Chương 10: Tâm sự chiều qua 1
Trở về với thực tại khu nhà chung cư C115 của ba cô gái cùng góp tiền mua.
-Ba mươi phút rồi, nghỉ.. Sau tiếng nói của Thanh Hà, Quỳnh Thư vui sướиɠ nhảy cẫng lên và...không để ý đến...
"Choang,choang,choang"... ba bát nước vỡ toang nằm bất động dưới sàn nhà. Cô lấm lét nhìn gương mặt hai cô bạn thân với ánh mắt khoan hồng.
-Thôi tha cho lần này..... Chưa kịp để Thanh Hà nói hết, Quỳnh Thư nhảy cẫng lên ôm hôn cô bạn thắm thiết...
-Anh biết chỉ có em tốt nhất anh trên đời này, yêu ẹm quá...
Đẩy con nhỏ xuống giường,Thanh Hà hất hàm nói: Chưa hết.. anh phải dọn dẹp đống này ngay bây giờ và một tuần làm osin không công cho hai em này nhé! Anh iu dấu...moa...nói rồi cô túm vai Thùy Linh nhìn cô đang nằm vắt vẹo ở giường..
Dọn dẹp xong đống bát vỡ, cô bắt đầu đi dọn nhà nấu ăn cho tụi hung thần kia ăn....Khổ thân cô, ba đứa đều ăn như trâu như bò suất ăn toàn gấp đôi người khác nên việc nấu là cả một nghệ thuật kì công.
-Này, xuống ăn không thì bảo? Cô đứng ở phòng bếp í ới gọi hai con bạn thân ra ăn cơm.
Sau đúng một phút ba mươi giây ba cô gái hội tụ tại phòng ăn và bắt đầu chiến. Cách ăn của ba cô nàng với tính chât: bình đẳng , độc lập tự do, không lo không ngon miệng.
Mỗi người sẽ được ăn như một suất cơm đồng đều nhau,giống hệt nhau. Hôm nay thế nào mà Quỳnh Thư ngồi một phía, hai cô bạn cùng ngồi về một phía.
-Này, anh chàng trên phòng đang là phi công hả? Thanh Hà Bỗng nhiên dừng việc ăn lại nhìn Linh và hỏi Quỳnh Thư.
-Phụt.... bao nhiêu cơm dính hết lên khuôn mặt giận dữ của hai người đối diện. Nhìn thấy thế cô bâng quơ vu vơ đáp lại hồn nhiên: Sory en lai hai bấy bê, đấy là hiện tượng tự nhiên mà đã đã là tự nhiên là không thể biết trước. Người ta nói rồi, trời đánh tránh bữa ăn có gì hỏi sau nhá.hihi Nói rồi cô lại tiếp tục ăn phần thức ăn của mình. Tức giận vì bị mất cơm hai cô bạn thoăn thoăt giật lại khay cơm của cô đổ bát mắm vào cho chừa.
-Thế bây giờ bấy bi có khai ra không nào hay muốn tắm nước mắn trộn cơm đây.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng soát thủ kia cô đành khai hết sự thật..
-Chuyện là như thế này...axbyxuhfiqw125786489.........
Quỳnh Thư kể truyện thu hút như một cuốn tiểu thuyết, đúng là nghiệp vụ báo có khác. Cứ đến mỗi đoạn cao trào là hai cô bạn "À"hay "Ồ" lên một tiếng, hoặc đến chỗ nào phấn khích quá hai cô bạn còn cho chân ngồi xổm cả trên chiếc ghế mà vểnh tai nghe.
-Bây giờ mới đến phần chính của câu chuyện- Quỳnh Thư tỏ ra khuôn mặt nghiêm trọng và bắt đầu dẫn dắt vào vấn đề.
Vào hồi...(mịa nó không nhớ) chỉ nhớ đoạn.....
