- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ba Lần Trốn Tìm
- Chương 6: Quan hệ gì?
Ba Lần Trốn Tìm
Chương 6: Quan hệ gì?
Cung Tiểu Khê cuối cùng cũng tìm được đúng phòng, vừa mang thức ăn vào đã nghe tiếng cãi vã giữa khách làng chơi và kỹ nữ, rồi thì vị khách đó lao ra khỏi phòng, kỹ nữ bên trong khóc nức nở. Cung Tiểu Khê đặt thức ăn xuống rồi bỏ đi. Hắn không bao giờ thích nhúng mũi vào mấy chuyện rắc rối thế này.
Giang Trạch Lâm đón hắn từ ngoài hành lang, kéo vào góc vắng nói: “Tìm thấy Mãn Nương rồi.”
“Hỏi chuyện nàng ta chưa?”
Giang Trạch Lâm lắc đầu giải thích: “Ý của ta là đã biết chút chuyện về nàng ta, người thì ta không gặp được. Nàng ta bị bệnh từ nửa năm trước, đầu óc điên loạn, sau bị Tú ma ma đuổi đi, không rõ trôi dạt về đâu.”
Cung Tiểu Khê thảng thốt: “Không phải là đệ nhất hoa khôi sao? Sao lại ra nông nỗi đó?”
Giang Trạch Lâm cảm thán nặng nề: “Hoa khôi thì đã sao? Sắc đẹp làm sao trường tồn mãi mãi được? Huống hồ đây là thanh lâu, nhân tình ấm lạnh thế đó. Khi ngươi còn nhan sắc thì còn được cưng chiều, khi đã tàn tạ sợ rằng một hạt cơm nuôi ngươi cũng tính là tốn kém.”
Cung Tiểu Khê trố mắt: “Sao bỗng dưng lòng đầy cảm thông với người hoa khôi đó vậy? Đừng nói ngươi cũng từng yêu một kỹ nữ nha?”
“Mẫu thân ta là một kỹ nữ.”
Cung Tiểu Khê im bặt. Chết rồi! Hắn vô tình chọc vào nỗi đau của người khác nên mặt đơ ra như lá cờ bất động.
“Ngươi không biết, không có tội.” Giang Trạch Lâm dừng một chút lại nói thêm: “Ta cũng có hỏi về mảnh ngọc bội năm đó Mãn Nương được tặng, nghe nói là huyết ngọc đến từ Cao Ly, xem ra không phải Vân Trung Ngọc Bội chúng ta cần tìm.”
Cung Tiểu Khê thở dài: “Lại đứt manh mối rồi.”
“Vậy cũng chưa hẳn. Ngươi biết đệ nhất hoa khôi hiện giờ của nơi này là ai không?”
Cung Tiểu Khê lắc đầu. Chuyện này sao hắn biết được?
Giang Trạch Lâm mặt dày hỏi một câu: “Hai ngươi có quan hệ gì a?” Mộc Từ nghe xong liền nhịn cười.
“Ta là…” Tư Đồ Lạc Kiếm chưa kịp nói hết thì Cung Tiểu Khê đã nhảy vô miệng y cướp lời: “Bọn ta là bạn thân từ nhỏ.”
Cung Tiểu Khê tưởng là câu trả lời này đã yên ổn rồi, không ngờ Tư Đồ Lạc Kiếm vẫn thản nhiên nói tiếp: “Tướng công của y.”
Giang Trạch Lâm nhìn Tư Đồ Lạc Kiếm như muốn rớt cả cằm, rồi lại nhìn Cung Tiểu Khê. Cung Tiểu Khê đứng ngây ra. Hắn còn biết phải nói gì bây giờ? Nếu bảo không phải thì chính là khiến cho Tư Đồ Lạc Kiếm mất hết thể diện.
Giang Trạch Lâm tự ý thức được tình hình, nói: “Vậy ta không làm phiền hai người nữa. Ta đi trước. Tiểu Khê, chầu mì này ngươi trả nha.” Rồi quay sang Tư Đồ Lạc Kiếm: “Tư Đồ thành chủ, ngày sau tái kiến.”
“Ngày sau tái kiến.” Tư Đồ Lạc Kiếm nhàn nhạt đáp trả.
Về tới Tây viện, Mộc Từ rời đi trước, Tư Đồ Lạc Kiếm vẫn không nói lời nào. Cung Tiểu Khê vò vò tay áo, không biết Tư Đồ Lạc Kiếm đang nghĩ gì. Hắn hỏi: “Ngươi không thích sư huynh của ta sao?”
“Không phải vậy.”
“Vậy vì sao luôn im lặng?”
“Chỉ là gần đây có nhiều việc phải suy nghĩ thôi.”
Cung Tiểu Khê nhẹ nhõm thở ra: “Làm ta lo lắng vô ích rồi, vì tưởng có liên quan đến ta. À, hôm nay ta đi thanh lâu đã gặp đại ca ngươi đấy. Ta thấy hắn với một tên Đồng đại nhân nào đó nói chuyện với nhau. Hình như hắn muốn đút lót cho ông ta để được làm phò mã. Cũng không biết chức quan ông ta lớn bao nhiêu mà có thể lo nổi chuyện này.”
