Dù đầy bụng khó hiểu, song Đinh Ngọc Điệp vẫn tâm hồn phơi phới quay về lều mình.
Dù sao hắn cũng qua được khảo nghiệm rồi: Đổi thành người khác, đột nhiên bị yêu cầu vẽ tranh, không biết sẽ vụng về đến mức nào, tác phẩm của hắn ít nhất cũng không thành rác phẩm.
Cơ mà, Đinh Bàn Lĩnh lại giữ Dịch Táp lại như thể con bé quan trọng lắm vấy, điều này làm hắn hơi khó chịu.
Trong lều không mở đèn, cái này đã thương lượng với Tông Hàng từ trước: cho bí mật và khiêm tốn.
Đinh Ngọc Điệp kéo khóa kéo cửa ra, chui vào, tiện thể bấm bật ngọn đèn treo trên đỉnh lều.
Tông Hàng ngay ngắn nằm sấp trên đệm, cũng không ngẩng đầu lên, tranh chó người ngoài đi qua thấy trên lều thừa ra một cái bóng, giọng cũng hạ xuống thật thấp: “Vừa tới đã tìm anh có việc gì thế?”
Đinh Ngọc Điệp đáp: “Vẽ.”
Còn thuận thế nâng cổ tay lên, làm tư thế đưa bút giữa không trung.
Vẽ? Tông Hàng thắc mắc: “Vẽ cái gì?”
“Máy tính ăn thịt người, máy tính cười gằn, nói chung là máy tính thành tinh.”
Hình ảnh này, nghe như từng bắt gặp đâu đó…
Tông Hàng ngẩn người, chợt nhớ ra, bật thốt: “Là anh vẽ?”
“Đúng vậy,” Đinh Ngọc Điệp cảm thấy câu hỏi của hắn thật kỳ quái, “Chú Bàn Lĩnh bảo tôi vẽ thì tôi vẽ, đương nhiên là tôi vẽ rồi.”
Tim Tông Hàng đập thình thình không ngớt.
Không có lý nào mà Đinh Bàn Lĩnh lại vô duyên vô cớ bảo Đinh Ngọc Điệp vẽ hai bức tranh này, chẳng lẽ là hoài nghi hình do chính tay Đinh Ngọc Điệp vẽ? Bảo sao hôm qua lúc đưa hắn ra xe lại liên tục chứng thực với hắn chuyện sau khi xuống nước có “hôn mê” không…
“Này,” Đinh Ngọc Điệp ghét bỏ Tông Hàng, “Tôi nói cậu đó, rốt cuộc có kế hoạch gì?”
Kế hoạch gì? Mạch suy nghĩ đột nhiên bị cắt đứt, Tông Hàng ngơ ngác.
Đinh Ngọc Điệp tức giận ra hiệu bên trong lều: “Tôi không thích ở cùng người khác, nể mặt chúng ta quan hệ không tệ, tôi giỏi lắm chỉ chịu được cậu hai đêm thôi – không phải cậu qua đây để vãn hồi Táp Táp à? Tuy tôi cảm thấy không có khả năng nhưng rốt cuộc cậu có hành động không đây? Nằm đấy không có thể nằm ra hoa chắc?”
À, nói cái này à.
Tông Hàng lồm cồm bò trên đệm xoay người, lặng lẽ vén cửa lên nhìn ra ngoài.
Cũng may, chỗ này tương đối hẻo lánh, không ai đi qua.
“Ban nãy anh đi tìm Đinh Bàn Lĩnh có thấy Dịch Táp không?”
Cái gì không nói sao cứ phải nói đến cái này thế nhỉ, Đinh Ngọc Điệp lườm hắn: “Có, nó vẫn đang bàn chuyện với Đinh Bàn Lĩnh đấy, còn chưa ra đâu.”
“Có thể giúp tôi một chuyện không…” Tông Hàng chỉ chỉ một chỗ chăng đèn sáng trưng ở rìa doanh trại, “Lát nữa cô ấy đi ra, anh mượn cớ kéo cô ấy qua đó nói chuyện.”
Đinh Ngọc Điệp ghé đầu sáp lại, cố nhìn xem chỗ đó có gì đặc biệt: “Sau đó thì sao?”
“Không sao cả, tôi muốn nhìn cô ấy chút thôi.”
Cái quái gì vậy? Đinh Ngọc Điệp nhìn Tông Hàng như gặp ma.
