Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 027

« Chương TrướcChương Tiếp »
27. Khó chịu ghê, tôi muốn mình đẹp trai hơn xíu ở trước mặt anh mà.

Thái tử, trữ quân một nước, thiên tử tương lai, muốn mạng của gã không khác gì gϊếŧ mưu phản, một khi mọi chuyện bại lộ thì chính là tội lớn tru di cửu tộc. Họ chỉ có hai người, một người bệnh nặng sắp chết, một người là nam thê kẹt ở sau nhà, muốn vào cung một chuyến cũng không phải chuyện dễ, chưa nói đến xâm nhập vào Đông cung, chỉ riêng việc ra vào ngày thường cũng đã có ảnh vệ đi theo bảo vệ.

Có lẽ, họ đang lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết. Nhưng Lục Vãn Thừa muốn Tiêu Tranh chết, y cũng muốn Tiêu Tranh chết, vậy thì cứ làm là được. Cung nữ tiền triều còn có thể ám sát đế vương trong lúc ngủ, thì sao bọn họ không thể lấy mạng của Thái tử?

Trước đó, Lâm Thanh Vũ không nghĩ tới việc xuống tay với Thái tử, nhiều nhất y chỉ có ý muốn động tới Hoàng hậu. Thái tử không liên quan gì đến chuyện tứ hôn, không trong danh sách báo thù của y. Nhưng ly rượu hôm nay ở Cẩm Tú hiên, đã thật sự làm y ghê tởm.

Y là nam tử, đương nhiên y biết ánh mắt của Thái tử nhìn mình có ý gì. Gả cho Lục Vãn Thừa làm nam thê thì cũng thôi đi, nhưng nếu người khác dám cưỡng ép y, dù cho đối phương là trữ quân một nước, y cũng quyết không tha thứ.

Lục Vãn Thừa còn sống, Tiêu Tranh còn e ngại mặt mũi của Nam An Hầu, sẽ không làm quá mức. Nhưng một khi Lục Vãn Thừa bệnh chết, Tiêu Tranh rất có thể sẽ ra tay với y. Thay vì ngồi chờ chết, còn không bằng đánh đòn phủ đầu.

Bề ngoài là y giúp Lục Vãn Thừa, nhưng thật ra là lại Lục Vãn Thừa giúp y.

Cảm nhận được nhiệt độ trên tay và mùi giấy nhàn nhạt trên người Lâm Thanh Vũ, hơi thở của Lục Vãn Thừa dần dần bình tĩnh lại. Trong một lúc, ngoại trừ tiếng gió mưa, hai người còn có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Cho đến khi Hoan Đồng phát hiện cửa phòng ngủ đang mở, tiểu Hầu gia nên ngủ say như chết trên giường không cánh mà bay, xe lăn còn để trong phòng, mới vội vàng chạy đến thư phòng tìm hai người.

Hoan Đồng thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Sao tiểu Hầu gia lại chạy đến thư phòng thế? Xe lăn cũng không ngồi..."

Lâm Thanh Vũ bình tĩnh lại, nói với Lục Vãn Thừa: "Ngươi không thể trúng gió, ta bế ngươi về phòng."

Đối với Lục Vãn Thừa của quá khứ mà nói, mấy chuyện mưu tài hại mệnh là điều không bao giờ có. Khi hắn còn đắm chìm trong cảm xúc hỗn loạn hạ quyết tâm, thình lình nghe được câu này, cảm xúc của hắn nhất thời càng trở nên hỗn loạn, nhưng chẳng qua là hỗn loạn theo một cách khác. Hắn không tin được hỏi: "Anh bế tôi..."

"Ừm." Lục Vãn Thừa ốm yếu như vậy, tuy Lâm Thanh Vũ không tập tành gì, nhưng dù sao cũng là một nam tử bình thường, ôm Lục Vãn Thừa đi vài bước cũng chẳng tính là sao.

Lâm Thanh Vũ nắm tay Lục Vãn Thừa khoác lên vai mình: "Ôm chặt."

... Còn bế công chúa?

Lục Vãn Thừa chợt rút tay về: "Không không không. Khụ, tôi có thể tự đi về."

