Chương 20: Thi kế hung hiểm vây bắt hung thủ
Vào buổi chiều ngày thứ ba sau khi phát sinh vụ án Chu Phú bị gϊếŧ, Cư Mộc Nhi một thân một mình, đi vào khách sạn Phúc Vận Lai.
Đối với cái sự kiện này, Long Nhị thật không vui.
Cư Mộc Nhi nói ý tưởng của nàng cho hắn nghe. Hung thủ kia thân thể khỏe mạnh, có lẽ là làm công việc dùng nhiều thể lực, trên người có mùi dầu vừng, có khả năng liên quan rất lớn đến công việc ở phòng bếp, thậm chí hắn ta còn biết được Chu Phú ở phòng nào, lại biết rõ trên tay ông ta có tiền bạc, tám chín phần mười, chính là người trong tửu lâu khách sạn.
Những thứ này Long Nhị cũng đồng ý, hắn cũng đánh giá như vậy, cảm thấy hung thủ hẳn ở trong số đó. Cho nên phủ nha cùng thám tử Long phủ trọng điểm trước mắt chính là điều tra đám người trong tửu lâu cùng với khách sạn và vùng phụ cận xung quanh đó.
Thế nhưng ở hai nơi đó, thân cao tầm vóc trung bình có không ít người, thân thể khỏe mạnh chiếm tám chín phần mười, trên người có mùi khói dầu cũng rất nhiều, mang mùi khác lại không có. Mà theo Lý Kha báo lại, bọn bộ khoái cũng lưu ý vài tên nhìn rất bất thiện, nhưng trên mu bàn tay bọn họ cũng không có tổn thương.
Cư Mộc Nhi nghe, chầm chập mà nói:“Cho nên vẫn phải để ta đi. Bộ khoái cùng thám tử, hung thủ chắc chắn né tránh không ra, mà ta đi, hung thủ sẽ xuất hiện.”
Long Nhị là một người thông minh, tất nhiên là hiểu ý của nàng. Nhưng hắn không muốn làm như vậy, hôm nay trong lòng hắn, Cư Mộc Nhi đã trở thành người của Long Nhị hắn, chắc chắn phải bảo hộ. Nếu nàng đi vào khách sạn hiển nhiên là chọc hung thủ đến, việc gặp phải hung hiểm tất nhiên là không cần phải nói.
“Nàng không cần mạo hiểm như vậy, chúng ta cách chân tướng rất gần, không bao lâu nữa là có thể bắt được hung phạm.” Long Nhị khuyên Cư Mộc Nhi như vậy.
Cư Mộc Nhi lại nói:“Ta phải làm như vậy, Nhị gia, là ta nợ ngài.”
Những lời này, ngăn chặn những lí do thoái thác khuyên bảo khác của Long Nhị. Long Nhị biết rõ tính tình của Cư Mộc Nhi, hắn cũng biết cảm giác thua thiệt là như thế nào, nếu là một người cảm thấy có điều thua thiệt, vậy ngươi mãi mãi không thể cho nàng cảm giác ngang hàng, hẳn là trong lòng nàng khó có thể sống yên ổn.
Long Nhị không muốn để cho Cư Mộc Nhi cảm thấy nàng nợ hắn cái gì.
Bọn họ sắp thành thân, mặc dù giữa hai người bọn họ không thể nói là có tình cảm hay không. Chuyện chung thân của bọn họ tựa hồ là thành lập trên cơ sở điều kiện trao đổi, nhưng Long Nhị biết rõ, hắn đáp ứng cưới nàng, không phải bởi vì nàng nói nàng có thể cứu Lã chưởng quỹ ra, mà là bởi vì hắn biết rõ nàng có việc khó xử, nàng cần phải thành thân.
Long Nhị cùng Cư Mộc Nhi đấu khí lâu như vậy, trong lòng hắn có một loại cảm giác kỳ diệu, hắn cảm thấy hắn phù hợp với nàng, giữa hắn và nàng có sự ăn ý, hoặc là phải nói, có một loại cảm giác hắn cũng không thể nói rõ ràng.
Nàng thông minh như vậy, mặc dù mắt mù, nhưng mà so với bất kỳ một cô nương hoàn hảo nào càng có thể làm ra những chuyện ngoài dự đoán của người khác.
Nàng gây cho hắn rất nhiều sự ngạc nhiên.
