Đảo mắt đã đến ngày Quốc tế thiếu nhi, sáng sớm ngủ dậy, Hạ Hề liền thay cho An An một bộ tây trang kẻ sọc nhỏ theo phong cách nước Anh, đeo nơ, chải tóc vuốt ngược lên, lúc không nói không cười, giống hệt như phiên bản thu nhỏ của Phó Nam Cẩm.
"Con trai à, mẹ sẽ biến con thành đứa bé đẹp trai nhất nhà trẻ."
Hạ Hề cũng chọn cho Phó Nam Cẩm một bộ tây trang tương tự, cùng bộ của An An xem như trang phục đôi của cha con, nhưng cánh tay Phó Nam Cẩm còn chưa tháo bột, không thể mặc áo sơ mi, chỉ có thể mặc áo may ô cho nên nhìn tinh tế hơn An An một chút, thêm vài phần tự do thoải mái.
Nhìn một lớn một nhỏ, Hạ Hề nhịn không được cảm thán trong lòng một câu, thật là đẹp trai!
Bản thân Hạ Hề cũng không cho An An mất mặt, từ trong đống quần áo lần trước Chung Huyên mang về cho cô từ nước ngoài còn chưa kịp mặc tìm ra một chiếc váy dài màu vàng nhạt phía trên vẽ vài cây trúc màu đen, đơn giản mà không mất phần hào phóng, tóc thả ở sau gáy, dùng máy uốn tóc uốn lại vài sợi tóc ngắn rơi trên mặt, một thân quần áo vừa không tạo vẻ trang trọng lại không mất phần lịch sự.
An An cực kỳ vui vẻ vì không cần mặc váy cỏ nhảy, Hạ Hề cũng cực kỳ vui vẻ vì không cần mặc váy cỏ nhảy, hai mẹ con nhìn nhau cười vô cùng thoải mái.
Sau lưng, An An ôm Phó Nam Cẩm nói "Cảm ơn ba", còn ôm cổ hắn hôn vài cái, mà từ sau khi Phó Nam Cẩm dạy Hạ Hề đánh dương cầm, tuy rằng chỉ là một bài hát phổ biến nổi tiếng trên thế giới, nhưng thái độ của Hạ Hề đối với Phó Nam Cẩm trực tiếp chuyển biến tốt đẹp.
Hai mẹ con không tim không phổi cười, vẻ mặt người ngồi hưởng ngư ông đắc lợi tỉnh bơ.
Khiến Hạ Hề không nghĩ tới chính là, ở cửa nhà trẻ gặp được ba vị khách không mời mà đến.
Khách không mời mà đến một là Kiều Văn Ngộ cầm theo hợp đồng.
Khách không mời mà đến hai là Phó Bối Nhược đến tham gia thi vòng hai.
Khách không mời mà đến ba là Đường Hoa ăn mặc như tên côn đồ.
Ba người này đều đến tìm Phó Nam Cẩm.
"Sao anh lại để bọn họ đến chỗ này hết vậy?" Hạ Hề nhỏ giọng nói, "Chuyện công ty có thể trở về công ty rồi xử lý mà."
Phó Nam Cẩm không nói chuyện, xách ra một cái túi từ trong xe ném cho Đường Hoa, sau đó nói với ba người: "Hôm nay con trai của tôi phải biểu diễn tiết mục, thiếu mấy người nhảy điệu múa Hula, chờ lát nữa mấy người thay quần áo, dỗ con trai của tôi vui vẻ, chuyện gì cũng có thể bàn bạc."
Đường Hoa sửng sốt một chút, nhanh chóng mở chiếc túi trong tay bị Phó Nam Cẩm ném qua ra, bên trong là ba chiếc váy cỏ màu sắc sặc sỡ.
Năng lực phản ứng cực mạnh khiến Đường Hoa từ bên trong lấy ra một chiếc màu xanh.
