Chương 20

Khi Phó Nam Cẩm tới "Ngô Hệ Lâu", còn chưa vào đến cửa đã thấy được Kiều Ngộ Văn ngồi ở cạnh cửa kính.

Một thân tây trang màu đỏ phong nhã giống như tham gia một buổi dạ tiệc quan trọng.

Thời điểm hiện tại vừa lúc là giờ cơm trưa, "Ngô Hệ Lâu" vô cùng náo nhiệt.

Phó Nam Cẩm vừa vào cửa liền nghe thấy một loạt âm thanh la hét ầm ĩ, Phó Nam Cẩm dừng chân nhìn qua.

Trong đại sảnh, mấy người phục vụ đứng trước một cái bàn tròn, khách hàng ngồi ở chiếc bàn này đang làm ầm ĩ.

"Nếu trong mì của chúng tôi có gián, chúng tôi có thể đổi cho ngài bát khác, không tính tiền bát mì này." Lô Vi đang ở đó xử lý.

"Đổi bát khác? Chỉ cần đổi bát khác là xong?" Người đàn ông trẻ tuổi cười lạnh một tiếng, "Các cô ngày thường vẫn lừa gạt khách hàng như vậy sao?"

"Đúng vậy, nhỡ đâu ăn vào xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?" Một người phụ nữ lớn tuổi gật đầu.

"Hiện tại vi khuẩn nhiều như vậy, nhà hàng các cô cũng quá không sạch sẽ rồi, một con gián lớn như vậy, có thể thấy được nhà bếp của các cô bẩn cỡ nào." Người phụ nữ trẻ tuổi ghét bỏ nhíu mày, còn che miệng nôn khan vài cái.

Phó Nam Cẩm quan sát, chiếc bàn tròn này bốn người ngồi, một đôi nam nữ trẻ tuổi, còn có hai người lớn tuổi một chút, giống như cha mẹ của bọn họ, người đàn ông trẻ tuổi đối với cha mẹ một mực cung kính, mà cô gái thì thoải mái hơn nhiều, đây hẳn là cha mẹ của cô gái.

Phó Nam Cẩm nhìn xung quanh một chút, thấy được Hạ Hề đứng cách đó không xa, buổi sáng lúc ra cửa cô mặc một chiếc váy, hiện tại đã đổi một bộ quần áo khác, phía trên là áo sơ mi cổ chữ V màu trắng, phía dưới là quần ống thẳng màu đen, làm nổi bật dáng người tinh tế hấp dẫn của cô một cách hoàn hảo.

Phó Nam Cẩm đối với bộ quần áo này có ấn tượng, là mẫu mới nhất của 5$21.

Lô Vi có lẽ đã từng xử lý những việc như này, không chút hoang mang: "Khiến ngài dùng bữa không thoải mái là lỗi của chúng tôi, về sau chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận hơn, vậy không bằng hóa đơn ngày hôm nay giảm 30%, ngài xem có được không?"

"Giảm 30%?" Người đàn ông trẻ tuổi "bang" một tiếng đập xuống bàn, "Một con gián lớn như vậy, các cô nghĩ giảm 30% là xong việc? Tôi phải khiếu nại các cô, phải báo cảnh sát bắt các cô lại."

Giọng nói người đàn ông trẻ tuổi càng lúc càng lớn, khiến người xung quanh đều nhìn về phía này, mọi người đều đang nhỏ giọng thì thầm chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Vậy tiên sinh ngài muốn thế nào?" Lô Vi nhíu mày

"Gọi người phụ trách của các cô tới đây, hôm nay chúng tôi ăn không ngon, hiện tại dạ dày đều bị ghê tởm, không chỉ không tính tiền một bữa này, còn phải đưa chúng tôi tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, nếu như chúng tôi phải đến bệnh việc kiểm tra thân thể, các cô cũng phải chi tiền thuốc men."

"Được rồi, không tính tiền là được rồi, không cần tiền bồi thường thiệt hại tinh thần gì hết, coi như chúng ta xui xẻo đi." Mẹ của cô gái có lẽ cảm thấy nhiều người có chút mất mặt, mở miệng nói.

