Chương 9: Kí ức đau buồn
Quỳnh Thư-Thùy Linh-Thanh Hà là cặp ba bạn rất rất rất thân với nhau. Họ quen nhau được ba năm.Lí do quen? Đơn giản chỉ vì họ nhận ra mình là những con người tinh tế( ế thì nói luôn đi bà ơi). Tuy mỗi người một vẻ, mười phân không trọn mười nhưng họ biết cách nhường nhịn chia sẻ và đồng cảm nên đã ba năm-một khoảng thời gian cũng khá là dài để họ thân thiết gắn bó . Đấy người ta gọi là: chỉ có phụ nữ mới đem lại hạnh phúc cho nhau. Kể ra cách họ gặp nhau cũng kì lạ nhưng mà thú vị.....
Nhớ về ba năm trước:....
Giữa một bầu trời đen như con chó mực, tại ngã ba đường có ba cô gái dáng vẻ thốt thoảng đến hốt hoảng. Họ cứ chạy, chạy và chạy mà không biết:..
-Boong, bốp, binh....cả ba ngã lăn ra đường với đầu u một cục. Đỡ nhau dậy định chào hỏi nguyên nhân thì chẳng biết từ đâu ra một đoàn chó béc dê đen đứng từ hai phía:
-Mịa nó tận năm con chó, cũng may còn một đường, chạy đê anh em ơi... Quỳnh Thư hồn nhiên kêu gào kéo theo hai cô gái không quen. Theo định luật phản xạ từ nhiên họ cứ chạy chạy và chạy. Nhưng khổ nỗi hai chân thì đấu làm sao được bốn chân của chó chứ huống chi ở đây lại có tận năm con. Đúng lúc chạy đến có một cái ngõ, khổ nỗi đó là ngõ cụt, thế là ba cô gái đang vượt rào leo tường...
Thanh Hà vốn là huấn luyện viên võ thuật nên việc leo rào dễ như ăn cháo, Quỳnh Thư-nhà báo việc này đối với cô không khó nhưng cũng chả dễ tí nào. Còn mỗi Thùy Linh-nhân viên quảng cáo e lẹ dịu dàng đang loay hoay không biết tìm cách nào để lên thì một trong năm con chó chạy đến định cắn. Nhưng may mắn là hai người bạn mới túm được cái tay của cô hai chân co quắp bấu víu lên tường... còn mấy con chó cứ nhảy nhặng ở dưới, cứ mỗi lần nó nhảy lên là cô phải cong mông không thì nó cắn...
-TÍ tách... tạch...
-Cái gì kêu đấy-Thư hồn nhiên hỏi...
-Kệ ,kéo người lên đã - Thanh Hà không mảy may quan tâm vì cứu người là quan trọng nhất-Bây giờ tôi hô từ một đến ba, hai chúng ta cố sức kéo, còn áo hồng( Thùy Linh ấy mà, lúc này chưa biết tên nhau đó mà) cố sức vươn chân lên đây rõ chưa...
-OK cả ba đồng thanh và bắt đầu...
1,2,3 ......XOẠCH,...... Oạch..... lên được rồi.Những tiếng kêu phát ra cùng một lúc.
-Ôi mụi mụi- Quỳnh Thư bịt miệng tay chỉ vào quần Thùy Linh Kêu lên...
-Rách quần rồi....hai tỉ ơi huhuhu -Thùy kinh nhăn nhó khúm núm khép nép hai chân trên tường.
Nghe xong hai cô nàng bên cạnh té ra cười như hai con thần kinh đêm khuya..Chỉ khổ cho mỗi Thùy Linh
Cái lũ chó khốn nạn, đã leo lên tường rồi mà không tha. Đã thế lại còn cắn nhặng ở dưới khiến cho cả ngõ bật đèn sáng đi tìm hung thủ. Thanh Hà , Quỳnh Thư vội vàng leo xuống đại một nhà bên dưới để tìm quần áo mới cho cô bạn áo hồng kia.
-Này đi nhanh lên.-Thư ra hiệu cho Thùy Linh từ đằng ra đang đi một cách rất ư là nhẹ nhàng từ tốn-Khổ lắm, đêm này ai ngắm mà khúm núm.
Nghe tiếng nói Thùy Linh cũng an tâm hơn hẳn mà tự tin bước vào.
Chả biết túm được cái gì gì đó chỉ biết bằng vải, Thanh Hà vội kéo xuống ra hiệu cho hai cô bạn chuồn thẳng.
-Này thay vào đi. Cô đưa cho Thùy Linh một mớ làu nhàu.
-Gì thế này, nhìn như cái nồng nơm, lại còn hoa cà hoa cải. Nếu mà lấy thêm rổ rá, kiểu tay nhặt lá chân đá ống bơ thì khỏi nói: chính hiệu một bệnh nhân tâm thần rồi.
Thôi thì đành ngậm ngùi mặc vào với tiêu chí: Đêm khuya trời tối, ma nó ngắm . Là một nhân viên quảng cáo chuyên mặc đồ hiệu mà Thùy Linh có ngày hôm nay phải mặc một chiếc váy từ thời cổ chí kim.
Lôi thôi một hồi cô cũng thay xong. Bước ra khỏi bụi chuối, một "nàng công chúa thời pha lê ông cởi truồng " xuất hiện. Nàng công chúa của chúng ta : trên mặc một chiếc áo công sở màu hồng, dưới là một chiếc váy nhàu nát hình hoa cà hoa cải đủ loại xanh đỏ tím vàng, chưa kể váy hỏng dun, vừa đi vừa xách.
-Tôi không ngờ tiếu thư đây có một mắt thẩm mĩ vô cùng tinh tường, tại hạ xin bái phục bái phuc..-Thư chắp tay kiểu bái phục trước Thanh Hà...
-Không có gì...trời đêm tối nhá nhem nên tại hạ chỉ lấy đại không ngờ túm phải một chiếc váy thời cổ chí kim vô cùng tinh tế và thuần khiết "rất hợp" với tiểu thư đây...hahahah
-Hai người có thôi hay không.... Thùy Linh tỏ ra giận dữ trước sự trêu đùa thảm họa thời trang này...
-Trật tự, có muốn cởi truồng không hả?-Hai cô bạn đồng thanh khiến cho Linh có chút hơi hoảng:À thôi khỏi, mình đùa thôi mà.
Nhìn cô bạn vừa đi vừa phải xách váy vì tụt. Quỳnh Thư đã hi sinh chiếc dây buộc tóc cho Linh buộc túm vào khỏi tụt. Bởi vì Thanh Hà cắt tóc kiểu tomboy nên cô không phải buộc tóc.
-À quên mất chưa giới thiệu: Tôi tên là Quỳnh Thư 20 tuổi and 2 you?
-Thanh Hà..20.
-Thùy Linh...cũng 20.
Ba cô bạn bắt đầu làm quen và rủ nhau cùng đi về vì trời đã gần 3h sáng.
Bắt một chiếc taxi về nhà của Thanh Hà vì có lẽ nhà cô gần nhất mà cũng bình yên bể lặng nhất, không sợ ai dòm ngó...Ba cô nàng không kịp tắm lăn quay luôn ở phòng khách mà ngủ như ba con lợn. Kiểu này hỏi sao mà không ế.