Chương 19

Hạ Hề xấu xa nghĩ đợi buổi tối gội đầu cho Phó Nam Cẩm, phải bứt vài cọng tóc xuống để xả giận. Nhưng khi trời tối, Hạ Hề bắt đầu trở thành chân sai vặt, lại nghe theo lời Phó Nam Cẩm nấu cơm. Còn vui vẻ rót nước cho anh, khi gội đầu còn hỏi nước nóng hay lạnh, có cần mát xa da đầu hay không.

"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Phó Nam Cẩm không chịu nổi dáng vẻ này của cô.

"Tổng giám đốc Giang, chúng ta bàn bạc lại việc buổi sáng nhé?" Hạ Hề nghiêng đầu nhìn anh.

Phó Nam Cẩm rút khăn lông đứng lên, vừa lau tóc vừa nói: "Bàn chuyện gì?"

"Anh thừa biết mà.'' Hạ Hề cười tủm tỉm, một bước dẫm lên ghế nhỏ của An An, sau đó cầm lấy khăn lông trong tay Phó Nam Cẩm lau tóc cho anh, "Lại đây, tôi lau cho anh.''

Hạ Hề đứng trên ghế nên cao hơn Phó Nam Cẩm một chút, vì đạt được mục đích phải hạ mình hết sức dịu dàng lau tóc cho Phó Nam Cẩm.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Hạ Hề đều gội đầu cho Phó Nam Cẩm, nhưng lau tóc thì là lần đầu tiên.

Hai người họ rất sát nhau, ở nhà Hạ Hề mặc đồ bộ rộng rãi, Phó Nam Cẩm đứng ở vị trí này vừa khéo nhìn thấy da thịt trắng nõn của cô, cùng với hai bánh bao trước ngực lúc ẩn lúc hiện...

Phó Nam Cẩm cau mày, được mở rộng tầm mắt.

Hạ Hề lau hồi lâu, vẫn không nghe thấy Phó Nam Cẩm lên tiếng khó trách cúi thấp đầu. Trong khoảnh khắc bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, một giây sau, Hạ Hề ân hận kêu khẽ một tiếng, vội dùng hai tay che ngực.

Hạ Hề quên mất cô đang đứng trên ghế, mất đi điểm tựa là Phó Nam Cẩm, hơn nữa tay chân còn luống cuống, cơ thể không chịu sự khống chế ngã ra phía sau.

Phó Nam Cẩm vội đưa tay ra đỡ lấy thắt lưng cô rồi ôm vào lòng, nhưng xung lực ngã kéo Hạ Hề ra sau quá lớn, Phó Nam Cẩm chỉ dùng một tay là không được. Tiến về phía trước vài bước cũng không thể ổn định cơ thể cô, ngược lại còn bị kéo theo ngã ngược ra sau.

Hạ Hề sợ hai người té xuống sẽ khiến cánh tay Phó Nam Cẩm bị thương, hai tay ôm lấy cổ anh, cố gắng dùng hết sức kéo Phó Nam Cẩm ngã lên người mình.

Hai người lảo đảo vài bước, ngã vào bức tường phía sau, ghế nhỏ của An An lăn sang bên cạnh.

Phó Nam Cẩm ôm lấy eo cô, hai tay Hạ Hề ôm lấy cổ anh, dựa vào lòng anh, hô hấp hai người đều có chút dồn dập.

"Cánh tay anh không sao chứ?" Hạ Hề vùi đầu vào gáy Phó Nam Cẩm, muốn đứng dậy, nhưng bàn tay Phó Nam Cẩm đặt trên eo cô không hề buông ra.

"Không sao cả.'' Bên tai là giọng nói khàn khàn của anh, khiến Hạ Hề nhớ đến nụ hôn đêm qua, cơ thể hơi nóng lên.

Phó Nam Cẩm cảm thấy cơ thể trong lòng thật mềm mại, rất phù hợp, rất quen thuộc, thân thể anh không có chút kháng cự và đề phòng với cô, khiến anh có phần không muốn buông tay.

Trái tim Hạ Hề lại bắt đầu đập thình thịch liên tục, nhịn không được nói thầm: "Mua một con chó đi.''

"Cái gì?" Phó Nam Cẩm cảm thấy hình như anh nghe nhầm, "Cô muốn nuôi chó sao? Ngay cả bản thân cô còn không tự nuôi được.''

"..." Hạ Hề bực mình đánh anh một cái, "Bỏ ra.''

