Quyển 1 - Chương 36: Lần gặp đầu tiên

Đêm xinh đẹp, ánh trăng như nước, gió đêm ôn nhu, nghênh diện nhẹ phẩy, hương hoa mai thơm mát khiến người muốn say.

Trong hoàng cung, trên mái nhà cong của cung điện khắp nơi, đều treo đèn sáng ngời, ngọn đèn xuyên thấu qua các màn lụa mỏng, tản mát ra đủ mọi màu sắc, ánh sáng ngũ sắc lóng lánh, ngũ thải tân phân. Cả hoàng cung được bao phủ dưới ánh trăng và đèn cung điện, xinh đẹp đến mông lung, xinh đẹp đến thần bí, cũng xinh đẹp đến hư ảo, xinh đẹp đến mờ ảo, làm cho người ta có một loại cảm giác không giống thật.

Tống Vãn Ca một đường đếm đèn cung điện, thưởng thức ánh trăng, hí mắt lại, cước bộ lảo đảo đi về.

Quả nhiên vốn là không có tửu lực, chỉ uống một ly rượu nhỏ như vậy, bây giờ bắt đầu hoa mắt rồi, ngay cả cước bộ cũng trở nên có chút phù phiếm. Vũ phi đáng ghét, bạo quân ác ma đáng ghét, đã nói mình không uống rượu, còn liên hợp lại bắt buộc mình, đáng ghét, đáng ghét!

Tống Vãn Ca cong cái miệng nhỏ nhắn, nỉ non mắng chợt giống như nhớ tới cái gì, mạnh mẽ kéo lên ống tay áo của mình, trước sau cẩn thận xem xét, thấy trên da tay vẫn trắng nõn, vật gì cũng không có, mới yên lòng.

"Ha ha, may mắn không có nổi sảy đỏ... “ Tống Vãn Ca ngây ngốc cười cười, lần trước uống rượu ra sảy đỏ, làm cho cả người nàng phát ngứa, gãi không thể gãi, cong không thể cong, ở trong bệnh viện một tuần mới hoàn toàn khôi phục, cái loại dày vò này làm cho nàng bây giờ nhớ đến vẫn đang có chút sợ đây.

Xem ra thể chất của Công chúa Khuynh Thành này tốt hơn nàng, mặc dù tửu lực cũng xấu như nàng, nhưng ít ra không có sẩy đỏ.

"Ủa, sao đột nhiên nóng vậy hả... “ Tống Vãn Ca âm thầm nói một câu, ngừng cước bộ, đem gương mặt đang nóng lên áp vào một cây cột hình tròn ở hành lang gấp khúc. Cây cột thật lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào cảm giác thoải mái cực kỳ.

Trong lúc nhất thời chỉ thấy Tống Vãn Ca hết dán bên trái lại dán bên phải, dán xong bên phải lại đổi bên trái, dán xong bên trái lại đổi qua bên phải... Thẳng đến lúc hồ đồ, còn khi không ‘Ha ha’ cười khúc khích hai tiếng.

Qua một hồi lâu, Tống Vãn Ca mới nhớ tới chính mình nên trở về Tử thần điện. Chậm trễ lâu như vậy, bạo quân ác ma kia khẳng định lại muốn cho nàng xem sắc mặt, không biết phát giận như thế nào đây!!

Tốt nhất là mặt rồng giận dữ, tức chết hắn mới tốt!

Tống Vãn Ca thầm nghĩ nhìn có chút hả hê, mặc dù người gây hoạ làm cho hắn tức giận là mình. Nghĩ đến những thủ đoạn tàn nhẫn hành hạ người khác của ác ma bạo quân kia, mặt không khỏi cương một chút, không nhịn được có chút sợ hãi rụt cổ.

Quên đi, vốn là phúc không phải họa, vốn là họa tránh không khỏi.

Quơ quơ cái đầu đang choáng ngất, Tống Vãn Ca buông ra cây cột bạch ngọc đã ôm hồi lâu. Hít sâu một hơi, cước bộ mới lảo đảo đi về phía giữa hành lang, đã bị đâm đầu vào một bóng dáng màu trắng khiến nàng lui lại vài bước. May mắn nàng kịp thời vịn một bên lan can, bằng không chắc chắn ngã xuống đất tại chỗ.

"Ai vậy hả, hấp tấp như vậy, bước đi cũng không có mắt sao?" Tống Vãn Ca vừa vuốt vuốt cái trán hơi đau vì bị đυ.ng, vừa nhíu lại mày bất mãn oán giận. Thật là, vốn đầu đã choáng, va chạm như vậy, thiếu chút nữa làm cho nàng sao bay đầy đầu.

"Ta nói lúc này bên trong hành lang rộng mở như vậy, ngươi sao không đi bên trái, cũng không đi bên phải, hết lần này tới lần khác phải đi ở giữa? Ngươi cố ý muốn đánh ngã ta có phải hay không?"

Tống Vãn Ca lầm bầm nũng nịu trách cứ, lời còn chưa dứt, đã nghe được thanh âm ôn nhu rõ ràng của một người, cực kỳ dễ chịu êm tai, trong giọng nói còn mang theo tràn đầy xin lỗi.

Thanh âm kia trong suốt như châu ngọc, lại dịu dàng như ấm ngọc, như ánh sáng mùa đông quanh quẩn quanh đầu nàng, tình cảm ấm áp nhè nhẹ lũ lũ xâm nhập tứ chi toàn thân của nàng, làm cho toàn thân nàng ấm áp.