"Dì à, không thể được, hôm nay nhất định phải nhận được một lời giải thích." Người đàn ông trẻ tuổi không chịu buông tha.

Lô Vi đã có chút không vui, một người phục vụ đi tới nhỏ giọng nói bên tai cô ấy: "Giám đốc, camera sáng hôm nay vừa mới hỏng, thợ sửa chữ còn chưa kịp tới sửa."

Lô Vi khẳng định con gián này tuyệt đối không phải trách nhiệm của nhà hàng, đặt ở tình huống bình thường thì không tính tiền là được rồi, dù sao thì ngành dịch vụ đặc biệt là ngành dịch vụ ăn uống sợ nhất xảy ra xung đột với người khác, nếu không nói không chừng đến chỗ nào cũng sẽ bị người gây sự, nhưng bàn ăn hôm nay có chút đặc biệt, gọi toàn là đồ tốt, bào ngư hải sâm vi cá mập, hơn nữa đều là món cao cấp, bàn ăn này ăn vào cũng phải mấy ngàn tệ, nếu không tính tiền thật sự là bị lỗ nặng, hơn nữa tên này rõ ràng cũng không phải chỉ đơn giản nghĩ là không tính tiền như vậy, còn muốn nhân cơ hội này lừa bịp của nhà hàng một khoản tiền.

"Vị tiên sinh này có muốn nhìn camera giám sát một chút không?" Hạ Hề tươi cười đi đến, lễ phép nói, "Tôi là người phụ trách của nhà hàng này, tôi họ Hạ."

Phó Nam Cẩm nhìn thấy Hạ Hề đi qua, chân đang định bước tới lại dừng lại, dựa vào cạnh cửa nhìn.

"Giám sát?" Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi né tránh một chút, những vẫn cứng rắn, "Giám sát gì chứ? Các cô không cần lấy giám sát ra dọa tôi, là trách nhiệm của nhà hàng các cô thì chính là trách nhiệm của nhà hàng các cô, có bản lĩnh thì cô đem camera giám sát ra đây cho mọi người cùng xem." Từ khi vào cửa hắn ta đã quan sát tất cả vị trí có gắn camera, tuyệt đối sẽ không xảy ra sơ sót.

"Anh muốn xem camera?" Hạ Hề "chậc chậc" hai tiếng, "Cái này cũng không phải là thứ mà anh có thể xem, Lô Vi, báo cảnh sát, chờ cảnh sát đến đem camera giam sát giao cho cảnh sát."

"Được." Lô Vi chần chờ một chút, "Tiểu Lưu, đi báo cảnh sát."

Người phục vụ tên Tiểu Lưu chính là người vừa rồi nói với Lô Vi chuyện camera hỏng, không khỏi đem ánh mắt cầu cứu đặt lên người Lô Vi, có chút sốt ruột, Lô Vi ngầm xua tay với cô ấy, Tiểu Lưu vội cao giọng đáp một câu: "Được, tôi lập tức đi báo cảnh sát."

"Tiểu Vương, lại đây, cậu lại đây quay cái video." Hạ Hề vẫy tay với một người phục vụ khác, "Đến đây, đem ống kính hướng vào những vị khách này."

Nhìn thấy ống kính, cha mẹ cô gái có chút bài xích, nghiêng đầu đi.

"Chú dì, chào hai người, một con gián lớn như vậy, nhà bếp của chúng tôi cũng không phải mù, lại quang minh chính đại bưng lên cho mọi người như vậy? Từ khi "Ngô Hệ Lâu" của chúng tôi khai trương cho tới nay còn chưa từng xảy ra loại chuyện này, xung quanh nhà hàng có vẻ cũng chưa từng có loại chuyện này, cho dù có, tám chín phần cũng là bị người ta vu oan hãm hại."

"Cô có ý gì? Cô nói con gián là tôi tự mình bỏ vào sao?" Người đàn ông trẻ tuổi nóng nảy.

