16. Ngươi thật sự, không có tên khác hay sao?
Lâm Thanh Vũ ẩn mình vào trong rừng đào, nơi đây ít người, đối thoại giữa hai người kia càng truyền đến y rõ ràng hơn.
Khó trách Lục Vãn Thừa chịu đến đây một chuyến, chắc là vì Từ Quân Nguyện mà đến. Lục Vãn Thừa là người có thể ngồi thì sẽ không đứng, có thể nằm thì sẽ không ngồi, từ khi thành hôn đến nay, Lục Vãn Thừa chỉ ra cửa hai lần, một lần là bây giờ, còn lần trước là đến Lâm phủ. Chuyện có thể làm hắn ngồi dậy, thì nhất định đó là chuyện mà ngay cả ỉn cũng thấy quan trọng.
Y còn nhớ Lục Vãn Thừa từng có hứng thú với chuyện quỷ thần, còn nói muốn gặp quốc sư 'biết thiên địa, thông quỷ thần' một lần. Không ngờ hắn thật sự đến đây, càng không ngờ hắn có thể dễ dàng gặp Từ Quân Nguyện, hỏi vấn đề hoang đường thế này.
'Chết mà sống lại, linh hồn đổi xác', nếu trên đời có chuyện thế này, thì lấy đâu ra nhiều si ngốc oán than, đại phu cũng không cần chữa bệnh cứu người, cứ học luôn thuật phục sinh, làm đám người chết sống lại, vậy chẳng phải càng đơn giản bớt việc hay sao.
Từ Quân Nguyện có vẻ hơi ngạc nhiên, cũng không biết là ngạc nhiên vì vấn đề của Lục Vãn Thừa, hay là ngạc nhiên với chuyện hắn đi thẳng vào vấn đề. Gã hơi suy tư rồi nói: "Từ xưa đến nay, có rất nhiều người truy cầu trường sinh bất lão, khởi tử hoàn sinh, trong đó có không ít là đế vương được sử sách truyền xa. Chuyện mà thiên tử nắm quyền thiên hạ còn không làm được, nghĩ lại thì hẳn là không tồn tại. Còn thân thể con người, chết là hết, cát bụi sẽ về với cát bụi, dù là ai cũng không thể vãn hồi. Còn linh hồn đổi xác..." Từ Quân Nguyện cười, "Thứ cho ta tài hèn học ít --- không biết."
Lục Vãn Thừa nhíu mày: "Hóa ra cũng có chuyện quốc sư không biết."'
"Ta không biết, là bởi vì ta chưa tận mắt chứng kiến." Từ Quân Nguyện nói, "Nhưng ta chưa thấy, không có nghĩa là thế gian không có."
Lục Vãn Thừa "Ồ" một tiếng, không có hứng thú nói chuyện, nhưng vẫn khách khí: "Đúng là quốc sư duy nhất của Đại Du. Nghe quân nói quả như không nói."
Ý là đang bảo Từ Quân Nguyện nói toàn chuyện râu ria.
Từ đầu đến cuối Từ Quân Nguyện vẫn nở một nụ cười như gió xuân: "Nếu thật sự có chuyện hồn đổi xác, ta thật sự muốn gặp một lần cho biết. Chỉ là, ta sợ người trong cuộc sẽ không dễ dàng nói ra. Bởi vì..."
Lục Vãn Thừa tiếp lời: "Bởi vì hắn biết dù nói cũng không ai tin, cho dù tin, thì cũng sẽ mang đến không ít phiền phức."
Từ Quân Nguyện cười: "Tiểu Hầu gia anh minh."
"Thiếu gia?" Không biết Hoan Đồng từ đâu xông ra, tay còn đẩy xe lăn của Lục Vãn Thừa, nghĩa là Lục Vãn Thừa đi mệt, tống cổ cậu chàng đi lấy xe lăn trên xe ngựa đến.
Giọng cậu chàng vừa vang lên, Lục Vãn Thừa và Từ Quân Nguyện đều nhìn sang. Lâm Thanh Vũ bình tĩnh đi ra ngoài: "Tiểu Hầu gia."
Lục Vãn Thừa đưa tay chống trán, mỉm cười nhìn y, nhưng lại nói chuyện với Từ Quân Nguyện: "Quốc sư, đây là nội nhân."
Lâm Thanh Vũ khẽ giật mình. Đây là lần đầu tiên y nghe Lục Vãn Thừa gọi mình như vậy, cảm giác... rất không được, nhưng không hiểu sao Lục Vãn Thừa lại nói một cách tự nhiên như vậy.
