Năm Hà Bồi mười tuổi, cậu và Triệu Cẩn Ngôn đi xem bộ phim đầu tiên.
Khi đó Hà Bồi vừa mới học cách đi xe đạp, tương đương hưng phấn, lượn đi lượn lại hết vòng này qua vòng khác trên sân bóng rổ trong tiểu khu, sung sướиɠ như muốn bay lên.
Triệu Cẩn Ngôn đeo dép lê đi ra vứt rác, vứt xong lại không có việc gì làm, chỉ đành phải nhìn Hà Bồi ngẩn người. Hà Bồi đắc ý xẹt qua bên cạnh anh, gọi với anh: “Kỹ thuật thế nào?”
Triệu Cẩn Ngôn nghiêm túc gật đầu.
Hà Bồi lượn một vòng lại chạy qua bên cạnh anh: “Nghĩ ra đi chơi ở đâu không? Anh đưa đi!”
Triệu Cẩn Ngôn nói: “Em muốn xem phim.”
“Loảng xoảng cạch” một tiếng, xe đạp của Hà Bồi hôn thắm thiết lên bức tường đối diện, cậu mặt xám mày tro đứng lên, làm như không có việc gì vỗ vỗ bụi trên người, dựng xe đạp dậy rồi chạy đến trước mặt Triệu Cẩn Ngôn, mặt mày hớn hở: “Tốt tốt, xem phim gì? Anh lại đưa em đi rạp chiếu phim a!”
Triệu Cẩn Ngôn bắt đầu hối hận, vốn kỹ thuật kinh khủng như thế sẽ không gây họa ở trên đường chứ? Nhưng lời nói ra đã không thể rút lại, Hà Bồi rõ ràng xem ra còn hưng phấn hơn cả người muốn đi xem phim là anh này.
Khi đó Triệu Cẩn Ngôn học trung học, Hà Bồi mới học lớp bốn tiểu học, xem phim tự nhiên là Triệu Cẩn Ngôn mời khách. Nhưng tiền tiêu vặt trên người anh cũng không nhiều, thêm một đồng mới miễn cưỡng đủ tiền mua hai tấm vé xem phim, Hà Bồi có ý mua hai cây kem.
Bọn họ vui vẻ rạo rực cưỡi xe đạp xuất phát, xem một bộ “Hoàng Phi Hồng”, cảm thấy thật đã ghiền, trên đường trở về vẫn nồng nhiệt thảo luận về thập tam di mắt to, mặc âu phục, thông minh xinh đẹp trong phim kia, cuối cùng kết luận là, là đàn ông phải sống như Hoàng Phi Hồng mới hăng hái.