"Anh gấp cái gì chứ?" Hạ Hề trừng hắn ta một cái, "Không làm chuyện trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, còn có vị tiểu thư này, tính cách bạn trai cô như thế nào cô hẳn là rõ ràng nhất."

Mặt cô gái trẻ trắng bệch: "Cô có ý gì?"

"Cô nhìn xem bốn phía..." Hạ Hề chỉ những người xung quanh đang quang minh chính đại cầm điện thoại ghi hình, "Hiện tại là thời đại internet phát triển, video rất nhanh sẽ bị lan truyền trên mạng, chúng tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát tới chúng tôi sẽ giao video giám sát cho cảnh sát, đến lúc đó chân tướng rõ ràng, người dân cả nước đều có thể thấy, vấn đề mặt mũi này coi như..." Hạ Hề hơi nhún vai rồi buông tay xuống.

Sắc mặt cha mẹ cô gái đã hoàn toàn thay đổi, nhìn thấy nhiều điện thoại như vậy liền dùng tay áo che mặt lại, nhỏ giọng hỏi người đàn ông trẻ tuổi kia: "Đây rốt cuộc là chuyện gì, con gián này rốt cuộc là ở đâu ra?"

"Cháu, cháu..." Mặt người đàn ông trẻ tuổi đã đen, hắn ta cảm thấy bản thân làm việc thần không biết quỷ không hay, nhưng nghe thấy Hạ Hề nói chắc chắn như vậy, trong chốc lát cũng không biết nên tin tưởng chính mình hay nên tin tưởng Hạ Hề.

"Bỏ đi bỏ đi..." Cô gái rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, đứng lên, "Hôm nay bỏ đi, chúng tôi không chấp nhặt với các cô, tiền chúng tôi tới trả là được, chuyện này coi như bỏ đi." Quả thực theo như lời Hạ Hề nói, bạn trai mình là mặt hàng gì cô ta rõ ràng nhất.

Phó Nam Cẩm không khỏi nhướng mày, lại còn biết lợi dụng lòng người.

"Chuyện này không thể được." Hạ Hề lùi về phía sau một bước, xua tay, "Nhiều người nhìn như vậy, đây cũng không phải vấn đề trả tiền hay không trả tiền, đây là vấn đề mặt mũi của nhà hàng chúng tôi, nếu hôm nay kết thúc không rõ ràng như vậy, trong lòng mọi người sẽ nghĩ như thế nào đây? Chúng tôi làm sao tiếp tục kinh doanh được chứ?"

"Tôi không trả tiền." Người đàn ông vừa nghe cô gái bảo hắn ta trả tiền, lập tức nhíu mày, "Có bản lĩnh lấy camera giám sát ra đây, cô không muốn không rõ ràng, tôi đây cũng không muốn không rõ ràng đâu." Hắn ta làm loại chuyện này không phải một lần, hắn làm rất cẩn thận, camera không thể nào quay lại được.

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Cha mẹ cô gái có chút tức giận, "Còn chưa đủ mất mặt sao." Bởi vì thái độ của Hạ Hề quá kiên định, cha mẹ cô gái đã có chút nghiêng về phía Hạ Hề.

"Đừng, tuyệt đối đừng đi." Hạ Hề vội nói, "Mọi người đi rồi, tôi liền thành người báo cảnh sát giả, các vị nhất định phải ngồi lại đây, Tiểu Vương, rót cho các vị đây ly cà phê, chúng ta cùng nhau chờ cảnh sát tới." Hiện tại đấu chính là tố chất tâm lý, nếu cô không mạnh miệng, tên vô lại kia thấy cô yếu thế, nhất định sẽ không chịu từ bỏ ý đồ.

Hạ Hề lại xoay người xin lỗi khách hàng đang dùng bữa: "Bởi vì trong nhà hàng đột nhiên xảy ra tình huống quấy rầy mọi người dùng cơm, hôm nay hóa đơn của tất cả các vị ngồi đây toàn bộ giảm 20%, coi như lời xin lỗi của chúng tôi với các vị."

