"Cô giáo Hạ, anh thích em, chúng ta hẹn hò đi, đợi khi nào chúng ta dạy xong trở về thì kết hôn.''
"Kết hôn với nhau sao?" Hạ Hề sợ đến mức lùi ra sau một bước, "Thầy Dương, anh đừng đùa tôi nữa.''
"Anh không đùa em, anh đã thích em rất lâu rồi.'' Người đàn ông nhìn không rõ mặt tiến về phía trước một bước.
"Đã rất lâu sao?" Hạ Hề cười gượng cũng lui về sau một bước, "Tổng cộng tôi chỉ mới đến đây được hai tháng.''
"Anh biết, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em rồi.'' Hắn ta lại tiến lên một bước.
"Thứ đầu tiên nhìn thấy là vẻ ngoài, không phải tôi.'' Hạ Hề cũng lui lại phía sau.
"Hạ Hề, em nói gì thế, anh thật sự thích em, anh muốn được ở cạnh em.'' Hắn ta từng bước ép sát.
"Anh muốn ở cạnh tôi là chuyện của anh, nhưng tôi lại không muốn ở cạnh anh.'' Hạ Hề từng bước lui ra sau.
Phía sau lưng Hạ Hề là một bậc thềm, chân Hạ Hề đạp vào khoảng không ngã ra phía sau: "Á..."
Thắt lưng được người khác ôm lấy, giữ vững cơ thể của cô, Hạ Hề vịn vào cánh tay người nọ khó khăn lắm mới đứng vững được, Hạ Hề cảm thấy rất quen thuộc, từ vịn tay chuyển sang ôm lấy tay người ta, đáng thương tội nghiệp: "Giang Nam, anh đã đến rồi, suýt chút nữa em đã ngã chết.''
"Không đến mức đó, cùng lắm thì đau mông thôi.'' Giang Nam xoa đầu cô, "Đừng hễ chút là nói từ chết.''
"Hừ.'' Hạ Hề buông tay anh ra, "Không có khiếu hài hước.''
"Hạ Hề, em thích Giang Nam sao?" Người đàn ông không nhìn rõ mặt giọng điệu không vui, "Hắn có thứ gì tốt? Em xem trọng hắn cái gì? Hắn không có tiền, cả đời này cũng không thể rời khỏi nơi hẻo lánh này, chẳng lẽ em muốn ở đây với hắn cả đời sao?"
"Anh có chỗ nào thua hắn?"
Hạ Hề không ngờ sẽ có người hỏi những lời này, hỏi những điều này không phải là tự chuốc đau khổ sao?
"Cô ấy thích tôi, không thích anh, trong lòng cô ấy anh không có chỗ nào bằng tôi.'' Giang Nam nói.
Kẻ không rõ mặt: "..."
"Giang Nam, anh lấy sự tự tin ở đâu ra thế?" Sau khi đả kích người không rõ mặt, Hạ Hề và Giang Nam dạo quanh đồng ruộng.
"Hả?"
"Dựa vào đâu mà nói em thích anh?" Hạ Hề đứng trước mặt anh, chắp hai tay sau lưng, nhón chân nhìn anh, "Đã bao giờ em nói thích anh chưa?"
"Em chưa nói thì sẽ không thích sao?" Giang Nam vẫn lạnh lùng như vậy.
Hạ Hề mặt có chút đỏ, hừ một tiếng: "Anh không tiền không nhà không xe, anh cảm thấy mình xứng với em sao?"
"Bây giờ chưa có, sau này sẽ có.'' Giang Nam vuốt ve mặt cô, "Nhưng em là của anh, nhớ kỹ, không ai được cướp đoạt.''
Đột nhiên, Hạ Hề ôm chầm lấy cổ Giang Nam, nhảy lên người anh: "Em thích chính là cái người bên ngoài bình tĩnh, nhưng thật ra là rất tự cuồng, nếu anh nói không có gì xứng với em, em sẽ xoay người rời đi.''
Giang Nam giữ chân cô, ôm cô vào lòng: "Em không sợ anh là tội phạm gϊếŧ người, tội phạm cưỡng bức, hay là bọn buôn người lừa gạt phụ nữ trẻ em sao? Nếu như thế thật, em sẽ làm gì?"
"Hả?" Hạ Hề ngẩng đầu từ ngực anh, "Đúng vậy, bây giờ anh đã không còn trí nhớ trước kia, nếu lỡ là tội phạm vượt ngục thì làm sao đây?"
