Chương 17: Đôi bên hận thù

Lúc Chu Diệc Mạch tiến vào phòng bệnh, Tuế Tuế đã tỉnh rồi.

Tuế Tuế: Bố ơi bố!

Bàn tay nhỏ xinh vỗ bồm bộp lên giường, rất vui vẻ.

Chu Diệc Mạch chỉ chỉ vào bình giữ nhiệt trong tay: Tuế Tuế, mẹ nấu canh cho con.

Tuế Tuế vui mừng ôm lấy.

Tuế Tuế: Vậy mẹ đâu rồi?

Chu Diệc Mạch: Mẹ đi làm, sau khi tan việc sẽ đến thăm Tuế Tuế.

Tuế Tuế mím môi, đôi mắt nhìn trừng trừng vào bình canh.

Chu Noãn đến vườn trẻ, trong đầu còn nghĩ tới Tuế Tuế và Chu Diệc Mạch, xoắn xuýt không biết có nên gọi điện thoại hay không thì Chu Diệc Mạch đã điện thoại tới.

Chu Noãn thấy tên hiện lên là chồng, lập tức nghe điện thoại.

"Alo? Diệc Mạch."

Nghe tiếng vừa gọi, Vương Lị nghe lời đoán ý, hai tay chống cằm nhìn Chu Noãn.

Trương Tuần tuy cúi thấp đầu xem sách nhưng tâm tư lại chạy tới chỗ Chu Noãn.

Các thầy cô khác trong văn phòng không ai biết sự tình nên cũng không ai để ý tới.

"Ừ, Tuế Tuế nói nhớ em." Chu Diệc Mạch tùy tiện tìm cớ.

Anh cười nhạt, ngón tay trắng trẻo thon dài gõ đầu, gọi điện thoại cho vợ của mình còn phải tìm cớ sao?

"Anh cũng nhớ em."

"Noãn Noãn, em đã đến rồi sao không báo cho anh biết." Giọng nói ôn hòa lành lạnh lần thứ hai vang lên bên kia đầu điện thoại.

Chu Noãn mềm dịu nói: "Vốn là muốn gọi điện thoại cho anh, gặp bác sĩ Lục, lại bị muộn giờ làm nên nhờ anh ấy mang canh vào."

"Ừ, canh uống rất ngon."

"Thật sao?"

Cô còn sợ mùi vị không hợp ý anh.

"Thật mà, Tuế Tuế cũng rất thích." Chu Diệc Mạch cười nhạt, sợ rằng anh lừa cô cũng không được, canh thật sự rất ngon.

"Anh thích là tốt rồi."

"Bác sĩ Chu...Giường 3 phòng 208 cần anh ngài đi xem một chút..." Tiếng nói lờ mờ truyền tới.

Chu Noãn hiểu rõ, "Anh đi xem bệnh đi, em cũng phải lên lớp rồi."

"Ừ."

Hai người cúp máy.

Không có lời từ biệt cũng như hẹn gặp lại, liền cắt đứt điện thoại, nhiều năm sau hai người vẫn duy trì thói quen như vậy, ngầm hiểu ý lẫn nhau, cũng chỉ hai nguời bọn họ mới có thói quen như vậy.

Vương Lị mở to mắt nhìn Chu Noãn.

Chu Noãn hơi nghiêng đầu, ý là: làm sao vậy?

Vương Lị khoa tay nói hai chữ: Kẹo cưới.

Chu Noãn lắc đầu, cũng không phát ra âm thanh: không có.

– Vậy lúc nào thì có?

– Không biết.

– Vậy lúc nào có tiểu Noãn Noãn?

Vương Lị le lưỡi một cái.

Chu Noãn đỡ trán, tiểu Noãn Noãn....

Mình với anh ấy, vẫn còn sớm...

Sau khi tan việc Chu Noãn tới bệnh viện đa khoa, cô đi vào, theo lời dặn của y tá không chạm vào Tuế Tuế.

"Tuế Tuế, mẹ tới rồi." Chu Noãn giơ bánh gato trong tay lên.

Tuế Tuế kịch liệt vẫy vẫy tay: mẹ!

Chu Noãn: Tuế Tuế tự mình ăn có được không?

Tuế Tuế ngoãn ngoãn gật đầu.

Chu Noãn giúp bé lấy bé gato ra dĩa, nhìn bé ăn, say đó lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Chu Diệc Mạch.

-Em ở phòng bệnh của Tuế Tuế.

Chu Diệc Mạch lập tức trả lời tin nhắn.

– Đợi lát nữa anh đưa em về nhà.

– Vâng.

Chu Noãn trả lời xong tin nhắn, lại nhìn dáng vẻ vui tươi của Tuế Tuế, khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng.