Nàng so với những cô nương mà hắn đã gặp qua hoàn toàn khác nhau.
Cho nên Long Nhị nguyện ý cưới nàng, dù sao cuối cùng hắn cũng phải cưới một người, nếu không sẽ bị phiền chết. Thời điểm nàng cầu hôn hắn thật sự là hoàn hảo, hắn vì chuyện lấy vợ mà phiền não, nàng liền đưa mình tới cửa. Hắn không muốn cưới những nữ nhân không thú vị kia, toàn là những thiên kim khuê tú nói chuyện chán ngắt.
Cư Mộc Nhi lại không giống vậy.
Hắn vừa muốn khi dễ nàng lại muốn che chở cho nàng. Hắn cảm thấy ở cùng nàng thật có ý tứ, hắn cảm thấy như vậy rất tốt, hắn có thể nhét nàng vào trong cánh chim của mình, hắn có thể lúc nào cũng thấy nàng, có thể lúc nào cũng ở bên nàng, có thể bảo hộ nàng chu toàn, cũng có thể có cơ hội đem khí chất như có như không nhưng đôi khi thực tế cũng rất lớn lối kia của nàng chèn ép xuống. Phu thê sao, hắn thành phu, tất nhiên nàng phải thuận theo hắn.
Long Nhị cảm thấy chuyện tất nhiên này rất là thú vị, trên thực tế, hắn cảm thấy cả tình thế xác thực cũng là phát triển như vậy. Nàng bây giờ đối với thái độ của hắn, có thể so với lúc mới vừa quen biết, mềm mại hơn không biết bao nhiêu.
Nói tóm lại, Long Nhị cảm thấy Cư Mộc Nhi bây giờ là của hắn, là Mộc nhi nhà hắn, ừ, rất thuận miệng. Vừa là người của hắn, thuộc về hắn trông nom, vậy hắn đương nhiên không thể cho phép nàng có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng, hắn cũng không muốn trong lòng nàng đối với hắn tồn tại bất cứ vướng mắc gì.
Hắn cưới nàng không phải là bị bức, hắn cũng hi vọng nàng cũng vui vẻ khi lấy hắn, nàng cũng không nợ hắn cái gì.
Cho nên hắn vẫn đồng ý.
Vì vậy ngày hôm sau, Long Nhị đem Cư Mộc Nhi vào phủ nha, một phen thương nghị xác nhận. Long Nhị đem Cư Mộc Nhi đưa đến đầu phố Tây Hữu phố, Cư Mộc Nhi xuống xe ngựa, lấy trúc trượng, quẹo qua khúc quanh, đi đến phía khách sạn Phúc Vận Lai.
Lúc này là sau giờ ngọ, đã qua giờ cơm, trong nội đường khách sạn không có khách nhân. Cư Mộc Nhi đi vào, tiểu nhị Giả Sơn liền thấy được, hắn nghênh đón, dẫn Cư Mộc Nhi tìm một cái bàn yên lặng ngồi xuống.
Cư Mộc Nhi hơi nghiêng đầu nghe ngóng động tĩnh chung quanh, Giả Sơn gấp rút nói với nàng:“Cô nương yên tâm, chỗ này ở trong góc, không chỉ yên lặng, cũng sẽ không có người lui tới va chạm đến cô nương.”
Cư Mộc Nhi gật gật đầu, cười tạ ơn.
Giả Sơn lại vội hỏi Cư Mộc Nhi muốn ăn những thứ gì, tại sao lại một thân một mình đến đây?
Cư Mộc Nhi không có đáp, nhưng lại nói:“Tiểu nhị ca chính là vị từng đến phủ nha sao? Ta nhớ được thanh âm.”
Giả Sơn sững sờ, gãi gãi đầu:“Cô nương thật sự là thính lực tốt, ta thật là người từng ở trên công đường bị phủ doãn đại nhân hỏi qua.”
“Là Tiểu nhị ca phát hiện ra chúng ta, rồi sau đó báo quan sao?”
Giả Sơn gật gật đầu, lại một nghĩ Cư Mộc Nhi nhìn không thấy, nhân tiện nói:“Xác thực là như thế, ta cùng với một vị khác khách nhân cùng nhau phát hiện. Cô nương cũng là mạng lớn, sau này hẳn là sẽ có hậu phúc.”