Cung Tiểu Khê thực sự lo lắng, dù gì Tư Đồ Thạc Lưu cũng toàn chống đối Tư Đồ Lạc Kiếm. Y leo lên địa vị càng cao chừng nào thì đối với Tư Đồ Lạc Kiếm càng là mối họa chừng nấy.
“Ngươi đến thanh lâu làm gì?” Tư Đồ Lạc Kiếm không chút quan tâm về chuyện của Tư Đồ Thạc Lưu, dù gì cũng là chuyện y kiểm soát được. Ngược lại, Cung Tiểu Khê là người mà từ nhỏ đến lớn Tư Đồ Lạc Kiếm không thể nào hiểu được và luôn làm những việc vượt xa so với suy nghĩ của y.
“À ta…” Cung Tiểu Khê gãi má do dự. Nếu nói hắn đi rình mò người khác thì cũng quá mất mặt rồi.
“Phiêu kỹ?” Tư Đồ Lạc Kiếm lạnh lùng hỏi.
“Không không!” Cung Tiểu Khê giơ cao hai tay lên xua qua xua lại. Hắn thích xem xuân cung đồ nhưng vẫn chưa phóng túng tới mức như vậy. Hắn còn phải giữ gìn danh dự cho Cung gia nữa. “Ta chỉ…chỉ là có chút việc riêng. Ngươi cứ biết thế thôi.”
Tư Đồ Lạc Kiếm nhìn chằm chằm hắn đầy hoài nghi. Hắn tức giận phùng mang trợn má: “Sao hả? Chỉ mỗi thành chủ ngươi mới có chuyện đại sự cần làm? Cung Tiểu Khê ta nhỏ bé thì không có sao? Ta cũng rất bận rộn đấy.”
“Là việc gì? Nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi.”
“Không phiền thành chủ đại nhân quan tâm, ta tự lo được. Đói rồi. Ta đi ăn đây.”
Tư Đồ Lạc Kiếm giật mạnh khóe mắt: “Ngươi trước khi về đây đã ăn rồi còn gì?”
“Ai bảo ăn rồi thì không thể ăn nữa? Cái bụng của ta lớn hơn ngươi nghĩ.”
Cung Tiểu Khê toan đi. Tư Đồ Lạc Kiếm nắm tay hắn kéo lại: “Tiểu Khê!”
“Hửm?”
“…”
“Sao thế? Sao gọi ta rồi lại không nói gì?”
“Ta biết ngươi không thích ở lại đây, nhưng ta không hiểu vì sao ngươi lại ghét nơi này đến thế? Chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, cách biệt lâu ngày giờ mới gặp lại, ngươi không muốn lại tiếp tục ở cùng một chỗ với ta sao? Lẽ nào là vì chuyện khi xưa mà ngươi căm hận ta? Ta nói rồi. Đêm đó ta thần trí bất minh, khi tỉnh lại thấy chúng ta…nói chung là ta không chấp nhận được nên tức giận với ngươi, ta…thật ra…”
“Được rồi!” Cung Tiểu Khê giơ tay lên chặn đứng Tư Đồ Lạc Kiếm, đổi sang nghiêm túc: “Lạc Kiếm, nếu ngươi đã nói như vậy, chúng ta làm rõ chuyện này luôn đi. Ta căn bản không hận ngươi, không ghét ngươi. Ta chỉ muốn ngươi hiểu ngươi ở bên ta rốt cuộc là vì cái gì? Trách nhiệm sao? Chúng ta đều trưởng thành cả rồi. Cho dù sự việc năm xưa là một sai lầm thì cũng không đáng cho ngươi phải hy sinh cả đời ở bên ta bồi thường. Ngươi đã từng thích muội muội ta, sau này có thể thích một người khác. Nếu thế thì ngươi tính giải quyết ta thế nào đây? Lẽ nào ngươi để cho người ngươi yêu chịu thiệt làm thϊếp, trong khi ta vốn chẳng ham muốn gì cái địa vị chính thất này. Chúng ta không thể đường ai nấy đi, dứt khoát nhanh gọn ngay lúc này hay sao? Mai sau dù ngươi thích ai thì cũng chẳng còn ràng buộc, có thể đường đường chính chính mà lấy người ta về nhà. Ngươi thấy vậy được không?”
“Không!” Tư Đồ Lạc Kiếm cố chấp đáp. Cung Tiểu Khê bó tay, nhún vai. Cái đầu óc cứng nhắc của Tư Đồ Lạc Kiếm đúng là quá khó để cải tạo.
“Được, xem như ta lại nói nhăng nói cuội vậy. Ta đi ăn đây.”
Tư Đồ Lạc Kiếm dặn dò theo: “Đừng ăn nhiều quá. Tối rồi, không tốt cho sức khỏe.”
“Biết rồi!” Cung Tiểu Khê vừa ra khỏi cửa đã muốn đập đầu vào tường. Tức chết hắn! Hắn nói mãi mà không khiến cho Tư Đồ Lạc Kiếm đả thông được chút nào, xem ra vẫn phải thi hành chính sách mưa dầm thấm đất, khiến cho Tư Đồ Lạc Kiếm ghét hắn thì mới chịu thả hắn đi.
Tư Đồ Lạc Kiếm một mình ở trong phòng nhìn đống xuân cung đồ vứt bừa bãi trên bàn, ngao ngán thở dài.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ba Lần Trốn Tìm
- Chương 6: Quan hệ gì?