"Đúng thế, làm sao bây giờ?" Mắt Giang Nam mang ý cười, trong lời nói có phần đùa cợt.
"Haizz.'' Hạ Hề lắc đầu, ôm chặt cổ anh, "Nếu như thật vậy, em sẽ cảm hóa anh, để anh đi đầu thú, nếu là tội trộm cắp thì em sẽ chờ anh ra tù, còn nếu tội phạm gϊếŧ người cưỡng bức gì đó, Giang Nam, từ nay hai chúng ta không gặp nhau nữa thì không cần lo lắng những chuyện tương lai... Suy nghĩ của em thật ra rất chính trực.''
Giang Nam đen mặt, đánh vào mông cô một cái.
Hạ Hề nhìn thấy sự đắn đo thoáng qua trong mắt anh, ghé vào lỗ tai anh khẽ nói: "Em nhìn người rất chuẩn, anh không phải người như vậy, có chuyện gì em sẽ cùng anh đối mặt.''
Hạ Hề vỗ vai anh: "Đừng sợ, dù không có trí nhớ, em sẽ tạo ký ức mới với anh, được không? Em đảm bảo, đời này em sẽ mang đến cho anh những ký ức đẹp nhất.''
Chẳng biết từ lúc nào, trời đã đổ mưa, sau đó chuyển thành sấm sét vang dội rồi mưa xối xả. Trong căn phòng tối, trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, xen lẫn mồ hôi và sự nhiệt tình, tay Hạ Hề vuốt ve cơ thể anh, thân thể rắn chắc cân đối khiến cô yêu thích không buông tay.
Hạ Hề thở hổn hển tên của anh: "Giang Nam..."
*
Hạ Hề bật dậy từ trên giường, mất một lúc lâu còn chưa hoàn hồn, đang đắm chiều trong giấc mơ kiều diễm kia.
Trời đất...
Đây là chuyện đã thật sự từng xảy ra hay là vì đêm qua tiếp xúc thân mật mà lại nằm mộng xuân?
Hạ Hề nhìn bàn tay của mình, sau đó nhảy xuống khỏi giường, mở cửa lạch cạch chạy đến phòng bếp.
Trong phòng bếp, Phó Nam Cẩm đang làm bữa sáng, bàn tay trái thỉnh thoảng di chuyển một chút, cầm một số vật nhẹ gì đó, xem như đang khôi phục tốt.
Hạ Hề ho nhẹ một tiếng: "Chào buổi sáng..."
"Chào.'' Phó Nam Cẩm liếc nhìn cô một cái, thật bình tĩnh, "Rửa mặt đi, rất nhanh sẽ có bữa sáng thôi.''
Hạ Hề đứng ở trước cửa, không nhúc nhích, tầm mắt không ngừng di chuyển trên phần bụng rắn chắc của anh.
Trong mơ, khi cô chạm vào bụng anh có một vết sẹo, cho tới bây giờ cô chưa từng nhìn thấy bụng Phó Nam Cẩm. Nếu muốn biết giấc mơ có thật sự xảy ra hay không, chỉ cần nhìn xem trên bụng anh có vết sẹo nào hay không là được rồi.
Nhưng mà...
Phó Nam Cẩm mặc quần áo ngay ngắn chỉnh tề, cô cũng không thể đi cởϊ qυầи áo người ta.
"Em làm gì vậy?" Phó Nam Cẩm trước ánh mắt chăm chú của cô trên bụng mình có chút khô nóng, anh không khỏi nghiêng người tránh đi, lấy bánh mì từ trong lò nướng ra.
"Phó Nam Cẩm.'' Hạ Hề tiến về phía trước một bước, tới gần anh, "Anh nói xem, nếu anh là Giang Nam, năm đó không nhà không xe không tiền, ở bên cạnh tôi chẳng lẽ không làm tổn hại đến lòng tự tôn của đàn ông, không cảm thấy không xứng với tôi sao?"
Phó Nam Cẩm nghiêng đầu nhìn cô: "Em cảm thấy như vậy sao?"
"Nếu là tôi, anh thấy sẽ gả cho anh sao?" Hạ Hề hừ một tiếng.
"Có thể vì nhìn tôi đẹp trai.'' Phó Nam Cẩm nói chuyện, động tác trên tay không ngừng, mở nắp nồi.
"Phó Nam Cẩm, dựa vào mặt anh à?" Hạ Hề đưa tay chọc má anh, "Anh lấy đâu ra tự tin vậy?"