Mặc dù y ở Hầu phủ, là vợ chồng trên danh nghĩa của Lục Vãn Thừa, nhưng cả hai đều không coi trọng cuộc hôn nhân này. Bây giờ 'bà bà' để y sửa miệng cũng bị cấm túc, theo thời gian y cũng quên mất --- y là 'nội nhân' của Lục Vãn Thừa.
Từ Quân Nguyện vừa thấy Lâm Thanh Vũ, ý cười trong mắt sâu hơn: "Lục phu nhân."
Lâm Thanh Vũ siết chặt hai tay trong tay áo, nhàn nhạt nói: "Ra mắt quốc sư."
"Lục phu nhân đẹp từ khí chất, có phong nghi, tiểu Hầu gia thật có phúc."
Lục Vãn Thừa cũng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Vũ, cười đáp: "Ừ." Hắn thoải mái thưởng thức Lâm Thanh Vũ, như thể đang chiêm ngưỡng một đóa hoa đào rực rỡ nhất.
Ánh mắt của Lục Vãn Thừa làm Lâm Thanh Vũ có chút gò bó, nhưng y có thể cảm giác được, ánh mắt của Lục Vãn Thừa nhìn y khác với mấy tên dê xồm khác, Lục Vãn Thừa chỉ đang thưởng thức mà thôi.
Nhưng Lâm Thanh Vũ vẫn quét mắt như dao qua --- Đẹp lắm à?
Lục Vãn Thừa dời tầm mắt, nhưng vẫn cong môi mỉm cười, như thể đang nói: Hỏi thừa.
"Cảnh đẹp, giai ngẫu*, còn thiếu rượu ngon." Từ Quân Nguyện gọi một tiểu tăng tới bảo, "Đi lấy rượu năm ngoái ta chôn dưới cây đào tới đây." (đẹp đôi)
Lâm Thanh Vũ: "Tiểu Hầu gia có bệnh trong người, không nên uống rượu."
"Là sơ sót của ta." Từ Quân Nguyện nâng chén với hai người, "Ta lấy trà thay rượu, kính hai vị một ly."
Lục Vãn Thừa đang định cầm chén trà lên, nhưng thấy Lâm Thanh Vũ chưa nhúc nhích, hắn cũng thu tay lại, trên mặt không một gợn sóng, nhưng trong lòng chỉ cảm như bị chó cắn.
Hắn biết Lâm Thanh Vũ thấy quốc sư là không thích, và nếu Lâm Thanh Vũ không vui, thì hắn cũng sẽ khó chịu theo. Nghiệp chướng quá mà.
Ý cười trên môi Từ Quân Nguyện không giảm: "Xem ra Lục phu nhân không muốn cho ta mặt mũi mà."
Lâm Thanh Vũ nói: "Ngày 11 tháng 3 năm Quý Mùi, giờ thìn."
Từ Quân Nguyện khẽ gật đầu: "Nếu ta nhớ không sai, đây hẳn là bát tự của Lục phu nhân."
"Quốc sư có trí nhớ rất tốt." Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt nói, "Ta giống tiểu Hầu gia, có một chuyện không hiểu, muốn xin quốc sư chỉ điểm."
Từ Quân Nguyện mỉm cười: "Chỉ điểm thì không dám, Lục phu nhân xin hãy nói thẳng."
Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng mở lời: "Sao lại là ta."
Từ Quân Nguyện như đoán được Lâm Thanh Vũ sẽ hỏi câu này, tay chỉ lên trời: "Ý trời như thế."
"Ý trời? Ha." Lời của Lâm Thanh Vũ khó nén mỉa mai, "Thuở thiếu thời ta theo ân sư vân du tứ phương. Thường có những người mê tín, bị bệnh không mời đại phu xem bệnh uống thuốc, mà tìm một 'bà cốt' về giả thần giả quỷ. Nếu có thể hết bệnh thì đương nhiên vạn sự đại cát; Còn nếu không hết, thì đó là 'ý trời như thế', mệnh số đã định, phàm nhân không thể xoay chuyển đất trời. Đây cũng là 'ý trời' mà quốc sư nói ư."
"Đến cùng có phải là ý trời hay không, hai vị hẳn là phải rõ hơn ta mới đúng." Từ Quân Nguyện thong dong nói, "Sau khi xung hỉ, có phải thân thể của tiểu Hầu gia có chuyển biến hơn không?"
