Chương 14: Đυ.ng độ
Tạm dừng với cô bạn Quỳnh Thư chúng ta sẽ quay trở về với cô bạn Thùy Linh...
6h sáng
-Ầm ầm ầm... Thùy Linh bực mình dẫm những bước chân voi trên nền nhà không được mấy vững chắc.
-Nhẹ cái chân thôi kẻo ục nhà... Thanh Hà vẫn từ tốn nhâm nhi li trà nóng. Cô một giáo viên cõ thuật nên tâm tư luôn cẩn thận, hành động từ tốn và đặc biệt không trẻ con như hai con bạn kia. Đặc biệt cô được ví như là phụ huynh của của Linh Thư vifchir có cô mới giải quyết được mâu thuẫn trẻ con giữa hai người.
Kể ra ba cô gái mỗi người một tinh cách thể mà có thể sống với nhau "Hòa thuận" đến ba năm, thật đáng khâm phục.
Buổi sáng hôm nay âm u đến buồn tẻ. Lí do duy nhất khiến mọi thứ trở nên như thế này là do thiếu bóng cô bạn Quỳnh Thư đây mà.
-Chán quá à, đã một tuần rồi không được con Thư,ta thấy nhớ. Mà nó nợ mình làm ô sin một tháng mà giờ nó đi mất tiêu rồi. Thùy Linh rót một cốc nước lọc tu ừng ực.
-Không sao? Chúng ta sẽ tính lãi xuất mà, khà khà. Thanh Hà đặt tách trà đã cạn nước xuống bàn vẻ mặt gian tà nguy hiểm.
Ở bãi biển:
-Hắt xì....sụt sịt...Mịa đứa nào nói xấu mình vậy? Quỳnh Thư lay lay sống mũi nguyền rủa đứa nào nói xấu cô, mới sáng ra đã như thế này rồi.
Như mọi ngày Thùy Linh lại đến công ti làm việc. Công việc của cô là chuyên viên kiêm luôn người mẫu quảng cáo. Với body chuẩn lại được tài ăn nói cô là hình mẫu chuẩn của các chàng trai nhưng không hiểu sao cô vẫn ế. Kể cũng lạ cái thằng hôm nọ tặng cô bình thủy tinh chỉ liên lạc được đúng một ngày rồi sau đó mất tích luôn không để lại dấu vết. Khổ nỗi cô có yêu cầu cao sang gì đâu, cô chỉ cần một người đàn ông đẹp như Kim Tan giàu có như Goo Joon Pyo, đấy tất cả chỉ có thế mà tại sao ông trời lại từ chối nguyện ước nhỏ nhỏ nhỏ như thế này.
Ngồi vào bàn làm việc cô quăng luôn chiếc túi xách vào bàn, khuôn mặt hiện lên hai chữ thất tình nặng nề. Lại kể hôm nay cô từ trên xuống dưới đều một màu đen thui. Tóc búi cao màu đen, cặp kính râm màu đen, bộ đầm màu đe, đôi guốc màu đen và ngay cả cái túi xách cũng đen nốt.
-Này chị Thùy Linh, chị có nhất thiết phải diện cả cây đen như thế kia không? Một cô bé tiến gần cô nói.
-Chị đang để tang mối tình ngày hôm kịa kịa chị nói với em ý...
-Tình nào mà tang hả chị ...mà chị mới gặp anh ấy thôi mà đã yêu đâu mà thất tình.
-Yêu rồi mà, anh ấy còn tặng chị bình thủy tinh đẹp cực kì... Thùy Linh xoa xoa cằm ngẫm nghĩ.
-A...ca này em bó tay tạm biệt chị em về làm việc đây. Cô bé cười nhăn nhó trở về chỗ của mình, công nhận chị ấy khổ thật hai mấy tuổi đầu mà chưa mối tình nào vắt vai được ba ngày, chắc kiểu này bị ma ám. Thoáng nghĩ cô lại chạy đến chỗ Thùy Linh.