Phó Nam Cẩm bắt lấy ngón tay cô, nghiêng người một cái, đè cô lên bồn rửa: "Từ trước đến nay tôi có tự tin, của tôi thì là của tôi, sẽ không vì yếu tố bên ngoài mà thay đổi.''
Hạ Hề nhìn ánh mắt anh, hình ảnh trong mơ chậm rãi chồng lên nhau, má ơi... Rất muốn sờ bụng của anh, nhìn xem có vết sẹo hay không.
Phó Nam Cẩm nhìn đôi mắt đảo quanh của cô, nhịn không được cúi đầu, bị Hạ Hề dùng tay che miệng anh, sau đó đẩy anh ra: "Đột nhiên tôi nhớ ra, hình như hai ta vẫn có một số việc chưa thảo luận, xin hãy giữ khoảng cách.''
Hạ Hề vừa thoát khỏi tâm trạng mù mịt mấy ngày hôm nay, trên mặt còn treo nụ cười, thần thái phấn khởi.
*
Đường Hoa mặc trang phục bảo vệ, đứng ở cửa 'Ngô Hệ Lâu', nhìn thấy Hạ Hề nhảy chân sáo đến, không khỏi cau mày: "Chào tổng giám đốc Hạ.''
Hạ Hề vẫy tay với anh ta: "Xin chào.''
Lô Vi thấy Hạ Hề vui vẻ như vậy, nghi hoặc nói: "Chị Hề, giải quyết được tình hình rồi sao?"
"Vẫn chưa.'' Hạ Hề lắc đầu, "Nhưng mà vui vẻ cũng qua một ngày, không vui cũng sẽ qua một ngày mà.''
Lô Vi: "..." Đây gọi là tâm hồn vô tư sao?
"Đúng rồi, Lô Vi, cô chuẩn bị một chút, nhanh chóng đặt vé máy bay đi Hồng Kông, hai chúng ta đến đó một chuyến."
"Chị Hề, chị định đến Hồng Kông tìm thầy Vân Đình sao?"
"Phải.'' Hạ Hề gõ tay lên mặt bàn, "Đầu bếp nội địa không thích hợp, phải đến Hồng Kông thử vận may.''
"Vị đầu bếp Vân Đình đã về hưu được hai năm, em sợ ông ấy sẽ từ chối."
"Không thử làm sao biết được.'' Hạ Hề vỗ tay một cái, "Nếu lỡ thành công thì sao, tay nghề của thầy Vân Đình còn cao hơn thầy Vương mấy bậc, nói không chừng lại tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khó khăn đấy.''
Lô Vi mỉm cười: "Chị Hề, em thích tinh thần lạc quan này của chị, em sẽ báo phòng tài vụ đặt vé máy bay, chúng ta nhanh chóng đến Hồng Kông.''
"Được.'' Hạ Hề xách túi lên, "Tôi có việc ra ngoài một chút.''
Hạ Hề rời khỏi 'Ngô Hệ Lâu', nhìn nhà hàng trà 'Cảng Ký' đối diện làm ăn tốt, dựng ngón tay giữa với nó: "Mày cứ chờ đó cho chị.''
"Tổng giám đốc Hạ, tôi ủng hộ cô." Đột nhiên giọng nói của Đường Hoa vang lên sau lưng, dọa Hạ Hề giật mình.
Hạ Hề gọi xe taxi đến một con hẻm nhỏ vắng vẻ, sau đó xuống xe đi bộ năm phút mới đến được một căn nhà nhỏ ba tầng nằm hút trong hẻm.
Trên vách tường bị dây thường xuân màu xanh phủ kín, nhìn lướt qua rất xinh đẹp, lại vừa có cảm giác ớn lạnh, giống hệt như nhà ma trong phim.
Cửa lớn không khóa, Hạ Hề trực tiếp đi vào, tầng trệt có mấy bàn làm việc, trên bài đặt máy tính, mỗi bàn đều chất đầy văn kiện, nhưng không có ai.
Hạ Hề ngắm nhìn bốn phía, gọi một tiếng: "Chú nhỏ..."
Không ai đáp lời cô.
"Chú nhỏ..."
"Chú nhỏ..."
"Chú nhỏ..."
....
Hạ Hề nhất quyết không tha gọi mãi, cuối cùng cũng có người đáp lại: "Con gọi hồn à?"
Từ tầng ba có một người đàn ông tóc tai râu ria xồm xoàm nằm sấp trên lan can tức giận ngó xuống.