Cầm chiếc điện thoại mới trên tay cô vô cùng phấn khích, mở hết cái này cái kia ra xem. Chiếc điện thoại thu hút tâm hồn cô khiến cô bỏ mặc hiện tại mà đâm đầu vào game-trò chơi mơ mộng. Rồi thì hai tiếng đã qua, đôi mắt cô mệt mỏi, chiếc điện thoại thì cũng hết pin nên cô cất vào túi xách.Giờ cô mới nhận ra tên Quốc kia đang dựa ngủ ngon lành trên vai cô. Thảo nào mà chơi game cô thấy nhức vai thế, cứ tưởng mình quá phấn khích nên không quan tâm. Lướt mắt một lượt xung quanh cô nhận ra mọi ánh mắt tia lửa điện nhìn vào mình. Ô chộ ơi toàn ánh mắt thân thương quen thuộc mới kinh chứ.
-Này trông cách ăn mặc cô ta kìa, chả ra thể thống gì....nhân viên 1.
-Đúng rồi trên mặc bộ váy dáng công sở dưới lại đi đôi đầu lâu, chắc mốt mới..-Nhân viên hai.
-Mà cô ta là ai mà đi với anh Quốc nhỉ? Ước gì anh ấy cũng dựa vào vai mình ngủ như thế-Nhân viên 3...
Là nhà báo nên khả năng nghe nói nhìn nhận cô rất rõ,dù chỉ nghe loáng thoáng tiếng xì sầm nhưng nhìn khẩu hình của họ cô có thể đoán họ đang nói gì. Chắc có lẽ cô về cô sẽ viết một bài báo mới nói về tình trạng :" Phái nữ hay ảo tưởng sức mạnh" một hiện tượng quá phổ biến hiện nay.
Mọi chuyện bây giờ mới được bắt đầu. Đôi vai của cô mệt lả khi bị làm gối cho tên nhóc kia nằm. Vươn vai đứng dậy khiến hắn ngã lăn quay ra đất. Nhìn thấy cảnh này, bao nhiêu nhân viên nữ khách hàng xót xa chạy đến đỡ anh đứng dậy. Biết mình vừa gây ra lỗi lớn cô chuồn thẳng. Với cái đôi dép đầu lâu đang ngự trị trên đôi chân thì có lẽ cô nên đi thay một đôi mới. Lảng vảng đi quanh hàng giầy, cô chọn cho mình một đôi giày kiểu cách thể thao nhưng lại cô cùng nữ tính. Đi xong đôi giày mới cô nhờ đóng gói lại đôi dép đầu lâu kia để còn trả chủ nhân của nó.
"Ọt, et..." Chết tự nhiên bụng lại réo lên khi qua khu ăn uống. Thôi đành liều vào ăn khi trong túi còn có năm trăm ngàn tròn . Cô gọi một cái pizza, hai chai nước ngọt mấy li kem và rồi tự mình thưởng thức.
Biết rồi đấy, cô là người một khi đã ăn là không để ý đến trời đất gì cả. Thế là cô cứ ăn ăn và lại ăn.
Từ đằng xa có một người rất đỗi đẹp trai đã quan sát cô từ nãy đến giờ. Anh ngồi ở bên đối diện cô. Nhưng vì ham ăn mà cô không hề biết. Hai mươi ba tuổi mà như con nít vậy.
Đánh chén sạch xong cô vô vểnh râu cáo gọi phục vụ trả tiền:
-Dạ của chị hết năm trăm năm mươi ngàn ạ. Anh chàng phục vụ cười tươi khoe hàm răng sáng bóng đưa cho cô hóa đơn.
Nghe xong câu nói cô đứng hình:-Chết , mịa nó còn 500k 50 nghìn lấy đâu ra bây giờ.
Gương mặt cô thoáng chút bối rối, còn gương mặt anh phục vụ thì toát lên nét không hài lòng pha chút khinh bỉ. Nhìn mặt tên phục vụ cô bực mình.
-Thằng này láo, dám nhìn mình với con mắt đó chứ, hứ có năm mươi nghìn mà cũng, khổ thân mày chưa, người ta nói đâu có sai" Chết vì ăn là cái chết đáng lăn tăn mà".
Thư ơi là Thư nhục quá.