Lâm Thanh Vũ nhìn là biết lòng tự trọng vô dụng của Lục Vãn Thừa lại bộc phát: "Chờ ngươi về tới trời cũng sáng mất."

Đêm hôm khuya khoắt từ phòng ngủ đi đến thư phòng, lúc đi Lục Vãn Thừa còn chưa có cảm giác gì, lúc này mới nhận ra mình thật sự chẳng còn chút sức, muốn đứng dậy còn khó. Hắn buộc phải thỏa hiệp: "Vậy để Hoan Đồng cõng tôi về."

Trong phòng ngủ, cửa sổ đóng chặt để tránh gió mưa. Hoan Đồng hầu hạ Lục Vãn Thừa thay áo ngủ bị mưa ướt. Lục Vãn Thừa nằm trên giường khô ráo ấm áp, sắc mặt vẫn tái nhợt như giấy, trong miệng còn có mùi tanh.

Hoa Lộ nấu một chén canh gừng, Lục Vãn Thừa ghét bỏ ráng uống cho hết, rồi để Hoan Đồng và Hoa Lộ lui ra, trong phòng chỉ còn lại hắn và Lâm Thanh Vũ.

Lâm Thanh Vũ nghe Hoa Lộ nói, nàng thấy tiểu Hầu gia ngủ rồi mới quay về phòng mình. Nếu nói vậy, hẳn là Lục Vãn Thừa ngủ mơ rồi tỉnh, không thể không đi đến thư phòng.

Lâm Thanh Vũ ngồi xuống cạnh giường: "Ngươi gặp ác mộng à?"

"Chuyện này mà anh cũng biết." Lục Vãn Thừa trở lại giọng điệu thoải mái dễ chịu thường ngày, "Tôi gặp ác mộng, suýt nữa thì chết khϊếp."

"Ác mộng gì?"

Lục Vãn Thừa không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn y, như thể đang xác nhận người trước mặt mình vẫn còn nguyên vẹn. Một lúc sau hắn mới cười hỏi: "Ầy, có phải vừa rồi tôi xấu lắm không, còn chật vật lắm nhỉ?"

Lâm Thanh Vũ ăn ngay nói thật: "Có chật vật, nhưng không đến mức xấu." Với tâm tính này của Lục Vãn Thừa, cho dù hắn có tàn tạ dung nhan, sợ là cũng không xấu được bao nhiêu.

Lục Vãn Thừa 'chậc' một tiếng: "Khó chịu ghê, tôi chỉ muốn được đẹp trai trước mặt anh xíu thôi mà."

Ở chung với Lục Vãn Thừa lâu ngày, Lâm Thanh Vũ cũng dần thích nghi với việc lâu lâu Lục Vãn Thừa nói ra mấy chữ là lạ, cũng dựa vào ngữ cảnh để suy đoán ý Lục Vãn Thừa muốn diễn đạt. Còn chữ 'đẹp trai' này, hẳn là mang hàm ý phong lưu tiêu sái.

Lâm Thanh Vũ nhân tiện nói: "Ta cảm thấy ngươi rất đẹp trai."

Lục Vãn Thừa khẽ giật mình, sau đó từ từ trượt sâu vào trong, kéo chăn lên che mặt mình.

Sau đêm này, mưu đồ làm chuyện xấu trong thư phòng từ một người biến thành hai người.

Biết người biết ta, mới trăm trận trăm thắng. Sự hiểu biết của Lâm Thanh Vũ với Tiêu Tranh chỉ giới hạn trong hai lần gặp mặt ghê tởm. Còn Lục Vãn Thừa tuy là em họ trên danh nghĩa của Tiêu Tranh, lại vì bị bệnh liệt giường nên cũng ít tiếp xúc với gã. Nhưng có vẻ Lục Vãn Thừa lại rất hiểu về Tiêu Tranh, nhất là các vấn đề về chi tiết cá nhân.