Giờ này Chu Diệc Mạch đang ở phòng bệnh VIP sa hoa, nét mặt nghiêm nghị, trên giường bện trước mjawt là một phụ nữ có thai, khuôn mặt ưu thương.

Các bác sĩ uy tín nhất của bệnh viện bao gồm phụ khoa, khoa nhi, khoa tim mạch và khoa ngoại đều ở trong phòng bệnh này.

Nằm trên giường chính là An Tuyết – vợ của Thành Dương, vợ của giám đốc bệnh viện.

Một lát sau, có một vị giáo sư lớn tuổi tỏ ra do dự, nói với giọng điệu khó xử: "Đứa trẻ vẫn là..."

"Không được...." An Tuyết thương tâm nói, "Tôi thật vất vả mới có chúng nó..."

"Phu nhân, tôi phải nói thật, khi đứa trẻ lớn lên, tim của ngài không chịu được áp lực sẽ từ từ bị suy kiệt." Một bác sĩ khác có khuôn mặt nghiêm túc nói.

"Tôi không sao hết... Tôi muốn bảo vệ hai đứa trẻ..." Cô gái trên giường yếu đuối khóc lên.

"Tiểu Tuyết, lần này nghe bác sĩ được chứ." Một người đàn ông mặc tây trang dáng vẻ hiên ngang, lo lắng khuyên bảo.

Người này chính là Thành Dương.

"Thành Dương, em không muốn, chẳng dễ gì em mới có hai đứa con này." Tâm tình An Tuyết có chút kích động.

Hai vợ chồng kết hôn nhiều năm, Thành Dương biết rõ vợ mình bị bệnh tim, vốn không muốn mang thai.

Ai biết rằng đứa trẻ này lại đến đột ngột như vậy.

Bác sĩ khoa nhi lúng túng, nếu như đứa trẻ khỏe mạnh thì tốt, nhưng mà....

Phân tích từ hình ảnh của máy móc tiên tiến nhất, An Tuyết mang thai đôi, nhưng không may là hai đứa trẻ cùng có chung một số bộ phận.

Bây giờ An Tuyết mang thai hơn năm tháng, nếu vì sức khỏe của người mẹ mà sinh non thì không tốt cho đứa trẻ. Nhưng nếu vì đứa trẻ, kèo dài thêm thời gian thì người mẹ có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.

Mà tỷ lệ phẫu thuật thành công chia tách hai trẻ sinh đôi gắn liền không tới 5%.

Ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt các giáo sư cực kỳ không tốt, cấp trên tạo áp lực cho bọn họ, làm thế nào để vẹn toàn đôi đường, khó càng thêm khó.

Trưởng khoa nhi giữ lại Chu Diệc Mạch cùng Lục Học, "Lục Học, Diệc Mạch, hai người mấy tháng nay phải bận rộn một chút rồi."

Hai người gật đầu.

Lúc Chu Diệc Mạch đưa Chu Noãn về nhà, Chu Diệc Mạch chau mày.

Chu Noãn biết anh gặp chuyện phiền lòng.

Xe đến cửa nhà, Chu Noãn cởi dây an toàn, cô không lập tức xuống xe mà nghiêng người sang nhìn Chu Diệc Mạch.

Cô đưa bàn tay ấm áp ra sờ vào gò má anh.

Chu Diệc Mạch chẫm rãi quay đầu lại.

Chu Noãn dùng đầu ngón tay vuốt ve phía giữa hai hàng lông mày, nói với âm thanh mềm mại, "Đừng nhíu, đều nhíu lại thành một đường rồi."

Lông mày Chu Diệc Mạch giãn ra, cười nhạt, lo lắng sao?

"Anh không sao." Chu Diệc Mạch ôn hòa nói.

"Ừ, vậy em đi đây."

Chu Noãn thu tay về, lại nhìn Chu Diệc Mạch một chút rồi xuống xe.

"Noãn Noãn." Chu Diệc Mạch gọi cô lại.

"Dạ?"

"Mấy tháng này có khả năng anh sẽ đi công tác hơi nhiều." Đầu tiên Chu Diệc Mạch báo trước một tiếng cho Chu Noãn.

"Không sao, em có thể tự chăm sóc chính mình."

Chu Diệc Mạch khẽ gật đầu, "Em đi vào đi."

"Vâng."

Chu Diệc Mạch nhìn Chu Noãn vào nhà, sau đó nổ máy rời đi.

Đảo mắt đã qua, trời trở nên lạnh.

Bệnh thủy đậu của Tuế Tuế đã tốt hơn, trên người cũng khôi phục lên nhiều, không bị để lại sẹo.

Vừa đúng Chủ Nhật, Tuế Tuế nằm nhoài trên cửa kính phía trước phòng khách, tập trung tinh thần nhìn ra phía ngoài.