"Chú nhỏ thân yêu.'' Hạ Hề vẻ mặt hớn hở chạy lên lầu, "Con đến thăm chú, đến đây ôm một cái.''
Bình Dật đẩy bàn tay nhiệt tình của cô ra: "Đừng ôm, không có chuyện đã chẳng gọi chú, có việc gì nói đi.''
"Haizz, đã lâu không gặp, chú nhỏ đã xa lạ như vậy.'' Hạ Hề vẫn hồn nhiên không để tâm đến thái độ lạnh nhạt của anh ta, đi một vòng quanh tầng ba, "Chú xem, nhà chú sắp thành chuồng heo rồi.''
"Con đến đây có chuyện gì?" Bình Dật vào toilet rửa mặt, cuối cùng cũng có tinh thần một chút.
"Giúp con điều tra một người.'' Hạ Hề gọi điện thoại, để Lô Vi gói vài món thức ăn rồi cho người đưa sang.
"Sao thế, rốt cục đã chịu nhận lời chú, muốn điều tra Giang Nam sao?" Bình Dật ngồi sau bàn làm việc, nhìn cô.
Điều tra Giang Nam?
Cũng phải, cô mang về một người mất trí nhớ không có quá khứ, nhất định chú nhỏ sẽ muốn điều tra, nhìn bộ dạng này chắc cô đã không đồng ý.
Bình Dật là anh em gia đình tái hôn của ba Hạ, Bình Dật nhỏ hơn ba Hạ hai mươi tuổi, giữa hai người không có nhiều tình cảm. Sau khi ông bà nội mất, tuy ba Hạ muốn chăm sóc Bình Dật, nhưng Bình Dật là người lạnh nhạt, cũng không để tâm họ hàng, nên rất ít qua lại, nhưng Bình Dật lại rất thích Hạ Hề.
Bình Dật là một thám tử tư, chính là kiểu thám tử chuyên theo dõi điều tra bồ bịch.
Hạ Hề lắc đầu, ngồi tựa lên bàn, đưa di động trong tay ra phía trước: "Không phải Giang Nam, con muốn điều tra hắn.''
Bình Dật nhìn về phía tấm hình này, phía trên là một người đàn ông được vẽ lại bằng phần mềm đồ họa, lịch sự mang kính, mắt trái hình như không tốt lắm.
"Hắn tên là Phó Văn Đào.'' Bình Dật trực tiếp cho cô đáp án.
"Chú biết hắn?" Hạ Hề kinh ngạc há to miệng, "Sao chú lại biết hắn?"
"Giang Nam nhờ chú điều tra hắn.''
"Giang Nam?" Hạ Hề cau mày, "Vì sao anh ấy lại nhờ chú điều tra hắn?"
"Riêng tư của khách hàng, không thể tiết lộ.'' Bình Dật bày ra nụ cười công nghiệp với cô.
"Vậy chú điều tra được gì?" Hạ Hề tới gần, giống như chó nhỏ vẫy đuôi.
"Đừng bày ra vẻ mặt này với chú, chú không phải Giang Nam nhà con.'' Bình Dật đẩy trán cô ra ngoài.
"Hứ.'' Hạ Hề lấy một tấm chi phiếu từ túi xách đặt lên bàn, "Bây giờ con chính là khách hàng của chú, con muốn chú điều tra người đàn ông này.''
"Được, chú sẽ nhanh chóng cho con tư liệu.'' Bình Dật lấy tấm chi phiếu bỏ vào ngăn kéo.
Hạ Hề hừ một tiếng, thấy tiền sáng mắt.
"Đúng rồi, chú nhỏ, ngoại trừ nói chú điều tra Phó Văn Đào, Giang Nam còn bảo chú điều tra gì nữa không?" Hạ Hề dò hỏi.
"Điều tra cái gì?" Bình Dật mặt không đổi sắc, "Riêng tư của khách hàng, không thể tiết lộ.''
Hạ Hề hít một hơi thật sâu, thay đổi cách nói: "Giang Nam có từng nhờ chú điều tra bản thân không?"
"Riêng tư của khách hàng, không thể tiết lộ.'' Đôi mắt Bình Dật lóe sáng, "Hề Hề, con muốn nhờ chú điều tra Giang Nam giúp con sao? Việc này chú có thể miễn phí.''
"Không cần." Hạ Hề hung hăng trừng mắt nhìn anh, ta "Con không tra, không tra là không tra.''