-Này chị Thùy Linh, em có cái này hay cực...xì xà xì xồ... cô bé thầm thì gì gì đó vào tai Linh khiến cho cơ mặt của cô dãn dần ra và nở một nụ cười chết người.
-Thùy Linh, Ngọc Dương hai cô làm gì mà cười với nhau như hai con ma vậy hả? Đây là công ti không phải công viên mà cười như hai con điên vậy? Ông trưởng phòng béo ục ịc như con lợn nái được cái ông lại tên là Hợi,( họ tên đầy đủ Định Trọng Hợi nói lái sang là Định Chọc Lợn) tỏ vẻ không hài lòng khi nhìn thấy nhân viên vô tư trong giờ làm việc.-Hôm nay tôi đến đây là để thông báo với mọi người rằng,tôi sẽ đi công tác ba tháng hoặc có thể lâu hơn vì thế sẽ có một vị trưởng phòng mới nên thay tôi đó là...Chưa kịp để ông nói hết Thùy Linh đã lên tiếng.
-Em đúng không sếp, tại vì em thấy em là một con người chăm chỉ hiền lành, hoà đồng với các nhân viên. Cô đứng dậy, gương mặt ngẩng cao tỏ vẻ khí thế của một nữ anh hùng.
-Tôi xin cô, cô mà làm trưởng phòng thì tôi sẽ không chắc cuộc sông của nhân viên sẽ được bình yên, nào thì tiếng cười man rợ mỗi khi cô vui sướиɠ, kiểu cách soi gương nổi da gà và cả tính bà chằn lửa nữa chứ..Cho tôi xin hai chữ bình yên. Ông xếp lau mồ hôi sau lời cô nói, quả thực nếu cô mà làm trưởng phòng thì chắc ngay ngày mai đội ngũ công ty có lẽ sẽ phải đăng một loạt tin về tuyển lại nhân viên mất.
-Xếp cứ nói quá! Cô phụng phịu đi vào chỗ của mình.
Chỉnh lại vạt áo, ông trưởng phòng đứng nghiêm nghị như chuẩn bị nói một điều gì đó nghiêm trọng,rõ nhất là gương mặt của ông:
-Mọi người trật tự, người giúp tôi quản lí...-ngừng một chút ông trưởng phòng mới nói tiếp-là một anh chàng trẻ tuổi tài cao... hoan hô nào. Ngay sau đó cả phòng vỗ tay nhiệt tình:-Sếp ơi trưởng phòng mới đâu rồi ạ!nhân viên nữ nhao nhao lên hỏi.
-Ơ mà anh ta có đôi chút việc bận trên phòng giám đốc tí nữa sẽ qua chào hỏi, được rồi tôi đi đây.
-Ôi dào ôi...mọi người trong phòng lại ầm ĩ về anh trưởng phòng mới, nhất là mấy nữ nhân viên kia.
Chả quan tâm đến họ cô đi vào nhà vệ sinh. Hiện tại cô đang cần một chút nước mát cho sự chán nản của mình.
"Ting, ting, ting" tiếng điện thoại cô vang lên:
-Alo Thùy Linh nghe.
-Cái gì? Chết tôi rồi. Làm sao đây? Thùy Linh la lên trong phòng vệ sinh-Thôi tôi tắt máy đây.
Sau cuộc điện thoại Kiều Linh thẫn thờ về phòng. Lấy chiếc túi xách cô lững thững đi về.
-Ngọc Dương ơi chị chả buồn làm em đi cùng chị luôn được không?
-Cũng được em hôm nay cũng có gặp khách hàng nên chơi ăn gian thời gian một chút cũng không sao? À chị ơi chị xuống nhà xe đợi em trước đi.
Đáp lại lời Ngọc Dương cô lững thứng bước xuống nhà xe. Dắt chiếc xe ra cô đâm sầm phải một người.Quay mình lại bốn con mắt ngước nhìn nhau.