Chu Noãn ở trên ghế sô pha nhìn bé hồi lâu, đi tới bên cạnh khoa tay làm thủ ngữ.

Mấy tháng này thủ ngữ của cô tiến bộ thần tốc, đều nhờ dì Lí dạy.

Chu Noãn: Tuế Tuế đang nhìn gì vậy?

Tuế Tuế: Mẹ, lúc nào thì tuyết rơi?

Chu Noãn: Còn một khoảng thời gian rất dài rất dài nữa.

Trên mặt cô bé có chút thất vọng, Noãn Noãn ôm lấy Tuế Tuế ngồi trở lại ghế sô pha, hỏi: " Tại sao Tuế Tuế muốn nhìn thấy tuyết?

Tuế Tuế đảo đảo đôi mắt đen tuyền, sau đó trả lời: muốn đắp người tuyết.

Ánh mắt Chu Noãn rơi vào bộ áo quần có chút cũ trên người bé, sau đó nói: bây giờ mẹ cùng con đi mua áo quần cho người tuyết, sau đó khi tuyết rơi Tuế Tuế cũng sẽ không bị lạnh, có được không?

Tuế Tuế ôm cổ Chu Noãn, hôn một cái vào gò má của cô với dáng vẻ chờ mong.

Vốn là báo cho dì Lý rồi hai mẹ con ra ngoài. Chu Noãn lại không muốn bà lúc nào cũng ở nhà không ra ngoài đi lại, nên kéo bà cùng đi tới trung tâm thương mại, muốn bà rèn luyện cơ thể.

Không đi không biết, vừa đi liền giật mình, dì Lý mới là người trong nghề, thâm tàng bất lộ.

Bà giới thiệu cho Chu Noãn áo quần ở cửa hàng nào Tuế Tuế thích nhất, áo quần cửa hàng nào là tốt nhất.

"Dì Lý, giỏi." Chu Noãn cười nói đưa ngón tay cái lên với bà.

Dì Lý cười: "Noãn Noãn, đừng trêu dì."

Tuế Tuế cũng học theo dáng vẻ Chu Noãn, làm động tác tay với bà.

"Được rồi ~ hai mẹ con dở hơi~" trong lòng dì Lý thầm thấy cao hứng.

Một tay xách đầy quần áo, trời trở lạnh, Chu Noãn mua cho dì Lý cùng chị của mình mấy cái áo mặc trong.

Đi ngang qua một cửa hàng bán đồ nam, Chu Noãn dừng bước lại, "Dì Lý, có nên mua cho Chu Diệc Mạch một cái không?"

"Con tự tính đi." Thím Lý muốn cho Chu Noãn tự quyết định.

Suy nghĩ chốc lát, ba người đi vào cửa hàng.

Nhân viên bán hàng đi tới, "Tiểu thư, cô muốn mua gì ạ?"

"Tôi muốn xem khăn choàng cổ."

"Cô muốn mua cho ai vậy?"

"Chồng tôi." Chu Noãn cười ngượng.

Nhân viên bán hàng đã hiểu, "Mời tiểu thư đi theo tôi."

"Đây là những mẫu mới nhất năm nay."

Trong lúc Chu Noãn đang cân nhắc, cô gái bên cạnh nói với nhân viên, "Phiền cô gói cái này lại giùm tôi, cảm ơn."

Cô gái kia quay người, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Chu Noãn.

Chu Noãn cảm thấy cô ấy thật quen mắt, nhưng không nhớ được cô là ai.

Dì Lí bên cạnh kinh ngạc nói: "Tiểu thư Hứa Doanh."

Hứa Doanh...

Chu Noãn đọc thầm.

Chẳng trách nhìn quen mất, cô nhớ lại in tức trên báo mấy năm trước:

Trong lúc mọi người đang lo lắng, một năm sau Hứa Doanh tuyên bố ở ẩn, nghe đồn là chân vẫn còn bị thương không thể khiêu vũ được.

Mọi người đều cảm thấy nuối tiếc.

Dì Lý gọi cô ấy là tiểu thư Hứa Doanh, bà có quen biết...

Cho nên Hứa Doanh mà Trương Tuần nói với Chu Diệc Mạch... Là cựu vũ công Hứa Doanh?

Chu Noãn sững sờ.

"Dì Lý?" Hứa Doanh vui vẻ nói.

"Đúng vậy.. Còn nhớ tôi sao." Dì Lý vui mừng nói.

Hứa Doanh đùa giỡn nói: "Làm sao con quên được dì đây, dì nấu ăn ngon nhất!"

"Miệng vẫn ngọt như xưa." Dì Lý cười nói

Ánh mắt Hứa Doanh nhìn về phía Tuế Tuế, lại nhìn Chu Noãn.