Tông Hàng gắng tô vẽ lên cho thật mùi mẫn: “Anh chưa từng yêu đương nên không hiểu được đâu, một ngày không gặp như cách ba thu, có thể nấp đằng xa nhìn cô ấy thôi tôi đã thỏa mãn lắm rồi.”
“Cậu thỏa mãn còn tôi thì chết cóng hả?”
Cao nguyên buổi tối lạnh như giữa đông thế này mà hắn còn phải níu Dịch Táp lại trò chuyện dưới đèn chỉ để thỏa mãn nguyện vọng “nhìn chút thôi” của Tông Hàng – nghĩ thôi đã thấy ngu hết chữa rồi.
Tông Hàng thở dài: “Chúng ta không phải bạn sao? Hai ngày tim tôi như tan nát vậy, ăn cũng không ngon…”
Điêu vãi, cả một túi đầy ắp đồ ăn mình lấy ở khách sạn cho nó, nó ăn có thừa ra chút cặn nào đâu.
“Cũng chỉ là chút việc nhỏ này thôi mà, không bắt anh xuống nước, cũng không bắt anh vượt hiểm, nếu anh sợ lạnh thì chỉ năm phút thôi, năm phút thôi được không?”
Câu này lập tức khợi cho Đinh Ngọc Điệp nhớ lại tình cảnh ba người đối đầu với Khương Tuấn trong tổ tức nhưỡng dưới hồ Bà Dương.
Đồng sinh cộng tử cũng từng rồi, năm phút quả thực là chuyện nhỏ.
Đinh Ngọc Điệp mềm lòng, nhưng không ra oai dạy dỗ Tông Hàng mấy câu, lòng hắn sẽ khó chịu.
“Cậu đừng chỉ mong được nhìn không thôi thế, chẳng có tiền đồ gì cả!”
Tông Hàng: “Đúng đúng.”
“Còn nữa, nam tử hán đại trượng phu, cầm được cũng phải buông được, nếu thực sự không được thì quên đi, đừng bắt chước người ta ra vẻ đáng thương.”
Tông Hàng: “Được được.”
Thái độ phối hợp như vậy, Đinh Ngọc Điệp không tiện nói gì thêm nữa, ngẫm nghĩ, lại cảm thấy tình yêu khác giới thật đúng là dài dòng lôi thôi.
Sao lại có người không thể hào sảng được như đám vô tính bọn họ nhỉ.
***
Dịch Táp vừa ra khỏi lều Đinh Bàn Lĩnh đã nghe thấy có người gọi mình.
Theo tiếng nhìn lại, Đinh Ngọc Điệp đang đứng ở một rìa doanh trại chăng đèn sáng trưng, ra sức vẫy tay với cô.
Vừa nói chuyện một cuộc dài như vậy với người tâm trí siêu lợi hại như Đinh Bàn Lĩnh xong, đầu óc đang quay cuồng, quay sang tán gẫu với loại óc thiêu thân như Đinh Ngọc Điệp tìm lại chút tự tin thư giãn cũng tốt.
Dịch Táp lững thững đi qua, hỏi hắn: “Ở đâu? Lều nào?”
Đinh Ngọc Điệp chỉ chỉ lều mình, trước đó hắn đã bảo Tông Hàng tắt đèn: tối mới dễ ngắm.
Dịch Táp lướt mắt qua: Cách lều mình hơi xa, vừa vặn mỗi người một đầu doanh trại.
“Tìm em có việc gì?”
Đinh Ngọc Điệp đã sớm nghĩ xong sẵn, cố ý ra chiều thần bí: “Hỏi thăm mày chút thôi, sao chú Bàn Lĩnh lại bảo anh vẽ máy tính thế?”
“Không rõ, dù sao ngày mai cô Vân Xảo cũng tới rồi, chú Bàn Lĩnh sẽ nói chi tiết với hai người, đến lúc đó anh hỏi sau cũng được mà.”
Tốt, câu hỏi này đã xong.
“Lần này anh tới sao không thấy Tông Hàng đâu thế?”
Dịch Táp thoáng lặng thinh: “Đi rồi.”
Đinh Ngọc Điệp trợn mắt rõ khoa trương: “Vì sao?”
Dịch Táp hơi bực bội: “Cậu ấy có phải người ba họ đâu, sớm muộn gì cũng phải đi.”
Xem ra không muốn nói về chuyện này, Đinh Ngọc Điệp lại đổi sang hỏi về hầm đất trôi nôi: “Bảo là tới vì hầm đất trôi nổi, nhưng phải tìm hầm đất thế nào? Bao nhiêu năm nay có mở lần nào đâu.”