Là bồi bàn miệng nói ngọt là ắt không thể thiếu, lời kia cực nịnh nọt, chọc cho Cư Mộc Nhi cười một tiếng.
Giả Sơn lại hỏi:“Cô nương lần này tới là muốn làm cái gì? Tới dùng cơm hay là……”
Cư Mộc Nhi lắc lắc đầu, rất nhanh rồi lại gật đầu:“Phiền toái Tiểu nhị ca cho một ấm trà, ta muốn ở tại đây ngồi một chút.”
Giả Sơn cảm thấy có điểm lạ, nhưng lại khó mà nói cái gì, đáp một tiếng liền đi.
Rất nhanh trà nóng đi lên, Giả Sơn đổi trà cho Cư Mộc Nhi xong, hỏi nàng còn cần những thứ gì, Cư Mộc Nhi lắc lắc đầu. Giả Sơn liền buông ấm trà xuống, chỉ nói nếu có chuyện liền gọi hắn.
Cư Mộc Nhi mỉm cười tạ ơn, sau đó uống cạn chén trà, đưa tay cầm lấy ấm trà, lại rót một ly cho mình.
Nàng cứ như vậy một mình lẳng lặng ngồi một hồi, đột nhiên một thanh âm ngay tại bên người nàng vang lên:“Cô nương, làm sao một mình cô ngồi đây lúc này?”
Cư Mộc Nhi cảm thấy thanh âm có chút quen thuộc, nàng đang nghĩ ngợi là ai vậy, người nọ còn nói:“Cô nương, ta gọi là Đại Hổ, là tiểu nhị nơi này, hôm đó cô tới đây dừng chân, là ta dẫn cô đến phòng khách.”
Cư Mộc Nhi nghĩ ra, vội vàng gật đầu đáp lại. Đại Hổ kia lại nói:“Tại sao cô nương một mình tới đây? Hung thủ gϊếŧ người kia đã định tội chưa?”
Cư Mộc Nhi sững sờ:“Hung thủ gì chứ?”
“Chính là tên Lã chưởng quỹ kia, không phải nói người là do hắn gϊếŧ sao? Nhưng tại sao ta thấy hai ngày nay vẫn có quan sai lui tới đây tra? Chẳng lẽ không phải là bị gϊếŧ à?”
Cư Mộc Nhi lắc lắc đầu:“Việc này nói không tốt, ta có chút ít chuyện vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận.”
Đại Hổ ngồi xuống cái ghế đối diện Cư Mộc Nhi, nói:“Mà việc này cũng thật sự là hung hiểm, cô nói xem làm sao mà lại chỉ trong chớp mắt là người ta chết đây?”
“Tình hình hôm đó, Tiểu nhị ca có nhìn thấy rõ không?” Cư Mộc Nhi hỏi.
“Lúc sau mọi người ồn ào bàn tán, ta mới tham gia, lúc đó mới thấy được. Hôm đó sau khi ta dẫn cô đến phòng khách, trở lại ngồi một hồi lại cảm thấy mệt mỏi, ta thấy không có khách đến, liền ngủ mất. Cũng không biết đã trải qua bao lâu, cái người Lã chưởng quỹ bị bắt kia tiến đến đập ta dậy, hỏi ta Chu lão bản có phải ở tại đây hay không, ta liền nói cho hắn biết. Ai nha, việc này nhắc tới cũng kỳ ta, nếu ta không nói cho hắn biết, nói không chừng Chu lão bản cũng sẽ không bỏ mạng.”
“Tiểu nhị ca không nên tự trách, Chu lão bản dưới suối vàng có biết, định sẽ không trách tội huynh.” Cư Mộc Nhi nhàn nhạt nói, nghe giống như hảo ý khuyên giải, nhưng lại đem Đại Hổ kia hù dọa một thân mồ hôi, thất thanh kêu lên:“Thật chẳng lẽ sẽ có oan quỷ đòi mạng?”
Cư Mộc Nhi không nói lời nào, Đại Hổ ngẩn người tại đó suy nghĩ một hồi, lại vội vã chạy mất.