"Vị cô nương này, xin lỗi, mới vừa rồi là tại hạ đường đột mạo phạm rồi, thất lễ xin thứ lỗi!" Phong Thanh Dương tiến lên hai bước, nhã nhặn hữu lễ nói. Hắn thật sự không phải cố ý, chỉ là đi vội vàng chút thôi. Nhưng hắn rõ ràng không có thấy trong hành lang có người, thế nào đột nhiên nhảy ra một cô nương đây?

"Cô nương, cô nương không sao chứ?" Hồi lâu không thấy đáp lại, Phong Thanh Dương không khỏi tiến lên hai bước, chỉ cách Tống Vãn Ca một bước ngắn. "Xin lỗi, cô nương, tại hạ thật sự không phải cố ý.”

Trăng sáng trên cao, ánh sáng bạc rơi vãi, gió đêm ôn nhu một trận một trận nhẹ phẩy qua hai gò má, hỗn hợp mùi thơm ngát quen thuộc không thể quen thuộc hơn, nhè nhẹ lũ lũ bay vào mũi Tống Vãn Ca, trong nháy mắt mở ra cánh cửa trong trí nhớ nàng.

...

"Ba, Ca Nhi mua quà sinh nhật cho ba nè! Mau xem xem, là lễ vật gì?"

"Là áo sơ mi?"

"Không đúng!"

"Là cà vạt?"

"Cũng không đúng!"

"Là dao cạo râu?"

"Ôi, không đúng rồi!"

"Vậy là cái gì đây, ba thật sự đoán không ra. “

"Không được, ba đoán nữa đi, đoán không ra được, Ca Nhi sẽ tức giận!"

"Ha ha, được được được, để ba cẩn thận ngẫm lại... Là nước hoa đi... “

"Da! Ba thật thông minh, đoán được rồi, chính là nước hoa!"

...

"Ca Nhi, tại sao con năm nào cũng tặng loại nước hoa này cho ba ba vậy?"

"Bởi vì loại nước hoa này chủ yếu là do hoa lài tinh chế ra, mà hoa lài thì tinh khiết, dày đặc, rõ ràng, rất xưa, ý nghĩa của loài hoa này chính là tình yêu trung thành. Ca Nhi hàng năm đều tặng ba loại nước hoa này, vốn là hy vọng ba và mẹ có thể vĩnh viễn yêu nhau, răng long đầu bạc, đối với tình yêu trung thành không đổi... “

...

"Cô nương, cô nương làm sao vậy?" Thanh âm rõ ràng ấm áp của Phong Thanh Dương vang lên lần nữa, đánh vỡ thời gian dài trầm mặc và tĩnh mật.

Tống Vãn Ca quay về từ trong trí nhớ hồi tưởng, ngây ngốc ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân sớm đã hiện đầy nước mắt trong suốt sáng long lanh. Giờ phút này, đầu của nàng thật choáng váng, suy nghĩ cũng có chút hỗn loạn, phân không rõ chính mình là đang ở hiện thật hay trong hư ảo. Nàng chỉ biết liều mạng hô hấp suy nghĩ về mùi hoa lài thơm ngát không ngừng phát ra từ trên người của người trước mặt.

Loại mùi thơm này làm cho nàng quen thuộc đến tận xương tủy, cũng tham luyến đến tận xương tủy, đó là mùi thơm trên người ba ba nàng kính yêu nhất. Việc nàng thích làm nhất trước kia là sà vào trong lòng ba ba, vừa được ba thương yêu vuốt ve tóc, vừa ngửi mùi hương thơm tượng trưng cho tình yêu trung thành này.

"Cô nương,... “ Phong Thanh Dương có chút không biết làm sao nhìn nữ tử tuyệt thế khuynh thành trước mặt, nước mắt ràn rụa làm cho trái tim hắn không hiểu sao run rẩy một chút, tay không tự chủ được duỗi ra ngoài, rồi lại bỗng nhiên dừng ở giữa không trung, giống như sợ mạo phạm nàng.

"Ba... “ Tống Vãn Ca nghẹn ngào nỉ non một tiếng, bỗng dưng nhào tới trên người Phong Thanh Dương, tựa đầu thật sâu chôn vào trong lòng hắn, hai tay vây chặt quanh thắt lưng hắn, thấp giọng khóc lên.

Thình lình bị ôm làm cho Phong Thanh Dương nhất thời ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không rõ ràng lắm đây là tình trạng gì. Nhưng hai tay của hắn không tự giác cũng ôm lại nàng, không dám quá chặt, sợ làm đau nàng, cũng không muốn lỏng quá, bởi vì đáy lòng có một cảm giác không muốn không hiểu được.

"Đừng khóc, đừng khóc... “ Phong Thanh Dương động tác êm ái vỗ phía sau lưng Tống Vãn Ca, không ngừng an ủi nàng. Hắn không biết chính mình vì sao muốn an ủi nữ tử xa lạ trước mắt chỉ mới gặp lần đầu tiên này, cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu, hắn chỉ là thuận theo cảm giác trong lòng giờ phút này thôi.

Tống Vãn Ca cũng không bởi vì hắn an ủi mà ngừng khóc, chỉ là dựa sát vào hắn thật sâu, ôm chặt hắn, tự đắm chìm trong sự tưởng niệm cùng ưu thương của mình.

Còn không dựa sát vào nhau bao lâu, một tiếng cuồng nộ chợt quát mạnh tới, hai người cả kinh đồng thời ngẩng đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh.

"Các ngươi đang làm cái gì??!!"