Vẻ mặt Phó Bối Nhược trấn định, theo sau Đường Hoa lấy một chiếc màu cam.
Kiều Văn Ngộ đứng tại chỗ, hai mắt nhìn Phó Nam Cẩm nửa ngày, liên tiếp thốt lên mấy chữ: "Mẹ, mẹ kiếp..."
Đường Hoa ném chiếc váy màu hồng nhạt còn sót lại vào người Kiều Văn Ngộ, Kiểu Văn Ngộ theo bản năng bắt được váy.
Hạ Hề thực sự là khϊếp sợ đến tột độ, bởi vì ba người này không hè có bất kỳ ý tứ cự tuyệt nào, ngược lại ngoan ngoãn đi theo một nhà ba người bọn họ đến cửa nhà trẻ đăng ký, sau đó tiến vào trường học.
Hạ Hề nhịn không được lặng lẽ hỏi Phó Nam Cẩm: "Sao anh làm được thế?"
Phó Nam Cẩm không trả lời, chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái: "Thế nào, em định lên nhảy sao?"
Hạ Hề lập tức lắc đầu: "Không, cái đó không phù hợp với khí chất của Giang phu nhân tôi."
Không khí của ba người đi phía sau ngày càng khẩn trương hơn.
Kiều Văn Ngộ lúc này hối hận đến tím cả ruột, hắn ta tại sao lại theo tờ giấy của Phó Nam Cẩm mò đến cái nhà trẻ này cơ chứ, từ trước tới nay hắn ta đều không phải người đúng giờ, sao tự dưng hôm nay lại tự chà đạp mình đúng giờ như vậy chứ?
Còn nữa, lời nói vừa rồi của Phó Nam Cẩm tại sao hắn lại không cự tuyệt? Tại sao lại không cự tuyệt?
"Tôi mẹ nó trêu chọc gì hắn mà hắn bắt tôi nhảy điệu múa Hula?" Kiều Văn Ngộ rốt cuộc nhìn không được chửi thề.
"Hả, anh không trêu chọc anh ấy?" Đường Hoa cười lạnh, "Anh không trêu chọc anh ấy, anh không phải ngày nào cũng tặng hoa cho bà chủ của "Ngô Hệ Lâu" chúng tôi sao? Anh cho rằng Nam ca của tôi là tên ngốc sao? Cái này mà gọi là không trêu chọc gì anh ấy?"
"Cậu một câu Nam ca hai câu Nam ca, còn không phải cũng bị đãi ngộ giống tôi hay sao." Kiều Văn Ngộ mở miệng cũng không buông tha người khác.
Đường Hoa lập tức có chút thương tâm, đúng vậy, cậu ta cũng không trêu chọc gì hắn, vì sao lại gọi cậu ta tới nhảy điệu múa Hula?
"Cậu thực sự không trêu chọc gì hắn?" Kiều Văn Ngộ rốt cuộc vẫn tò mò.
Đôi mắt Đường Hoa xoay vài vòng, có chút chần chờ: "... Tôi cũng không biết là chọc hay không chọc, dù sao hôm trước anh ấy bảo tôi "cút"."
Kiều Văn Ngộ: "......"
Hai người Kiều Văn Ngộ và Đường Hoa sống không còn gì nuối tiếc nửa ngày, Phó Bối Nhược một mực không mở miệng, Kiều Văn Nhộ đi đến bên người, khoác bả vai cô ấy: "Sao rồi, nàng dâu nhỏ, em làm gì chọc đến hắn?"
Bả vai Bối Nhuộc dùng sức hất tay Kiều Văn Ngộ ra, liếc hắn một cái: "Nhảy điệu múa Hula cho An An, tôi vui."
"Đúng vậy, nhảy điệu múa Hula cho An An, tôi vui." Đường Hoa cũng vội vàng bổ sung một câu, bày tỏ lòng trung thành.
Kiều Văn Ngộ hừ một tiếng, hai cái tên không có tiết tháo.