Không biết có phải vừa rồi dùng sức quá lớn hay không, Phó Nam Cẩm cảm thấy hơi hoảng hốt, trong đầu trống rỗng, chỉ vô thức ôm chặt người trong lòng.

Hạ Hề bị anh mạnh tay ôm trong ngực, nhưng thật ra cũng không giãy giụa quá nhiều, mặt đỏ tai hồng, tim đập nhanh như motor chạy bằng điện.

"Phó, Phó Nam Cẩm..." Hạ Hề do dự một lát, mở miệng hỏi: "Tôi vẫn chưa hỏi anh năm nay bao nhiêu tuổi?"

Nhờ giọng điệu nhẹ nhàng của Hạ Hề, Phó Nam Cẩm mới dần hoàn hồn, cả người đầy mồ hôi lạnh: "Cô nói gì?" Giọng điệu hơi khàn.

"Tôi nói vẫn chưa từng hỏi anh, bây giờ anh bao nhiêu tuổi?"

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, năm nay chắc là 31 tuổi.''

"Ồ, này..." Mắt Hạ Hề chớp hai lần, cắn môi ghé sát lỗ tai anh nhỏ giọng nói, "Trước đây anh có bạn gái không, kết hôn chưa, có con không?"

Hơi thở của cô phả bên tai anh, khẽ ngứa.

Yết hầu Phó Nam Cẩm khẽ nhúc nhích, nhắm mắt điều tiết hơi thở một chút, ảnh hưởng của cơ thể đối với anh không phải thứ mà lý trí có thể khống chế.

"Không có, đều không có." Sau một lúc lâu, Phó Nam Cẩm mới mở miệng nói.

Trong mắt Hạ Hề thoáng qua ý cười, nhưng che giấu rất nhanh, ho khẽ một tiếng: "Vậy anh không thích bạn nam, có từng thầm mến bạn nữ không?"

"Không có." Phó Nam Cẩm nhịn không được cong môi một cái.

Hai người ôm nhau nói chuyện, không cảm thấy gì không ổn, dường như từ xưa đến nay đều như vậy.

Hơi nóng trong phòng tắm tản đi, cuối cùng Hạ Hề mới nhớ ra việc cầu xin trước khi bản thân 'làm nô tỳ', vội hỏi: "Hôm nay anh nhắc đến chuyện múa Hula, anh còn chưa nói cách cho tôi biết.''

Trong mắt Phó Nam Cẩm thoáng qua ý trêu chọc: "Bây giờ không muốn nói nữa.''

Hạ Hề thẹn quá hóa giận, dùng sức đẩy Phó Nam Cẩm, mở cửa phòng tắm đẩy anh ra ngoài, hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Ngày mai tôi đi mua chó.'' Sau đó đóng cửa cái rầm một tiếng.

Phó Nam Cẩm dựa lưng vào tường ôm trán, nhịn không được mỉm cười, rốt cuộc chuyện này liên quan gì đến việc mua chó?

"Ba, ba sao vậy?" An An cưỡi một con thú nhún gấu trúc đi đến, "Ba không thoải mái ạ?"

"Đầu hơi choáng váng.'' Phó Nam Cẩm xoa đầu thằng bé, "Dìu ba qua kia ngồi một lát.''

An An vội trèo xuống khỏi gấu trúc, đỡ Phó Nam Cẩm đến cạnh ghế sofa.

Phó Nam Cẩm nằm trên ghế sofa, suy nghĩ trong đầu toàn là Hạ Hề, lúc ở phòng tắm đầu óc trống rỗng, toàn bộ trống rỗng và sợ hãi trong lòng đều được lấp đầy. Cảm giác không thể khống chế này khiến anh cảm thấy xa lạ, nhưng Hạ Hề lại mang đến cho anh cảm giác an tâm và hấp dẫn lạ thường.

Trong phòng tắm, Hạ Hề vừa tắm vừa suy nghĩ đến Phó Nam Cẩm, chẳng qua Hạ Hề thì đang nghiến răng nghiến lợi. Hạ Hề ơi Hạ Hề, xin cô đừng có háo sắc, tuy hai người đã sinh một đứa con, nhưng mới biết nhau hơn nửa tháng mà thôi, cô có tình cảm chẳng phải hơi nhanh sao?

Nhưng mà...

Trên thực tế hai người cũng đã kết hôn được năm năm, hơi nhanh cái gì thật ra vậy... Không quá nhanh mà?

Hạ Hề nghĩ như vậy cảm thấy mặt hơi đỏ, nên khóa vòi hoa sen, đi đến trước gương quan sát cơ thể của mình.