Cô hỏi: "Đây là..."

Dì Lý lúng túng, nhìn vậy chắc là Hứa Doanh không biết Chu Diệc Mạch đã kết hôn.

"Đây là vợ Diệc Mạch..." Bà giới thiệu, giọng điệu có chút khác lạ.

Nụ cười Hứa Doanh cứng đờ, thu lại vẻ mặt, giống như có cảm giác mình vừa nghe nhầm, giọng nói mềm yếu vô lực: "Dì nói cô ấy là gì... của Diệc Mạch..."

Dì Lý thở dài gật đầu

Từ vẻ mặt của Hứa Doanh, Chu Noãn phát hiện ra cô ấy cùng Chu Diệc Mạch chắc là có chút sâu xa gì đó...

"Xin chào, tôi là Chu Noãn." Chu Noãn chào hỏi.

Hứa Doanh im lặng không lên tiếng.

Chu Noãn lúng túng.

Nhân viên cửa hàng sau khi mang khăn choàng đi gói lại nhìn thấy bầu không khí giằng co như vậy dè dặt nói: "Quý khách, khăn choàng của cô."

Hứa Doanh nhận lấy.

Ánh mắt không rời Chu Noãn, từ lương thiện lúc bắt đầu giờ đã trở nên cay nghiệt.

"Xin chào." Rốt cuộc Hứa Doanh cũng trả lời Chu Noãn, giọng điệu không tốt lắm.

Hứa Doanh miễn cưỡng cười, "Đứa bé kia..."

"Con gái của tôi." Chu Noãn đáp, cô cảm thấy ánh mắt Hứa Doanh nhìn Tuế Tuế có phần không tốt.

"Ha, con gái của tôi?" Hứa Doanh cười nhạo.

Cô ta đến gần Chu Noãn, lạnh như băng nói: "Rõ ràng là con gái của người phụ nữ kia, ở đâu ra mà cô dám nói là của mình."

Tuế Tuế cùng mẹ bé có đến tám phần giống nhau.

Dì Lý ở một bên nghe thấy có chút không vui, "Tiểu thư Hứa Doanh, tiên sinh đã nhận nuôi Tuế Tuế, vì thế Noãn Noãn là mẹ của Tuế Tuế."

"Nhận nuôi?" Hứa Doanh không thể tin, đôi mắt ẩm ướt, "Chu Diệc Mạch khôngsợ... có lỗi với tôi?"

Hứa Doạn sụt sịt mũi, trong lòng trào dâng nỗi chua sót. Nhưng rồi cô ta nhanh chóng thu lại nét mặt, thái độ vẫn tỏ ra kiêu ngạo như cũ.

"Dì Lý, không có chuyện gì thì tôi đi trước đây." Hứa Doanh nói với bà.

"Tạm biệt." Giọng nói thím Lý có phần dịu lại. Cô gái này cũng rất đáng thương.

Không dây dưa nữa, Hứa Doanh chỉnh lại tâm tình liền ngẩng đầu ưỡn ngực phóng khoáng rời đi.

Chu Noãn khẽ nở nụ cười, cô còn tưởng rằng Hứa Doanh muốn ở chỗ này làm gì cô đến chết mới thôi, bây giờ nhìn lại là mình hẹp hòi rồi.

Cô nhẹ giọng cười tự giễu, Chu Noãn, mày đã xem qúa nhiều phim rồi?

Sau đó cô lại nghĩ, người này căn bản không quen cô, muốn uy hϊếp, phải là vợ bé hoặc có ân oán gì đó thì người ta cũng chỉ có thể đi tìm chồng của cô là Chu Diệc Mạch.

Cùng cô có quan hệ gì đâu, nếu thật sự muốn trút giận lên, cô đúng là không biết làm thế nào.

"Noãn Noãn." Dì Lý thử gọi, từ phản ứng vừa nãy của Chu Noãn, nhớ lại cô không biết giao tình của Hứa Doanh và Chu Diệc Mạch.

"Vâng, con nghĩ khăn choàng cổ này, con tự tay đan là được rồi." Chu Noãn quay sang nói, nở nụ cười ôn hòa.

Dì Lý sợ Chu Noãn khó chịu trong lòng, liền động viên: "Tiểu thư Hứa Doanhngày thường rất tốt, chỉ có điều hôm nay..."

"Hứa Doanh cùng Chu Diệc Mạch cùng nhau lớn lên từ nhỏ, có thể là vừa nãy nổi cáu khi Chu Diệc Mạch kết hôn không báo cho cô ấy biết."

Thím Lý hết sức động viên.

Chu Noãn: "Vâng, dì Lý, con hiểu mà."