Lâm Thanh Vũ không đồng ý: "Trùng hợp thôi."
Từ Quân Nguyện bất đắc dĩ cười: "Lục phu nhân như vậy, ta cũng không còn gì để nói."
Lục Vãn Thừa hơi suy nghĩ: "Không thì, liệu quốc sư có thể nói cho chúng ta biết quá trình tính toán của ngươi. Hay là, thiên cơ bất khả lộ?"
Từ Quân Nguyện nghiền ngẫm: "Thiên cơ tất nhiên là không thể lộ, nhưng ngẫu nhiên tiết lộ một chút cũng không sao. Ngày đó bệnh tình của tiểu Hầu gia nguy kịch, Hầu phu nhân Hầu gia xin Hoàng hậu tìm ta giúp đỡ. Ta lên một quẻ, tính được mệnh của tiểu Hầu gia vẫn chưa hết, nếu có quý nhân đến, thì có lẽ có một hy vọng sống, chỉ thế thôi."
Lục Vãn Thừa mỉm cười: "Nhưng bây giờ tôi có quý nhân, vẫn không sống được bao lâu, có thể thấy xung hỉ vô dụng rồi, lần sau quốc sư đừng ghép bừa uyên ương thì hơn, kẻo lỡ lầm tiền đồ của người ta."
Lâm Thanh Vũ nghe thế thì liếc mắt nhìn người bên cạnh. Lục Vãn Thừa vậy mà nói hết những gì y muốn nói.
Từ Quân Nguyện khẽ thở dài: "Tiểu Hầu gia có thể coi nhẹ sống chết, Từ mỗ mặc cảm. Đáng tiếc mệnh số của ngươi... " Từ Quân Nguyện ngừng lại, nhìn Lục Vãn Thừa sâu xa, "Hoặc là nói, tiểu Hầu gia ngoại trừ ba chữ 'Lục Vãn Thừa', còn có một tên khác phải không? Ta có thể dùng một tên khác của ngươi, tính cho ngươi một quẻ."
Lục Vãn Thừa bình tĩnh nhìn thẳng Từ Quân Nguyện, ánh mắt ẩn hiện dưới hàng mi dài. Một lúc sau hắn mới nói: "Không có."
Về tên của Lục Vãn Thừa, Lâm Thanh Vũ đã từng nghe qua, tên đó được lấy bởi mẹ ruột mất sớm của hắn. Sau khi mẹ ruột mất, Lục Vãn Thừa được nuôi bên cạnh nhũ mẫu, sau thì được Lương thị nuôi. Dù là nhũ mẫu hay Lương thị thì vẫn luôn có một tầng ngăn cách, không ai đặt một nhũ danh cho Lục Vãn Thừa. Nếu là vậy, thì tại sao Lục Vãn Thừa lại do dự trước khi trả lời vấn đề này?
Lâm Thanh Vũ nhớ tới dòng ghi chú trong , cũng nhớ tới vài câu 'vớ vấn' của Lục Vãn Thừa... thậm chí lúc vừa thành hôn, Lục Vãn Thừa còn không nhớ tuổi tác của mình. Y chưa bao giờ để tâm đến Lục Vãn Thừa, chỉ xem như hắn đang giả ngây giả dại. Bây giờ nghĩ lại, chỗ đáng để hoài nghi thật sự không ít.
Chết mà sống lại, linh hồn đổi xác... thế gian thật sự có chuyện như thế sao?
Sao có thể được, nhất định là còn có ẩn tình gì khác.
Lục Vãn Thừa, có việc đang gạt y.
Khi ba người nói chuyện, sắc trời cũng dần dần sẩm tối. Tiểu tăng nhắc nhở bọn họ sớm xuống núi, nếu không đường đêm khó đi, khó tránh khỏi xóc nảy. Từ Quân Nguyện đứng dậy: "Hai vị đi thong thả, ta không tiễn."
Lâm Thanh Vũ lạnh lùng gật đầu. Từ Quân Nguyện ăn nói khéo léo, lịch sự nhã nhặn, không ỷ vào địa vị thân phân đặc biệt của mình để lấn át người khác, miễn cưỡng cũng không làm người ta phải ghét hoàn toàn. Tương lai muốn trả thù gã, có thể cân nhắc vài loại thuốc ít độc hơn.