Qua một hồi lâu, Giả Sơn tới đây hỏi Cư Mộc Nhi còn cần chút gì không? Cư Mộc Nhi lắc lắc đầu. Giả Sơn lại hỏi nàng có phải là đang chờ người hay không, Cư Mộc Nhi lại lắc đầu. Giả Sơn gãi gãi đầu, nói:“Cô nương, vậy một hồi nữa cô có đi đâu không, có thể có bằng hữu tại phụ cận, ta thay cô đi tìm xem, nhờ bằng hữu của cô tới đón cô. Mắt cô không có tiện, một mình trở về không tốt đâu.”
Cư Mộc Nhi thở dài:“Tiểu nhị ca thật sự là người hảo tâm, không gạt huynh, là ta có phiền toái.”
Giả Sơn nhìn hai bên một chút, không có gì khách nhân gọi, vì vậy hắn ngồi xuống, hỏi:“Cô nương có gì khó xử?”
Cư Mộc Nhi nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh phụ cận, không nghe thấy phụ cận có người khác, vì vậy giảm thấp thanh âm nói:“Phủ doãn đại nhân đã định là Lã chưởng quỹ vô tội, cũng muốn nhờ ta cung cấp manh mối vụ án hôm đó. Ta vốn là nên nhớ rõ một việc, nhưng đầu óc sau khi bị thương, luôn cảm thấy choáng váng, chỉ nhớ lại được một chút.”
Giả Sơn vừa nghe, vội hỏi:“Ta nghe những người quan sai nói, muốn tra những nam tử có vóc người trung bình, trên tay có sẹo. Hôm qua bọn họ ở phụ cận quanh đây tra xét một ngày.”
Cư Mộc Nhi gật đầu:“Những thứ này thật là do ta nhớ ra. Nhưng đám quan sai đến bây giờ vẫn chưa có tìm được hung thủ, phủ doãn đại nhân nói, không có chứng cớ chứng minh là Lã chưởng quỹ làm việc này, ngày mai thì phải thả hắn ra, nhưng vụ án này liên quan đến nhiều thứ, không thể không có nghi phạm. Khi đó trong hiện trường, ngoại trừ Lã chưởng quỹ chính là ta, nếu như ta không thể tìm ra còn có chứng cứ khác, ta liền phải vào trong tù.”
Giả Sơn nghe rất là đồng tình:“Cô nương văn văn nhược nhược, vừa nhìn là biết không thể gϊếŧ người, phủ doãn đại nhân làm sao có thể nghĩ như thế?”
“Làm quan phải phá án, ta chỉ là một kẻ bình dân nào có biện pháp gì.”
“Vậy cô nương tới đây vì chuyện gì?”
“Ta muốn trở lại hiện trường vụ án có lẽ có thể nghĩ ra nhiều chuyện hơn. Ta sợ đại nhân nói ta cố lộng huyền hư, cho nên muốn tự mình tới đây, nếu như nghĩ ra đầu mối mới, mới có thể báo cáo kết quả.”
Giả Sơn hỏi:“Vậy đã nghĩ ra cái gì chưa?”
Cư Mộc Nhi gật đầu:“Nghĩ ra rồi.” Nàng không đợi Giả Sơn hỏi, lại nói:“Nhưng ta cần xác nhận lại một chút.”
“Xác nhận như thế nào?”
Cư Mộc Nhi không nói lời nào, một lát sau giảm thấp thanh âm xuống hỏi:“Tiểu nhị ca, ta chỉ tin huynh, huynh có thể dẫn ta đến cái gian phòng mà Chu lão bản bị hại kia được không?”
Giả Sơn giật mình:“Làm cái gì vậy? Gian phòng kia bị khóa, hiện tại không cho ai vào.”
“Chính là không có người đi vào, cho nên ta đi vào ngồi một hồi người khác khẳng định không biết. Ta nghĩ ra một việc, cần phải vào trong căn phòng kia mới có thể xác nhận. Tiểu nhị ca, việc này liên quan đếnviệc tìm ra hung phạm, huynh giúp ta một lần đi.”
Giả Sơn thật khó xử nói:“Chỗ đó thật sự không cho vào, ta không thể vì giúp cô nương mà bị mất chén cơm a. Nếu không, ta dẫn cô đi về phòng khách trên lầu viện phía sau đi một vòng, có lẽ như vậy cũng có thể nhớ ra vài thứ.”
Cư Mộc Nhi ngẫm lại, nói:“Chỉ là đi về phía sau viện một chút, một mình cũng được. Tiểu nhị ca không cần cùng ta. Như vậy nếu có cái chuyện gì phát sinh, cũng sẽ không liên lụy đến huynh.”
