Chương 8: Chỉ có thể là bạn thân
Quỳnh Thư mệt mỏi lê xác trên lên phòng. Trời ơi gương mặt thanh tú của cô giờ đâu còn nữa. Đúng rồi hậu quả của việc này được bắt nguồn từ khi gặp tên oắt con đó. Là nó, tại nó và chỉ có nó. Chắc có lẽ từ bây giờ cô phải mua thêm mo đeo vào mặt thì mới dám ra đường.
Kết nối vào internet cô down một bức ảnh của tên Quốc, ngay lập tức cô kết nối với máy in. Kết quả là một tấm hình to bằng cỡ A3 sắc nét chuẩn rõ khuôn mặt của hắn ta.
Lấy bộ dụng cụ: Keo, kéo, cô dán lên cửa phòng.
Vận động chân tay cô chuẩn bị cho trận chiến bằng bài hát quen thuộc: "Giơ hai tay nào, năm lấy cái tai nào lắc lư cái đầu nào, ô sao bé không lắc ,ô sao bé không lắc, giơ hai tay nào túm lấy cái mông nào lắc lư cái mình nào, ô sao bé không lắc, ô sao bé không lắc, giơ hai tay nào túm lấy cái chân nào....( bài luyện tập cơ thể đó ạ).....
Tập được ba bốn lần cô bắt đầu cầm mũi tên, ánh mắt cô nheo lại như một 'SẠ" thủ đích thực.
-Haha, mày chết rồi oắt con... vừa nói cô vừa ném một mũi tên trúng con mắt phải ( cô này ác ghê)... Chuẩn mắt phải, thôi thì thêm mắt trái cho cân nha cưng....giờ thì đui cả hai mắt cho mày ngày mai gia nhập hội người mù Việt Nam nghe con....
-hahaha.... Thư cười như chưa từng được cười.
Còn tám mũi tên, cô kẹp vào các ngón của hai bàn tay.Mỗi bàn tay kẹp ba mũi tên, cô bắt chéo tay và bắt đầu phóng... Đúng lúc đó thì...
"Cạnh" cửa phòng mở ra ....
"Vụt vèo, piu........" Ngay sau đó Cô tung thêm hai chiếc cuối cùng."Pập"
"Ôi, Ô mô, vim, .....thai, đao li, thơm tho..." Cô bỗng chốc rùng mình nhìn hai người đối diện. Mỗi người ba mũi tên với vị trí tuần tự giống nhau: Đỉnh đầu 1 cái, hai nách mỗi bên hai cái, và khóe miệng...hi mỗi người kẹp một cái......
-Ơ hơ... hai bạn tốt,....có chuyện gì đêm khuya muốn tâm sự với mình vậy...? Cô vừa nói vừa lùi lại sau những bước tiến của Thùy Linh và Thanh Hà.
Những bước tiến được tiếp tục cho đến khi cô lùi đến bức tường...
"Viu vèo...phụt"...
"Chuẩn không cần chỉnh!!" Thùy Linh và Thanh Hà đập tay nhau mừng chiến công ghim chặt cô vào tường.
"Hai ban thân, áo này mình mượn, rách rồi giờ làm sao, mai mặc gì ý nhầm trả đồ kiểu gì?" Cô mếu máo nói, hiện tại người cô không thể cử động khi mấy cái mũi tên đang ghim chặt cô vào tường.
"Mặc xác bà"... Hai người họ đồng thanh rồi cùng nhau xuống nhà lấy thêm dụng cụ phụ họa cho nó sinh động.
Ba phút-thời gian không quá dài cũng không quá ngắn. Cửa phòng vẫn được mở từ khi hai người họ đi và cho đến khi họ trở lại. Trên tay Thùy Linh là một chiếc chổi lông gà to tròn bông xù. Còn trên tay Thanh Hà là ba chiếc bát ăn cơm.
Khua khuẩy chiếc chổi lông gà trên người Quỳnh Thư, cô hét lên vì nhột...
-Á.... Linh thân mến...ú....Linh đáng yêu....ớ...haha.. tơ nhột....
-Này thì nhột này, này thì nhạt này,. càng nói Linh càng xoáy chổi lông gà vào những chỗ " cú bị buồn " của cô....
Nhìn thấy cô bạn quần quại trong tê dại Linh mới dừng chiếc chổi lông gà. Nháy mắt với Thanh Hà. Hiểu ý, cô quay sang nói với Quỳnh Thư:
-Có muốn chuyển hình phạt không?
-Có có... -Thư vui mừng hớn hở thoát khỏi kiếp nạn này, chứ từ nãy đến giờ đứng mãi như thế này mệt mỏi lắm...
-Thế thì bây giờ đứng tấn...
-Hả..???
Sau sự đồng ý hợp tác từ hai bên, cô được thả và làm nhiệm vụ mới , đó là đứng tấn. Thư vặn vẹo chân tay rồi cũng bắt đầu tư thế đứng tấn: Giơ tay kiểu luyện công, xòe chân kiểu đạp xe...là một huấn luyện viên võ thuật Thanh Hà nổi cáu vì chưa có một thể loại đứng tấn như cô...
-Quỳnh Thư, bà đứng cái dáng gì thế này, đây người ta gọi là bơm xe đạp tụt van, chứ tấn cái nỗi gì, đứng lại xem nào?
Nghe xong câu nói Thư phụng phịu đứng lại dáng sau lười chỉ dẫn: Hai chân bằng vai,hai tay duỗi thẳng, cúi người xuống thấp....
-Đứng như thế này mỏi lắm......
-Này thì mỏi này... nói rồi Thanh Hà đặt luôn ba bát nước lần lượt theo thứ tự: Đầu, và hai tay... và cấm cô làm đổ...không thì chết chắc. Đây gọi là nợ cũ nợ mới trả luôn một thể. Người ta nói đâu có sai: quân tử trả thù mười năm không muộn. Huống chi mới có một ngày...Muahahahha.....khụ khụ-sặc nước bọt...