Còn tưởng tán gẫu với Đinh Ngọc Điệp có thể thả lỏng phần nào, ai ngờ tin tức của hắn với cô lại chênh lệch nhau lắm thế, hỏi hết câu này đến câu khác, Dịch Táp lười giải thích, nhanh chóng mất hứng thú: “Anh đi cả một ngày đường rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, mai lại nói.”
Đừng mà, còn chưa tới năm phút, Đinh Ngọc Điệp vội níu cô lại, trắc trở lòng vòng: Sao Đinh Hải Kim và Khương Thái Nguyệt không tới, hình như nhân thủ trong doanh trại không đủ, hắn không thích tiết trời cao nguyên, không thích ứng lắm…
Dịch Táp kiên nhẫn nghe hắn lảm nhảm, càng nghe càng thấy không đúng, giữa chừng chợt quát: “Đinh Ngọc Điệp!”
Đinh Ngọc Điệp sợ hết hồn: “Hả?”
“Trong lều còn ai nữa?”
Mẹ nó, đây mới là không nói thì thôi đã nói thì chỉ có hãi người, Đinh Ngọc Điệp lắp bắp: “Không…không có ai.”
Dịch Táp cười khẩy: “Tối mù tối mịt mà lều không bật đèn, anh tiết kiệm thế cơ à? Tự dưng giữ em ở đây nói bâng nói quơ, nói có mấy phút mà mắt liếc sang đó không dưới mười lần, nếu bên trong thật sự không có gì thì cho em xem xem.”
Nói đoạn, sải bước đi về phía lều.
Đinh Ngọc Điệp cuống lên, chạy vội theo: “Không phải, Táp Táp, không có thật mà, anh nói chuyện thường thích nhìn lung tung, anh thật sự không có…”
Càng quýnh càng chứng tỏ có vấn đề, Dịch Táp mặc kệ hắn, đi tới cửa, hạ người quỳ một gối xuống, kéo khóa cửa vén ra.
Da đầu Đinh Ngọc Điệp tê rần, vô thức nhắm mắt lại: Lộ rồi lộ rồi, dù sao cũng không phải chuyện lớn gϊếŧ người gì…
Giây tiếp theo, trong lòng sững lại.
Hình như…không có động tĩnh gì.
Hắn vội ngồi xổm xuống, nương theo ánh đèn bên ngoài nhìn vào trong.
Không có ai, không có ai thật! Mẹ kiếp, không phải Tông Hàng nói muốn nấp ở đây nhìn Dịch Táp sao? Chết đâu rồi?
Có điều cũng tốt, trong lều trống trơn đã cứu giúp hắn, Đinh Ngọc Điệp lập tức lên gân: “Có đúng không, anh nói không ai có đúng không?”
Dịch Táp nhíu mày, không lập tức đứng dậy ngay mà vươn tay mở đèn trên đỉnh đầu lên.
Đinh Ngọc Điệp thầm cảm thấy may mắn: May mà mình tính trước, không cho Tông Hàng mang túi hành lý xuống theo, túi ngủ các thứ cũng chưa trải ra, không sợ cô bật đèn xem xét.
Hắn bĩu môi: “Mày xem, anh đã bảo là không có rồi mà, sao mày cứ phải nghi thần nghi quỷ lắm thế…”
Ngoài mặt oán trách như trong lòng lại mọc cả rổ dấu chấm hỏi.
Tông Hàng đâu rồi?
***
Đâu rồi?
Kỳ thực lúc Đinh Ngọc Điệp vẫy tay gọi Dịch Táp, Tông Hàng đã vụиɠ ŧяộʍ chạy đi.
Hắn biết rõ nơi Dịch Táp ở, kéo mũ trùm đầu lên giả bộ như sợ lạnh, co vai rụt đầu mà đi, vậy mà lại thông thuận cả đường.
Đến cửa lều, mắt thấy xung quanh không có ai bèn vội vàng chui vào, lục lọi khắp nơi một lượt, quả nhiên mò thấy một quyển sổ bìa mềm dưới túi ngủ của Dịch Táp.
Tông Hàng nhét quyển sổ vào người rồi nhanh chóng rút ra ngoài, đi tới dưới ngọn đèn gần nhất trong doanh trại, tay run run lấy điện thoại ra, vừa cẩn thận quan sát động tĩnh chung quanh vừa một tay lật trang, một tay chụp nội dung.
Không có thời gian giở xem tỉ mỉ, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng như vậy, tuy bị chụp dính mấy tờ nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn.