Trước khi đi, Lục Vãn Thừa thuận tay bẻ một cành hoa đào. Xe ngựa dừng ở cổng chùa Trường Sinh, tiểu Hầu gia yếu đuối không còn sức để đi đường, ngồi trên xe lăn được Hoan Đồng đẩy, tay cầm cành đào chơi đùa lim dim buồn ngủ. Lâm Thanh Vũ đi trước, hai người đều có suy nghĩ riêng, trong lúc nhất thời không ai giao tiếp.
Lúc này đã gần hoàng hôn, khách rời chùa đông đúc. Hoan Đồng phát hiện không ít người hành hương đi trước bọn họ sẽ ngoái lại nhìn, không vui nói: "Tiểu Hầu gia, rất nhiều người đang nhìn thiếu gia của chúng ta."
Lục Vãn Thừa lơ đãng 'ò' một tiếng.
Hoan Đồng trừng mắt: "Ngài không quan tâm chút nào hết hả?"
Từ nhỏ cậu đã đi theo thiếu gia, biết thiếu gia không thích ánh mắt quá lộ liễu của người lạ. Cậu cũng không thích người qua đường nhìn thiếu gia nhà mình, trong lòng thấy khó chịu.
Lục Vãn Thừa lấy làm lạ: "Cái này thì có gì mà quan tâm, mỹ nhân ai chẳng thích nhìn."
Hoan Đồng chế nhạo: "Phu thê đã bái đường đương nhiên phải khác chứ. Người bình thường chỉ hận không thể giấu vợ mình đi không cho người khác thấy, tiểu Hầu gia thì hay rồi, thoải mái để người ta nhìn."
Lục Vãn Thừa cười một tiếng: "Nhìn thì nhìn thôi, vợ đẹp không phải tôi được mát mặt hay sao. Dù cho họ có nhìn bao nhiêu thì người cũng chẳng phải của họ, hơn nữa chỉ có thể nhìn một lần." Lục Vãn Thừa 'chậc chậc' đồng tình, "Tội nghiệp ghê."
Hoan Đồng nhỏ giọng thì thầm: "Nói như thể người là của ngài."
"Ặc..." Nụ cười trên mặt Lục Vãn Thừa dần dần biến mất, nhưng cũng nhanh trở lại bình thường, "Ít nhất tôi có thể nhìn y mỗi ngày. Mặc dù, tôi chỉ nhìn không được bao lâu nữa."
Hoan Đồng hơi buồn. Quả thật cậu muốn sớm về Lâm phủ với thiếu gia, nhưng mấy ngày nay ở chung cậu cũng rất thích tiểu Hầu gia. Nếu tiểu Hầu gia chết, nói không chừng cậu sẽ rơi vài giọt nước mắt.
Hoan Đồng an ủi lung tung: "Giờ còn chưa tới tháng 5, cách mùa đông còn xa lắm, tiểu Hầu gia có thể nhìn thêm nửa năm nữa."
"Mùa đông à..." Lục Vãn Thừa nhìn bóng lưng của Lâm Thanh Vũ, híp mắt, "Vậy thì tôi muốn nhìn thiếu gia nhà cậu mặc một chiếc áo choàng tuyết màu đỏ, cầm ô đứng trong tuyết, hai má ửng đỏ, tóc dài như mực, nhất định là rất đẹp."
Bỗng Lâm Thanh Vũ ngừng bước, chậm rãi xoay lại, nhìn Lục Vãn Thừa.
Hoan Đồng nhỏ giọng kêu: "Xong đời, bị thiếu gia nghe mất rồi!"
Ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Thanh Vũ yên lặng nhìn hắn. Lục Vãn Thừa bỗng có ảo giác rằng thứ mà Lâm Thanh Vũ nhìn không phải là gương mặt này, mà là... hắn.
Giọng Lâm Thanh Vũ lạnh lùng: "Ngươi thật sự, không có tên khác hay sao?"
Lục Vãn Thừa căng thẳng, nhưng vẫn trêu chọc như ngày thường: "Anh hỏi buồn cười ghê đó. Nếu tôi có, sao tôi lại không biết."
Lâm Thanh Vũ không hỏi nhiều, chỉ nhàn nhạt: "Chỉ mong ngươi có thể sống sót đến đợt tuyết rơi đầu tiên."
Tác giả:
Ở độ tuổi của ỉn công thì có vài thói quen, thiếu ngủ, thi là số 1, miếng dán? Cái này rõ lắm ời nhe ~
Vì vậy, theo kinh nghiệm nhiều năm thì họ ban đầu của ỉn công là ---
Thẩm
Chu
Giang
Cố