tiếng Trung Quốc, nói không tệ, rất rõ ràng rành mạch.""

Hạ Hề sờ cằm, chạy đến văn phòng gọi điện thoại cho Phó Nam Cẩm.

Lúc này, trong văn phòng Phó Nam Cẩm đang rất hỗn loạn, Kiều Văn Ngộ giống như con gà trống thiến đang chiến đấu rít gào: "Phó Nam Cẩm, trước khi anh làm chuyện gì có thể bàn bạc với tôi một chút không thế, có thể bàn bạc hay không?"

"Không thể."" Phó Nam Cẩm bình thản nói.

"Vì sao?" Kiều Văn Ngộ xù lông.

"Vì cậu sẽ không đồng ý.""

"Chết tiệt..." Kiều Văn Ngộ ôm đầu: "Đại ca à, cuối cùng anh có biết đả thương địch 1000 thì tự tổn thương 800 không?"

Phó Nam Cẩm không trả lời.

Kiều Văn Ngộ nới lỏng cravat: "Phó Nam Cẩm, chắc anh cũng biết vì sao trước nay tôi còn ở lại công ty không? Đều là vì anh, tôi giữ gìn sản nghiệp vì anh, tất cả mọi người đều biết Kiều Văn Ngộ tôi chính là đại diện cho Phó Nam Cẩm anh. Từ khi tập đoàn Hoàn Đỉnh tiến vào nội địa chiếm giữ thị phần, phần lớn tài chính đều do anh kiếm được, là anh giúp công ty kiếm được. Ngài Phó Nam Cẩm à, một nửa trong Hoàn Đỉnh, không, hơn một nửa Hoàn Đình là tôi tranh giành vì anh. Bây giờ thì hay rồi, anh vừa ra tay Mạn Vân, Cảng Ký đã tiêu tùng. Cái đó không đáng nói, vấn đề là Hoàn Đỉnh, vì sao anh lại muốn lôi cả Hoàn Đỉnh vào đền mạng?"

Phó Nam Cẩm lạnh lùng nhìn anh ta: "Vậy cậu nói cho tôi biết, làm thế nào khiến Mạn Vân và Cảng Ký đồng thời biến mất nhưng không làm ảnh hưởng đến Hoàn Đỉnh đi?"

Kiều Văn Ngộ: "..."

Nhưng mà...

Kiều Văn Ngộ nhìn di động của mình hơn một trăm cuộc gọi đến, xoa xoa trán, anh là phó tổng Hoàn Đỉnh, bây giờ giá cổ phiếu tụt dốc, phải làm sao bây giờ?

"Alô."" Hạ Hề gọi điện đến, Phó Nam Cẩm bắt máy.

"Alo, ông xã..." Hạ Hề dùng giọng điệu ngọt ngấy gọi khiến Phó Nam Cẩm không chịu được rùng mình một cái, đưa điện thoại ra xa một chút.

"Sao thế?" Phó Nam Cẩm hỏi.

Hạ Hề vô cùng vui vẻ: "Phó Văn Đào dẫm cứt chó do anh làm sao?"

"Cái gì?" Phó Nam Cẩm cau mày, cảnh cáo cô, "Hạ Hề.""

"Phó Nam Cẩm, em hỏi anh chuyện này, em có thể bỏ đá xuống giếng không?" Hạ Hề cười tươi đến mức giống như nhặt được hai trăm vạn tệ.

"Bỏ đá xuống giếng à?" Phó Nam Cẩm không nhịn được khóe miệng nhếch lên: "Em định làm gì?"

"Thì tìm người bôi xấu cổng nhà hàng, cho người đến giăng băng rôn trên đường, cho quần chúng diễn viên đến trước cửa hò hét chống đối nhà hàng.""

Cuối cùng Phó Nam Cẩm không chịu nổi cúi đầu mỉm cười: "Sao thế, làm nó đóng cửa luôn còn không thể khiến em vừa lòng sao?"

"Đóng cửa? Không phải chứ?" Hạ Hề cảm thấy nhiều nhất là khiến việc làm ăn tụt dốc, nhưng qua khoảng thời gian căng thẳng nhất, dần dần người khác sẽ quên đi.

"Anh sẽ khiến nó đóng cửa, em yên tâm đi.""

Xuyên qua di động truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe, khi cười lên có phần khàn khàn, Hạ Hề nghe được trong lòng ngứa ngáy, giọng nói bất chợt dịu dàng: "Buổi tối anh về nhà sớm một chút, em đợi anh ăn cơm.""

"Được."

"Khá lắm..."

Đột nhiên, Hạ Hề bị giọng nói phóng đại làm hoảng hốt, sau đó bên kia truyền đến tiếng mắng to: "Hai người đúng là vợ chồng, còn bỏ đá xuống giếng, có nghĩ tới cảm nhận của tôi không, tôi làm trâu làm ngựa vì ai? Phó Nam Cẩm, anh là kẻ phụ tình, lương tâm anh bị chó ăn..."

Điện thoại bị Phó Nam Cẩm ngắt ngang, Hạ Hề cầm di động, vẻ mặt hoang mang, Kiều Văn Ngộ trúng tà rồi sao?