Hạ Hề nói xong, yên tĩnh vài giây, có người dẫn đầu vỗ tay: "Bà chủ uy phong."

"Bà chủ quá ngầu..."

Mọi người đều là người có đầu óc, thấy phản ứng của mấy người cũng biết người đàn ông kia đuối lý.

Mọi người đồng loạt khen ngợi trầm trồ, Hạ Hề ngoài mặt cứng rắn nhưng trong lòng đã kêu gào, tên này nếu còn không đi cô làm sao mà xong việc được đây?

Phó Nam Cẩm giống như nhìn thấu tâm tư của cô, trong mắt hiện lên một tia thú vị.

Cũng may, trong trận chiến tâm lý này, Hạ Hề thắng.

"Cậu không đi thì tự mình ở lại đây mà chờ đi." Mẹ cô gái đứng dậy đầu tiên, "Con gái, chúng ta đi."

Mẹ cô gái kéo cô ấy đi ra ngoài, ba cô gái cũng đi theo: "Mất mặt."

Người đàn ông thấy vậy, có chút nóng nảy, vội đứng dậy đi theo sau: "Chú, dì, mọi người từ từ đã..." Hắn ta không tin hắn ta một mực ngồi ở chỗ này, cô có thể lấy camera giám sát ra, nhiều người nhìn như vậy, nhà hàng vì muốn tiếp tục kinh doanh nhất định phải thỏa hiệp.

Cô gái quay đầu lại nhìn hắn ta, tức muốn hộc máu: "Còn chờ cái gì nữa, đi nhanh lên."

Mọi người thấy vậy cũng không xem náo nhiệt nữa, đều ngồi xuống nhiệt tình thảo luận.

"Đầu năm nay vì ăn cơm chùa thật là chiêu trò gì cũng có thể nghĩ ra được, một con gián to như vậy, có phải bị ngốc hay không."

"Nhìn bộ dáng có vẻ là cùng ba vợ mẹ vợ tương lai ăn cơm, lần này mặt mũi cũng ném hết..."

"Không có tiền còn gọi toàn đồ ăn sang, lừa đảo sẽ bị sét đánh đấy..."

......

Cha mẹ cô gái cũng không quay đầu lại, bước thật nhanh đi ra ngoài, đi vài bước đã đến cửa "Ngô Hệ Lâu", còn chưa kịp bước ra, đã bị người duỗi tay ngăn cản: "Chờ một chút, thanh toán tiền đã rồi đi."

"Anh là ai, liên quan gì đến anh?" Mặt mũi cô gái đã ném đến tận nhà bà ngoại, đang nổi nóng, vớ được người lập tức trút giận.

"Cô không cần quan tâm tôi là ai, thanh toán hóa đơn trước đi." Mặt Phó Nam Cẩm không biểu tình, vẻ ghét bỏ trong mắt không che dấu chút nào.

Hạ Hề nhìn thấy Phó Nam Cẩm, trong mắt lộ ra một tia kinh hỉ, đi đến bên người hắn, nhỏ giọng nói: "Sao anh lại tới đây?"

Phó Nam Cẩm không trả lời cô, chỉ vào người đàn ông phía sau trào phúng nói: "Có tiền thanh toán không?"

Trên mặt người đàn ông lập tức xuất hiện vẻ lúng túng, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng: "Con gián là của nhà hàng mấy người, đừng nghĩ đổ oan cho tôi, tôi đây là rộng lượng, không thèm chấp nhặt với mấy người." Nói cho cùng, thật ra là không muốn trả tiền mà thôi.

Đến lúc này mọi người cũng coi như đoán được chuyện gì xảy ra, chẳng qua là mời ba vợ mẹ vợ ăn cơm, nhưng không có tiền, rồi lại muốn mặt mũi, cho nên mới đi tới nước này.

Cha mẹ cô gái cũng hiểu rõ mọi chuyện, tức giận run lẩy bẩy, ba cô gái nén lửa giận: "Được rồi, để tôi trả tiền."