Giả Sơn gãi gãi đầu, cũng không kiên trì:“Vậy thì cô nương một mình cẩn thận chút.”
Giả Sơn đi. Cư Mộc Nhi lại ngồi một hồi, sau đó cầm trúc trượng, từ từ hướng hậu viện mà đi. Đường nơi này nàng nhận ra, nàng đi rất chậm, trong viện rất yên lặng.
Nàng chầm chập lên lầu, xuyên qua hành lang, sau đó ở trước phòng chữ thiên số 6, dừng lại.
Nàng đứng một hồi, không có nghe được bất kỳ động tĩnh gì, nàng vươn tay, mò tới cánh cửa, nhẹ nhàng đẩy, cửa kia đúng là không có khóa. Cư Mộc Nhi đứng ngoài cửa một hồi, đi vào, sau đó xoay người đóng cửa lại.
Khi Cư Mộc Nhi đang ngồi chờ trong phòng, qua một hồi lâu, có người gõ cửa, trong lòng Cư Mộc Nhi nhảy dựng, không hề động. Sau đó nàng nghe được ngoài cửa có người nhẹ nhàng nói:“Cư cô nương, là ta.”
Cư Mộc Nhi lấy lại bình tĩnh, đi tới bên cạnh cửa, mở ra.
Người tới là Giả Sơn. Hắn vừa tiến vào, lại đóng cửa lại, vội la lên:“Cô nương, không phải cô nói chỉ ở trong sân đi một chút sao? Tại sao một mình cô lặng lẽ chạy vào đến đây, việc này nếu như bị người khác chứng kiến, làm sao có thể được.”
“Ta chính là đang đi đến nơi này, đẩy cửa, lại thấy không khóa, cho nên liền tiến vào.”
Giả Sơn nghe lời này, thở dài:“Cô nương, hay là mau mau rời khỏi đây đi, phòng này lúc này cấm người vào, không thể để người khác nhìn đến cô. Vạn nhất quan sai lão gia trách tội xuống phải làm sao mới tốt?”
Cư Mộc Nhi gật gật đầu:“Tiểu nhị ca nói đúng lắm, chuyện ta cũng nghĩ kỹ rồi, đã có thể rời đi.”
Giả Sơn hỏi:“Cô muốn nói đến cái gì?”
“Phương pháp phân biệt hung thủ, ta đã nghĩ ra, ta đây phải đi bẩm báo đại nhân, ngày mai đem tất cả mọi người trong khách sạn này tập trung lại, ta phân biệt từng người, nhất định có thể bắt được hung phạm.”
“Cô nương có nắm chắc không?”
“Đã hết sức rõ ràng.” Cư Mộc Nhi gật gật đầu:“Ngày đó hung thủ kia mặc dù không có nói chuyện, nhưng là hắn còn để lại sơ hở rất trọng yếu, đều tại ta nhất thời sợ hãi, lại bị thương đầu óc, lúc này mới nhớ ra, quả nhiên đến nơi này ta liền có thể nghĩ thông suốt toàn bộ.”
Giả Sơn nói:“Như thế chúc mừng cô nương có thể thoát hiềm nghi. Hay là chúng ta lúc này rời đi thôi, chớ để cho người ta thấy được.”
Cư Mộc Nhi cười đồng ý, Giả Sơn mở cửa ra một đường nhỏ, lặng lẽ thăm dò nhìn nhìn động tĩnh ngoài phòng, xoay người lại đối với Cư Mộc Nhi nói:“Hiện nay đúng là thời điểm nghỉ trưa, bên ngoài không có ai. Vậy thì ta đi ra ngoài trước, cô nương ngồi một hồi nữa cũng đi ra ngoài đi.”
Cư Mộc Nhi gật đầu, nghe được âm thanh cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Giả Sơn đi ra ngoài.
Cư Mộc Nhi ngồi bất động, trong phòng rất yên lặng, nàng đợi một hồi, chợt nghe thanh âm Long Nhị nói:“Ngươi tốt nhất không nên đυ.ng vào nàng dù chỉ là một sợi tóc, nếu không, ngươi dùng ngón tay nào đυ.ng vào nàng, ta liền chặt ngón tay đó.”