Người trong gương có làn da trắng nõn, đường cong trên bụng săn chắc, cũng không có da chảy xệ, mấy năm qua thay đổi rõ ràng nhất chính là ngực lớn hơn.

Lúc học đại học, Chung Huyên đã nói cô là sân bay, bây giờ rõ ràng đã không còn là sân bay, mà như ngựa phóng nước đại chạy trên đường 'có ngực rất lớn'.

Hạ Hề nhìn người trong gương, vừa quen thuộc vừa xa lạ, khó trách đã nghĩ đến những hình ảnh không thể miêu tả. Nghĩ đến việc bản thân đã từng gần gũi với người đàn ông bên ngoài kia, trong lòng Hạ Hề có một cảm giác khó nói thành lời.

*

Ngày hôm sau, Phó Nam Cẩm vừa mới vào công ty, Hàn Phỉ liền đi vào: "Anh Nam, tôi nhận được một sơ yếu lý lịch ứng tuyển.''

"Ừm, không phải cậu đã đăng thông báo tuyển dụng ư, có vấn đề gì à?"

"Vấn đề chính là tin tức thông báo tuyển dụng còn chưa công bố, đã có một cái sơ yếu lý lịch được gửi qua, mà anh có biết người nộp bản sơ yếu này là ai không?" Hàn Phỉ có chút kích động.

Phó Nam Cẩm nhìn anh ta, không cảm xúc.

Hàn Phỉ sờ mũi, tự mình công bố đáp án: "Là Bối Nhã, Phó Bối Nhã, không biết anh Nam đã nghe qua tên cô ấy chưa? Nói thế nào nhỉ, nói đơn giản là địa vị của Phó Bối Nhã trong giới thiết kế... À... Chính là một trăm Ân Hiểu cũng kém xa, anh đã hiểu chưa? Đó là một nhà thiết kế nổi danh quốc tế, đúng là rất trâu bò đấy.''

"Nhưng sao cô ấy lại nộp hồ sơ vào một công ty nhỏ như chúng ta chứ, không biết có phải hỏng đầu rồi không?" Hàn Phỉ vẫn cảm thấy khó tin, "Cũng có thể có người giả mạo thân phận của cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy không thể hạ mình đến chỗ này của chúng ta.''

"Chỗ này là chỗ nào?" Phó Nam Cẩm nhìn anh ta rồi thản nhiên hỏi.

"Á..." Hàn Phỉ rơi vào thế kẹt, nhưng vẫn phản ứng rất nhanh, dù sao tổng giám đốc Giang trước kia cũng hay cáu anh ta như vậy, đã thành thói quen: "Anh Nam, vậy Phó Bối Nhã phải làm sao?"

"Gọi điện thoại bảo cô ấy đến phỏng vấn.''

"Vâng.''

Hàn Phỉ lập tức ra ngoài gọi điện thoại, thoáng cái đã tiến vào nói: "Anh Nam, cô ấy nói cô ấy đang ở gần đây, lập tức có thể đến phỏng vấn.''

Bối Nhã nói lập tức thì vô cùng nhanh, chưa đến một phút đã đến rồi.

Hàn Phi nhìn thấy người thật Phó Bối Nhã hít vào một hơi, má ơi đúng là Phó Bối Nhã, là Phó Bối Nhã bằng xương bằng thịt.

Nhìn thấy Bối Nhã vào văn phòng Phó Nam Cẩm, toàn bộ phòng làm việc đều bàn tán, một đám người không làm việc tụ tập một chỗ: "Cô gái đó thật sự là Phó Bối Nhã sao?"

"Tôi đã xem qua ảnh chụp, tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng mạo danh người khác cũng không đến mức tìm một người có diện mạo giống hệt chứ.''

"Nếu là Phó Bối Nhã thật, sao cô ấy lại nhìn trúng nơi này của chúng ta, có phải hỏng đầu rồi không?"

"Nơi này là nơi nào?" Giọng điệu trầm thấp của Hàn Phỉ đột nhiên vang lên, đám người sợ đến mức lập tức tản ra.

Hàn Phỉ âm thầm tính toán, tuy công ty bọn họ nhỏ, nhưng kinh doanh tại thành phố phát triển rất tốt. Đúng là dựa vào năng lực của Phó Bối Nhã mà nói, Phó Bối Nhã đã chọn công ty của bọn họ tức là mắt nhìn của cô tốt, thấy được tương lai tươi sáng của công ty, chỉ dựa vào điều này anh ta đã bội phục cô.

