Còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách vang lên chói tai.
Tống Vãn Ca cố nén đau đớn trên gương mặt, hai tay liều mạng giãy giụa phản kháng, vành mắt đỏ lên, mắng chửi không ngừng.
"Khốn kiếp! Cầm thú! Mau buông ta ra, buông ta ra!"
Tên đầu sỏ coi như không nghe thấy tiếng Tống Vãn Ca mắng chửi, ngẩng đầu nhìn tên lính khác bảo: “Các ngươi tránh xa một chút, canh gác cho ta! Chờ ta sung sướиɠ xong rồi sẽ đến lượt các ngươi!”
"Đại ca, huynh nhanh một chút!" Bọn lính thầm than phiền vài câu, lúc này mới lau nước miếng, miễn cưỡng dịch ra xa.
“Đồ khốn, ngươi mau buông tỷ tỷ ta ra! Nếu không ta cắn chết ngươi! Cắn chết ngươi!” Nguyệt Vãn Trần thấy có người ức hϊếp tỷ tỷ mình hấp tấp từ mặt đất đứng lên, chạy lại, cắn mạnh lên đùi tên đầu sỏ.
"Bà mẹ nó! Lão tử gϊếŧ chết tên tiểu quỷ này!" Tên đầu sỏ đau đớn, nhăn mặt dữ tợn, đá Nguyệt Vãn Trần ra xa ba thước, sau đó rút đao bên hông ra vẻ sắp chặt xuống.
"Không được!!" Tống Vãn Ca thấy thế hét một tiếng, cuống quít túm chặt tay tên đầu sỏ, khóc nói: “Van xin ngươi, đừng gϊếŧ nó, ta hầu hạ ngươi được không? Chỉ cần ngươi không gϊếŧ nó, ta lập tức hầu hạ ngươi!”.
"Vậy thì được, ngươi cũng biết thức thời!" Tên đầu sỏ thu đao, xoay người da^ʍ tà nhìn chằm chằm Tống Vãn Ca, nói to, "Đừng để lão tử phải làm, tự cởϊ qυầи áo mình ra, nhanh lên!" Vừa nói, hắn cũng bắt đầu cởϊ áσ giáo và áo trong của mình. Trong chốc lát, đã trần như nhộng.
Tống Vãn Ca xấu hổ tức giận nhắm hai mắt lại, hai tay run rẩy tháo khuy áo của mình, khoé mắt nhỏ xuống từng giọt từng giọt nước mắt. Đến khi chỉ còn áσ ɭóŧ và tiết khố, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết đau đớn thấu tim.
Sau một khắc, dường như có vài giọt chất lỏng văng lên mặt mình.
Kinh ngạc mở mắt, thảm trạng hiện ra trước mắt làm Tống Vãn Ca không khỏi sợ hãi hét một tiếng.
Tên đầu sỏ đã chết, hơn nữa đầu còn bị chặt khỏi thân thể, máu tươi đỏ sẫm thấm cả người, hắn chết không nhắm mắt, trong đôi mắt không kịp nhắm kia tràn đầy kinh hãi.
"Tỷ tỷ!" Nguyệt Vãn Trần sợ hãi trốn vào lòng của Tống Vãn Ca, thanh âm sợ hãi kéo trở lại suy nghĩ của nàng.
"Trần nhi, đệ không sao chứ!" Tống Vãn Ca dằn xuống kinh hoảng trong lòng, vừa vỗ vỗ bụi đất trên người nó, vừa kỹ lưỡng kiểm tra trên dưới, xem nó có bị thương chỗ nào không.
"Có phải là Công chúa Khuynh Thành và Thái tử Tuyết Lân quốc không nhỉ?!"
Giọng nói lạnh như băng vờn quanh người, không mang theo chút tình cảm hay độ ấm nào, thậm chí không hề lên xuống, so với băng tuyết ngàn năm, đầm rét vạn năm càng lạnh hơn, giống như bị Tu La địa ngục bao trùm.
Tống Vãn Ca theo tiềm thức rụt cổ lại, ngẩng đầu trông về phía giọng nói, đối diện một đôi mắt âm tàn lạnh như băng, cứng rắn đến nỗi làm nàng rùng mình. Thật lạnh, thật đáng sợ!
Tống Vãn Ca không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, chỉ là đánh giá sơ vài lần, nàng đã biết người đàn ông này rất nguy hiểm. Nhưng không thể không thừa nhận, hắn rất đẹp, ngũ quan cân đối, phảng phất như điêu khắc từ ngọc, mày kiếm rậm, hơi nghiêng lên trên, đôi mắt ngâm đen sâu thẳm, giống như sao sáng trên trời, mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng đỏ toát ra nét tôn quý của hắn, còn có cả ngạo khí vây quanh.
Hắn ngồi trên ngựa, từ trên cao nhìn thẳng vào mình. Áo giáp trên người ở bên ngoài phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo âm hàn, roi dài trong tay vẫn còn nhỏ máu. Hắn tựa như ác ma đi ra từ địa ngục, cả người tản mát ra khí tức lạnh như băng khiến người ta không dám tới gần, chỉ muốn tránh ra xa.
Tống Vãn Ca vừa nhìn đã biết, người đàn ông trước mắt này vô cùng tàn khốc vô tình, âm tàn khát máu, tâm cơ thâm trầm.
"Đưa đi!" Khoé miệng người đàn ông đột nhiên nhếch lên một nụ cười âm hiểm, không quay đầu nhìn bọn họ chỉ quay sang thị vệ phía sau lạnh giọng phân phó. Dứt lời, roi dài trong tay vung lên, con ngựa lập tức chạy như điên theo hướng hắn bảo.
Tống Vãn Ca còn không kịp biết chuyện gì đang xảy ra, chốc lát, nàng và Nguyệt Vãn Trần đã bị quẳng lên ngựa, không biết sẽ bị mang đi phương nào.