Kiều Văn Ngộ nghĩ chuyện không có tiết tháo như vậy, một người đàn ông anh tuấn tiêu sái như hắn ta, khẳng định không thể làm, vì vậy định nhân lúc đi vệ sinh chuồn êm.
Sau đó bị Đường Hoa và Bối Nhược tả hữu tấn công xách trở về.
Ngày Quốc tế Thiếu nhi là vì muốn khiến đứa trẻ nhà mình vui vẻ, mà nhà trẻ của An An lại là nhà trẻ quý tộc, gia đình không giàu thì sang, ngày thường cũng bận bịu, không có thời gian làm bạn với đứa trẻ, cho nên trường học tổ chức hoạt động này cũng không phải vì muốn đứa trẻ biểu diễn tiết mục hoành tráng gì, mục đích lớn nhất vẫn là muốn cha mẹ và con cái cùng nhau chơi đùa, gia tăng tình cảm một chút.
Mà lần này các bạn nhỏ hầu như đều là ông bà mẹ đưa tới, còn ba mẹ cùng nhau tới lại còn mang theo đội cổ động viên giống An An, chỉ có một nhà ấy.
Thứ tự tiết mục của An An là thứ năm, nghe thấy còn có ba người làm bạn nhảy cho cậu, An An hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Hạ Hề và Phó Nam Cẩm chuẩn bị ổn thỏa ngồi ở phía trước đàn dương cầm trên sân khấu, An An mặc tây trang cầm micro đứng bên cạnh dương cầm, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nghiêm túc, nhìn không ra vẻ khẩn trương, bão táp mưa dông vẫn cực kỳ vững vàng.
Mà Phó Nam Cẩm vẫn giống như bình thường không có cảm xúc gì, Hạ Hề ngược lại có chút khẩn trương, miệng lưỡi khô khốc, đành phải nuốt nước miếng.
Một bàn tay ấm áp phủ lên tay Hạ Hề, giọng nói trầm thấp quen thuộc: "Đừng sợ."
Nghe được giọng nói này, Hạ Hề nháy mắt trở nên thả lỏng hơn.
Phó Nam Cẩm, người này chắc chắn sẽ không để xảy ra lỗi, Hạ Hề đối với hắn có một loại tin tưởng kỳ lạ.
Phó Nam Cẩm bắt đầu trước nhấn xuống một phím đàn, Hạ Hề lập tức theo sau, giai điệu quen thuộc vang lên, sau đó là giọng hát non nớt của An An: "Chợt lóe chợt sáng lấp lánh, bầu trời đầy ngôi sao nhỏ..."
Một bên sân khấu, ba người mặc váy cỏ chậm rãi từng bước từng bước một dùng phương thức thiên nga nhỏ lên sân khấu nhảy ra, ngay sau đó hội trường vang lên một trận cười.
Hạ Hề nhìn thấy xanh cam hồng, tuy đã chuẩn bị tâm lý vẫn không nhịn được, "phụt" một tiếng bật cười.
Phó Bối Nhược có nền tảng vũ đạo, vóc dáng lại đẹp, tuy mặc chiếc váy màu sắc khôi hài, vẫn có một loại phong vị khác, ở giữa trung tâm sân khấu xoay một vòng nhảy lên, giống như điệu múa của nàng tiên cá.
Mà bên cạnh cô ấy là hai con gấu lớn ngốc ngếch mặc váy vẻ mặt nghẹn khuất, hai người vây quanh nàng tiên cá vụng về xoay vòng vòng, thỉnh thoảng va vào nhau, phân cao thấp với nhau, anh đẩy tôi một cái, tôi đẩy anh một cái, thiếu chút nữa xông lên đánh nhau trên sân khấu.
Những bạn nhỏ và phụ huynh ở dưới khán đài cười banh nóc.
An An trở thành cậu bé đẹp trai nổi bật nhất ngày Quốc tế Thiếu nhi.