Lâm Thanh Vũ để cho Lục Vãn Thừa liệt kê từng manh mối về các mối quan hệ của Tiêu Tranh ra, Lục Vãn Thừa ngồi nhớ, nửa ngày mới nói:

"Tiêu Tranh thường dùng biểu tình 'cong môi cười lạnh', 'cười như không cười', 'chọt đầu lưỡi qua bên má' --- giống như bị giắt hẹ trong kẽ răng; khi gã nói chuyện thường là 'chậm rãi', 'dù bận vẫn ung dung', nói chuyện không ưng thì nắm cằm người ta... " Lục Vãn Thừa cố ý hạ giọng, bắt chước giọng điệu của Tiêu Tranh, 'nhìn cô'."

Lâm Thanh Vũ: "..."

"Bên ngoài, gã sát phạt quả quyết, là Thái tử điện hạ tàn nhẫn vô tình; nhưng ở trước mặt người mình yêu lại là đôi mắt đỏ rực, giọng khàn khàn, 'hôn ta, mệnh và giang sơn đều cho em' --- thật má nó gớm vãi chưởng, gớm tới ọe lên ọe xuống."

Lâm Thanh Vũ: "..."

"Đúng rồi, gã còn một đam mê, đó là đặc biệt danh cho người mình thích. Rõ ràng người ta có tên, gã không thèm gọi, chậc, gã muốn tự quẩy, muốn gọi người ta là 'nhóc con', 'tiểu muội muội', 'đệ đệ'..."

Lâm Thanh Vũ ngắt lời: "Thôi đủ rồi. Ngươi nói gì có ích được không?"

Lục Vãn Thừa cười: "Chuyện có ích nhất tôi đã nói từ trước rồi."

Lâm Thanh Vũ hơi suy nghĩ: "Tĩnh Thuần quận chúa?"

Lục Vãn Thừa búng tay cái tách: "Thông minh. Thật ra đây là một chuyện xưa ơi là xưa: Khi còn bé Tiêu Tranh và Tĩnh Thuần quen biết nhau trong cung, là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư. Nhưng Tĩnh Thuần chỉ là nữ sử, sao có thể xứng đôi với hoàng tử, hai người chỉ có thể qua lại trong bí mật. Say này, Bắc Cảnh vương vừa ý Tĩnh Thuần, hai người được Thánh thượng tứ hôn. Lúc đó Tiêu Tranh còn chưa là trữ quân, vì thánh tâm, đến thả boom gã còn chả dám thả... Ý tôi là, gã không dám lỗ mãng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tĩnh Thuần gã đi, rồi sau đó tìm người giống Tĩnh Thuần, tâm sự loài chim biển."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Mối quan hệ của hai người đó là bí mật, vậy sao ngươi lại biết?."

Lục Vãn Thừa nói: "Đương nhiên là tôi có lối đi riêng của mình, anh tin tôi là được."

"Vậy ta giống Tĩnh Thuần chỗ nào."

"Đôi mắt. Dưới mắt trái của Tĩnh Thuần cũng có một nốt ruồi. Một đống thị quân thị thϊếp của Tiêu Tranh, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút giống Tĩnh Thuần."

Lâm Thanh Vũ: "Nói thế, chỉ cần ta làm hỏng đôi mắt của mình, Tiêu Tranh sẽ mất hứng thú với ta?"

"Có thể." Lục Vãn Thừa nói, "Nhưng anh không cần phải làm thế đâu, tôi thích đôi mắt anh bây giờ."

"Đương nhiên là không rồi." Lâm Thanh Vũ cười lạnh, "Mặc dù ta không có cảm giác gì với mặt của mình, nhưng ta cũng không cần phải tổn thương bản thân vì đồ chó ấy."

Gϊếŧ địch một ngàn tự hại tám trăm có ích gì. Nếu đã muốn thì phải là bản thân thật xinh đẹp nhìn đối phương chịu hết tra tấn, sống không bằng chết, đau khổ cầu xin.

Tiêu Tranh có tình cảm sâu nặng với Tĩnh Thuần quận chúa đã lấy chồng xa... bọn họ có thể lợi dụng chuyện này.