Bối Nhã ngồi thẳng lưng đối diện Phó Nam Cẩm, hai tay đặt lên đùi, ánh mắt nhìn nhau, trong ánh mắt có phần lo lắng bất an.

Phó Nam Cẩm gõ vài cái trên máy tính, mới ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Bối Nhã vội mở miệng: "Tổng giám đốc Giang, chào anh, tôi là Phó Bối Nhã.''

"Ừ.'' Phó Nam Cẩm tựa lưng vào ghế, rất thoải mái, "Mấy hôm trước chúng ta vừa mới gặp nhau."

"Vâng, đúng vậy.'' Dáng vẻ Phó Nam Cẩm không thay đổi khiến Bối Nhã sốt ruột.

"Cô rất nổi tiếng trong giới thiết kế?" Phó Nam Cẩm lật hồ sơ Hàn Phỉ đưa vào, "Nếu đến làm ở công ty chúng tôi, cô có yêu cầu gì không?"

"Không có." Bối Nhã cuống quít lắc đầu.

"Tiền lương thì sao?"

"Không có.'' Bối Nhã vẫn lắc đầu.

Phó Nam Cẩm hơi cau mày: "Không có yêu cầu gì sao?"

"À.'' Hơi thở Bối Nhã hơi gấp gáp, vội ho nhẹ một cái, "Tôi mới tới thành phố này, muốn tìm một công ty hợp ý, nhìn thấy rất nhiều công ty nhưng lại cảm thấy rất hứng thú với quý công ty. Tôi có xem qua cái tên 5$21, cũng không tệ."

"Chỉ là cũng không tệ?" Phó Nam Cẩm nheo mắt lại.

Phó Bối Nhã cảm thấy cảm giác căng thẳng vừa giảm bớt một chút, lớn gan nhìn Phó Nam Cẩm, không chút do dự gật đầu: "Đúng là cũng không tệ, sẽ còn phát triển rất mạnh trong tương lai.''

"Được.'' Phó Nam Cẩm cầm lấy bút trên bàn viết một hàng chữ lên giấy trắng, sau đó đưa cho cô, "Vòng một cô đã qua, thời gian và địa điểm thi vòng hai đều ở trên giấy, hy vọng cô sẽ không đến muộn."

Phó Bối Nhã hơi sửng sốt, thế mà còn phải thi vòng hai sao?

"Hay là cô Phó thay đổi suy nghĩ rồi?"

"Không có." Phó Nam Cẩm vội nhận lấy tờ giấy, "Tôi chắc chắn sẽ đến đúng giờ.''

Sau khi Hàn Phỉ đưa Phó Bối Nhã rời khỏi, nhịn không chạy đến chỗ Phó Nam Cẩm châm chọc: "Anh Nam, đó là Phó Bối Nhã, sao anh lại bắt cô ấy thi vòng hai? Những công ty khác đều muốn giành người, anh lại bắt cô ấy tham gia thi vòng hai?"

Phó Nam Cẩm cầm lấy áo vest trên ghế làm việc mặc lên người, Hàn Phỉ vội giúp anh kéo chiếc áo phủ lên vai.

"Cậu bảo phòng hậu cần dọn dẹp văn phòng trước kia của Ân Hiểu, thay toàn bộ đồ đạc thành đồ mới. Phó Bối Nhã rất nhanh sẽ tiếp nhận vị trí của Ân Hiểu, sửa sang lại thành một văn phòng lớn, nhóm của cô ấy ít nhất cũng phải bốn năm người, điều kiện làm việc phải tốt nhất."

Hàn Phỉ gật đầu trả lời: "Anh Nam, nếu anh đã chọn Phó Bối Nhã, sao còn bắt cô ấy thi vòng hai?" Một người có năng lực xuất sắc như vậy công ty khác còn phải cầu cạnh, ông chủ nhà anh cố tình đi ngược với người ta.

Phó Nam Cẩm không quan tâm đến anh: "Tôi đến Ngô Hệ Lâu, có việc thì đến đó tìm tôi."

"Vâng.''

Phó Nam Cẩm đi vài bước rồi dừng lại: "Từ hôm nay trở về sau, toàn bộ công ty nghiêm cấm sử dụng bình xịt không khí hương chanh, toàn bộ những thứ có liên quan đến chanh đều không được mang vào công ty, ai vi phạm lập tức sa thải."

Hàn Phỉ muốn hỏi vì sao, cuối cùng lại không hỏi, ông chủ nói chỉ cần nghe là được.