Chương 1: Cuộc đời đầu tiên

“Vân Lan nàng là người đẹp nhất ta từng gặp.”

“Vân Lan ta yêu nàng.”

“Vân Lan, nàng có nguyện ý làm thê tử đời này của ta không.”

“Vân Lan ta mãi mãi chỉ yêu một mình nàng.”

“Vân Lan giờ nàng là nương tử của ta, trời đất chứng giám ta sẽ không bao giờ phụ nàng.”

“Lê Nhất Hàn, chàng đang làm cái gì hả!!”.Nương tử mặt đỏ gay, giọng nói run rẩy, lộ rõ sự tức giận trong từng câu chữ, nhìn hai con người lõa thể trên giường, bất giác cơn đau từ bụng truyền đến khiến nàng không thể chống đỡ nổi liền ôm bụng ngồi bệt xuống. Lê Nhất Hàn ngồi trên giường có chút sợ hãi, nhận thức việc mình làm sai liền chạy tới nhanh chóng giải thích: ‘ Vân Lan chuyện không như nàng nghĩ đâu.’

Vừa vươn tay chạm vào cô thì liền bị hất ra.

“Ngươi...ngươi đừng chạm vào người ta.”

Cơn đau ngày càng trở nên dữ dội hơn, cuối cùng là không thể chịu được nữa liền ngất đi.

“Vân Lan nàng bị làm sao vậy, máu...máu người đâu!!!”

Vân Lan mơ màng tỉnh dậy cả người đều không còn một chút sức lực nào, cơn đau từ bụng vẫn còn ê ẩm, loạt hình ảnh thoáng qua trong đầu làm nàng nhớ đến việc tên nam nhân từng hẹn non thề biển mãi chỉ yêu mình nàng giờ đây chỉ toàn là giả dối, bỗng Vân Lan nghe được loáng thoáng có tiếng nói chuyện.

“Thiếu phu nhân thân thể vốn đã yếu, nay mang thai lại chịu đả kích lớn, đứa trẻ trong bụng đã không giữ được nữa. Tình trạng giờ của thiếu phu nhân rất yếu nên cần được bồi bổ, nghỉ ngơi, không nên chịu thêm tác động nào.”

“Cảm tạ thầy lang. Người đâu tiễn thầy lang về.”

Hắn nhìn vào màn trướng nơi nàng nằm, mặt hiện rõ sự buồn bã cùng ân hận, chần chừ chốc lát rồi quyết định đi vào bên trong, vén màn trướng lên là gương mặt xanh xao đầy nước mắt cùng cái nhìn đầy căm phẫn của Vân Lan. Những lời vừa rồi nàng chắc đã nghe được rồi.

Nhất Hàn ngồi xuống bên mép giường khẽ chạm vào bàn tay đang run lên, liền nhanh chóng bị nàng né tránh.

“Lê Nhất Hàn ngươi đừng đυ.ng vào người ta, vĩnh viễn ta sẽ không bao giờ muốn gặp lại ngươi, chính ngươi...chính ngươi đã hại chết con của ta, chính ngươi là người đã phản bội lại lời thề. Ta hận ngươi, ta nói cho ngươi biết cho dù ngươi có chuyển kiếp trăm lần đi chăng nữa, ngươi vẫn sẽ sống trong sự đau khổ vì tội lỗi ngày hôm nay mà ngươi gây ra.”

Vân Lan dùng chút sức lực yếu ớt còn lại trong người để nguyền rủa hắn rồi cũng buông tay ngất đi.

Thấy thế hắn hoảng sợ gọi người truyền thầy lang.

“Thiếu phu nhân có lẽ sẽ không qua khỏi, người nhà nên chuẩn bị hậu sự đi.” Thầy Lang lắc đầu, thu dọn hộp đựng thuốc chuẩn bị rời đi.

Nghe thấy thế Nhất Hàn cũng không giữ được sự bình tĩnh vốn có kéo thầy lang lại.

“Ông nói cái gì, sao lại chuẩn bị hậu sự mấy tên lang băm các người đang lừa gạt ta đúng không”

Thầy lang gỡ tay hắn ra, nói: “Ta đã cố gắng hết sức”

Hắn gần như suy sụp, chạy tới ôm lấy người con gái mặt đã trắng bệch không còn chút sự sống nào.

Hắn khóc và gọi tên nàng:

“Vân Lan ta biết ta có lỗi với nàng, nàng tỉnh dậy có được không, ta sẽ nghe theo nàng mọi thứ.”

“Vân Lan nàng đừng đùa ta nữa mà, nàng tỉnh lại đánh ta, mắng ta đi mà.”

“Vân Lan... van xin nàng, Vân Lan.”

Hắn dường như trở nên điên rồi, người như mất hồn ôm thân xác của nàng không rời, phụ thân trong gia đình cũng đã khuyên can hắn nên từ bỏ đi, hãy để nàng được yên nghỉ. Nhưng hắn không nghe, hắn tin rằng nàng chắc chắn sẽ tỉnh lại. Thế nhưng đến khi thân xác Vân Lan trở nên bốc mùi, cha hắn mới thấy được sự nguy hiểm của vấn đề, liền cho người đánh hắn ngất đi, rồi mang thân xác Vân Lan đi làm tang lễ, tuy con trai ông là người gây chuyện nhưng con dâu ông lại là một con dâu tốt, biết tận hiếu với cha mẹ, lại là một người vợ yêu thương chồng hết mực, con bé lúc nào cũng vì căn nhà này mà cố gắng giữ gìn. Người làm cha chồng như ông thật thấy hổ thẹn, giờ ông chỉ có thể làm một tang lễ thật lớn để vơi đi vài phần áy náy.

Nhất Hàn tỉnh dậy thì đã thấy mộ của Vân Lan đã được chôn cất đàng hoàng, hắn mới nhận ra là hắn mất đi nàng thật rồi.

Hắn nhớ bản thân 15 tuổi gặp nàng, lúc đó nàng 13 tuổi là một tiểu cô nương xinh đẹp, dịu dàng...