Cả hai chìm vào suy nghĩ. Không lâu sau, một tỳ nữ bên Miên Nguyệt các đến cầu kiến Lâm Thanh Vũ, nói rằng có chuyện muốn bẩm báo. Sau khi Lâm Thanh Vũ cho nàng ta vào, nàng thưa: "Sáng sớm hôm nay, phu nhân đã dẫn nhị tiểu thư ra phủ, đến chạng vạng tối mới về. Di nương bảo ta đến nghe ngóng chỗ mã phu, biết được phu nhân và nhị tiểu thư tiến cung, còn mang theo không ít hậu lễ. Sau đó ta lại đi tìm quản sự nhà kho, quản sự nói phu nhân không lấy gì từ trong nhà kho cả, nên thành ra những lễ kia đều đồ cưới riêng của phu nhân."

"Đã biết." Lâm Thanh Vũ nói, "Trở về thay ta cảm ơn di nương của ngươi, nàng rất cẩn thận."

Lần này tiến cung, hiển nhiên Lương thị và Lục Niệm Đào không muốn công khai. Lần trước ba người tiến cung thỉnh an tạ ơn Hoàng hậu là chuyện trước đây không lâu, Hoàng hậu vẫn đối xử với hai mẹ con bà ta như không có gì. Lần này hai người tiến cung, chẳng lẽ là vì lấy lòng Hoàng hậu?

Sau khi Lâm Thanh Vũ bày tỏ suy nghĩ của mình, Lục Vãn Thừa nói: "Lương thị gả vào Hầu phủ cũng không phải mới một hai năm, nếu bà ta muốn lấy lòng Hoàng hậu thì đã lấy từ sớm, đâu cần phải chờ đến bây giờ."

Lâm Thanh Vũ gật đầu đồng ý: "Không phải là vì Hoàng hậu, mà là vì người khác."

"Trong cung, cũng không phải chỉ có mỗi Hoàng hậu là chủ tử."

Mệnh phụ vào cung, ngoài Phượng Nghi cung ra, thỉnh thoảng cũng sẽ đi thỉnh an mấy cung phi được sủng ái. Hai người liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: "Trần quý phi."

Lâm Thanh Vũ nhớ lại cách Lương thị và Lục Niệm Đào nhìn Thái tử khi ở Phượng Nghi cung. Vì thế, Lương thị mất sự tín nhiệm của phu quân, quyền lực quản lý sa sút, con trai lại tuyệt hậu. Thấy cuộc sống trong Hầu phủ sắp không chịu được, bà ta mới phải tìm chỗ dựa vững chắc từ bên ngoài.

Hoàng hậu không ưng thân phận vợ sau của bà ta, đương nhiên sẽ không giúp. Trong hậu cung, ngoại trừ Hoàng hậu, có quyền thế nhất chính là mẹ đẻ của Thái tử, Trần quý phi. Mà Nam An Hầu trước giờ vẫn luôn cẩn thận trên triều, độc lai độc vãng, chưa từng tham dự tranh chấp đảng phái, nếu như ông ta biết Lương thị tự mình lấy lòng Trần quý phi hẳn là sẽ giận tím mặt, cho nên bọn họ chỉ dám lặng lẽ ra tay.

Đông cung của Thái tử, Phượng Nghi cung của Hoàng hậu, Trường Nhạc cung của Trần quý phi... cùng với Lương thị và Lục Niệm Đào.

"Vãn Thừa." Lâm Thanh Vũ chậm rãi nói, "Ta muốn về Lâm phủ một chuyến."

Lục Vãn Thừa không chút nghĩ ngợi: "Được, khi nào?"

"Bây giờ."

"Tôi đi với anh."

Lâm Thanh Vũ vừa định lấy lý do 'thân thể ngươi không tiện ra cửa' để từ chối, thì đã nghe Lục Vãn Thừa nói: "Vừa hay để cha vợ nhìn xem tôi còn lại bao nhiêu thời gian."

Lâm Thanh Vũ do dự một lúc mới gật đầu.

Thân thể của Lục Vãn Thừa, gần như đã nằm ngoài tầm kiểm soát của y. Cho dù y có tài năng đến đâu, cũng thật sự không biết... phải làm gì bây giờ.

Trong thiên hạ, y thuật hơn y, y chỉ biết hai người --- ân sư và phụ thân. Đơn thuốc kéo mạng của Lục Vãn Thừa là phụ thân y cho. Nên nói không chừng phụ thân y có cách tranh thủ cho Lục Vãn Thừa thêm chút thời gian.