Người đàn ông đã mất hết thể diện, trong cơn tức giận, thở phì phò đi ra ngoài, Hạ Hề ở ngay phía trước hắn ta, người đàn ông giống như muốn trút giận duỗi tay đẩy bả vai Hạ Hề.

Tay còn chưa chạm đến Hạ Hề, Phó Nam Cẩm đã vòng lấy eo Hạ Hề kéo cô sang một bên, chân dài duỗi ra, ngăn người đàn ông lại: "Khoan đã, tôi đã nói để cho cậu đi chưa?"

"Anh muốn làm gì?" Người đàn ông trợn mắt nhìn về phía Phó Nam Cẩm, thấy một cánh tay hắn còn bọc thạch cao, càng không sợ hãi, "Cút ngay."

Con ngươi Phó Nam Cẩm híp lại, trong mắt toàn là sắc lạnh, nếu nhìn kỹ, còn ẩn ẩn một chút hung ác nham hiểm.

"Bưng bát lại đây tôi nhìn thử." Phó Nam Cầm hơi nâng cằm với một người phục vụ.

Người phục vụ kia đang dọn dẹp bàn, bưng bát mì thả con gián trong tay định đưa đến nhà bếp, nghe Phó Nam Cẩm nói vậy, vội bưng bát đi tới: "Giang tổng."

Phó Nam Cẩm nhìn qua cái bát kia, trên sợi mì trong bát nằm chình ình một con gián béo bằng nửa ngón tay cái.

"Con gián này bình thường được ăn uống không tồi nha, khó trách cậu nghèo như vậy, mấy ngàn tệ đều không lấy ra nổi, tiền của cậu toàn đem đi nuôi gián sao?"

Phó Nam Cẩm vừa mở miệng, Hạ Hề suýt chút nữa phụt cười, bình thường mỉa mai cô như vậy, cô muốn đánh chết hắn, hiện tại mỉa mai người khác, tâm tình thật là sảng khoái.

Nhìn thấy con gián kia, lại nghe được lời nói cố ý khıêυ khí©h của Phó Nam Cẩm, người đàn ông càng tức giận hơn, nắm tay hướng Phó Nam Cẩm đánh tới: "Cút ngay, chó ngoan không cản đường."

"Cẩn thận..." Hạ Hề còn chưa kịp nói xong, Phó Nam Cẩm đã nghiêng đầu tránh được tay của người đàn ông, nhấc chân không chút lưu tình đá vào bụng hắn ta.

Phó Nam Cẩm thoạt nhìn cao cao gầy gầy, nhưng không ngờ sức lực lại lớn như vậy, người đàn ông bị hắn đá một cái lảo đảo ngã xuống lưng đập vào tường, ôm bụng ho khan.

Không đợi hắn phản ứng lại, Phó Nam Cẩm đã nhanh chóng nghiêng người về phía trước.

"Mẹ kiếp..." Miệng người đàn ông vừa mới mở ra, Phó Nam Cẩm nhanh chóng cầm lấy con gián trong bát nhét vào miệng người đàn ông, sau đó tay nắm chặt cằm buộc hắn ta khép miệng lại, khuỷu tay dùng sức đập mạnh vào ngực hắn ta, người đàn ông "ực" một tiếng nuốt con gián xuống.

"Miệng bẩn thỉu, đành phải lấy độc trị độc." Phó Nam Cẩm chùi tay lên quần áo của hắn ta, lạnh lùng nói, "Gây chuyện trên địa bàn của tôi, lá gan của cậu cũng thật là lớn."

Hạ Hề trợn mắt há hốc mồm, má ơi...

Tim của cô đem cho chó ăn lại từ miệng chó móc ra rồi!

Tác giả có lời muốn nói:

Chó: Làm ơn đừng gọi hồn tôi nữa.

Nội dung liên quan đến ký ức của Phó Nam Cẩm, chẳng hạn như quen biết ai không quen biết ai, toàn bộ đều không phải bug, phía sau sẽ chậm rãi làm sáng tỏ, mọi người cứ yên tâm đọc, trước đó tôi có nói qua Phó Nam Cẩm người này là củ hành tây, phải lột từng lớp từng lớp ra.