Trong vọng tộc, thê tử muốn dẫn phu nhân về nhà mẹ đẻ cần phải được chủ mẫu cho phép. Bây giờ ngoại trừ Nam An Hầu, Lâm Thanh Vũ là chủ nhân đương gia của Hầu phủ, y muốn đi đâu cũng không cần phải báo cho ai hết. Nhưng y muốn Lục Vãn Thừa ở lại Lâm phủ mấy ngày, thì vẫn phải được sự đồng ý của Nam An Hầu. Y nói muốn mang Lục Vãn Thừa về Lâm phủ chữa bệnh, Nam An Hầu cũng biết y thuật của Lâm Viện phán không ai địch lại, đương nhiên cũng gật đầu đáp ứng.

Thế là, Lâm Thanh Vũ dẫn theo Lục Vãn Thừa, Hoan Đồng và Hoa Lộ về Lâm phủ.

Lần này y về nhà đột ngột, làm cho cha mẹ em trai đều bất ngờ. Lâm Thanh Hạc vẫn còn nhớ đại ca ca Lục Vãn Thừa chỉ mới gặp qua một lần, đồng ngôn vô kỵ: "Vãn Thừa ca ca, ngươi gầy quá à."

Sắc mặt Lâm mẫu hơi đổi. Lục Vãn Thừa ngồi trên xe lăn lại cười: "Tiểu Thanh Hạc cũng cao thêm rất nhiều."

Lâm Thanh Vũ mắc cỡ trốn sau lưng mẫu thân. Dù sao cũng là anh em ruột, mặt mày của Lâm Thanh Hạc có năm sáu phần tương tự với Lâm Thanh Vũ. Nhìn nhóc, Lục Vãn Thừa có cảm giác suиɠ sướиɠ được nhìn Lâm Thanh Vũ bản mini.

Lâm mẫu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Các con về thật đúng lúc, chậm chút nữa là phụ thân đi mất."

"Đi?" Lâm Thanh Vũ nhìn Lâm phụ, "Phụ thân đi đâu."

Lâm phụ nói: "Ung Lương."

Ung Lương nằm ở phía tây bắc của Đại Du, giáp ranh với Tây Hạ. Tây Hạ vốn là nước phụ thuộc của Đại Du, mấy năm gần đây lớn mạnh nên sinh tâm phản loạn, ý đồ muốn thoát khỏi sự kiểm soát Đại Du, sẵn tiện đánh chiếm.

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Biên giới tây bắc đang trong thời gian chiến tranh, sao lúc này phụ thân lại đi Ung Lương?"

Vẻ mặt Lâm phụ nghiêm túc: "Nửa tháng trước, Cố đại tướng quân bất hạnh trúng tên độc trên chiến trường, sau khi nhổ tên, độc vẫn còn sót lại, quân y trong quân và danh y Ung Lương bó tay chịu trói. Dâng sớ nói, Cố đại tướng quân vì dư độc nên ngày càng suy yếu, còn trì hoãn nữa sợ là lành ít dữ nhiều. Thánh thượng lệnh cho ta khởi hành ngay lập tức, đi ngày đêm đến Ung Lương, chẩn trị cho Cố đại tướng quân."

Bản thân Lục Vãn Thừa cũng sắp chết, đương nhiên cũng không quan tâm sinh tử của người khác: "Ung Lương xa kinh thành như thế, cho dù ngựa không ngừng vó cũng mất ít nhất phải nửa tháng, còn tới kịp hay sao?"

Lâm phụ thở dài: "Chỉ mong Cố đại tướng quân cát nhân tự có thiên tướng."

Thân là con cái, đương nhiên Lâm Thanh Vũ ích kỷ không muốn phụ thân đến nơi chiến loạn vào lúc này. Nhưng ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của Thiên tử, bọn họ sống ở Đại Du, cả đời phải cúi đầu trước hoàng quyền... Mà Cố đại tướng quân... cũng là một người đáng để cứu.

Lâm Thanh Vũ nói: "Mong phụ thân vạn sự cẩn thận, ngàn vạn bảo trọng."
« Chương TrướcChương Tiếp »