Quá trình chụp không mất bao lâu, có điều kinh hãi thì lại không ít: Doanh trại cũng không yên tĩnh, có lúc có tiếng ho khan, có lúc lại có tiếng bước chân, mấy lần giật mình thon thót, trống ngực dồn dập, trên trán trên lưng đều toát đẫm mồ hôi.
Chụp xong, Tông Hàng đem trả cuốn sổ về trước rồi sau đó mới lại co vai rụt cổ đi nhanh ra ngoài doanh trại, mãi đến khi ra khỏi nơi đóng quân, bỏ sau lưng thật xa khoảng đất sáng trưng ánh đèn kia mới thở phào một hơi, hai tay chống chân cúi người xuống.
Hắn thực sự không làm nổi chuyện lén lén lút lút thế này, ngắn ngủi có mấy phút thôi mà còn mệt hơn cả lúc vật lộn vì tính mạng trong hầm đất trôi nổi.
Vất vả mãi mới bình tĩnh lại được, hắn hít mũi, kéo cổ áo lên sưởi ấm, tìm một sườn dốc cản gió ngồi xổm xuống, lúc này mới run cầm cập lấy điện thoại ra.
Chụp thật không ít, được những hai mươi trang.
Hắn mở trang thứ nhất ra, phóng to, lại phóng to hơn.
Liệu chuyện có liên quan gì đến quyển sổ này không, rốt cuộc Dịch Táp đã xem được cái gì?
***
Đinh Ngọc Điệp khoanh tay ngồi chơ trong lều, vẻ mặt nghiêm nghị: như vậy Tông Hàng khi trở về sẽ biết ngay là hắn đang tức giận, chuyện rất quan trọng – cậu giỏi lắm Tông Hàng, trông mặt rõ tử tế ngoan ngoãn, vậy mà cũng biết nói dối bịp người, còn bịa ra cái gì mà một ngày không gặp như là ba năm nữa chứ.
Nhưng tức giận không được bao lâu lại thầm cảm thấy có phần lo lắng.
Không đúng, đêm hôm khuya khoắt, ở cái chỗ chim không thèm ỉa thế này, ngoài doanh trại ra làm gì có chỗ khác để đi, người có thể đi đâu chứ?
Đinh Ngọc Điệp thò đầu ra ngoài lều: Càng về khuya trời càng lạnh, tiếng gió vù vù, có thể cuốn tiếng động ngoài mấy chục dặm tới đây, cũng không biết có phải do lòng mình ngờ vực nên thần hồn nát thần tính không mà hắn cứ cảm thấy trong gió như mang theo tiếng gầm hú, cứ như tiếng sói tru vậy.
Đúng lúc đó có người đi qua.
Là Đinh Trường Thịnh. Đinh Ngọc Điệp ghi hận nên sầm mặt không muốn để ý đến ông ta, nào ngờ Đinh Trường Thịnh lại chủ động cười với hắn.
Chung quy vẫn là trưởng bối, nếu đã chủ động bày tỏ hữu hảo thì cũng không thể không đáp lời, Đinh Ngọc Điệp biết thời biết thế: “Chú Đinh, nơi này có sói không ạ?”
Đinh Trường Thịnh nghĩ ngợi: “Khó mà nói chắc được, cao nguyên mà, sói gấu gì mà chẳng có.”
Lại cười ha hả trấn an hắn: “Cơ mà chúng nó sợ người lắm, sẽ không tới gần doanh trại đâu, hơn nữa, chúng ta có người gác đêm, cháu cứ yên tâm đi.”
Mẹ nó, có thật à?
Đầu Đinh Ngọc Điệp muốn nổi tung, đưa mắt nhìn Đinh Trường Thịnh đi xa rồi, vội lấy đèn pin ra ngoài.
Thoạt tiên tìm một vòng trong doanh trại, còn mượn cớ “thăm” Dịch Táp, vốn định kể lại chuyện cho cô biết, kéo cô cùng đi tìm, ngần ngừ một lúc lại thôi: Lỡ là mình nghi thần nghi quỷ thì sao, xác định trước rồi hẵng nói sau vậy – nếu người thật sự đã mất tích rồi thì đừng nói là kéo Dịch Táp đi, có muốn hô hào cả doanh trại cũng được, dù sao cũng là một người đang sống lành lặn cơ mà.
Lại ra ngoài doanh trại tìm, càng đi càng xa, cũng may số còn đỏ chán, đương lúc nóng ruột, ánh đèn pin đảo qua, quét lên một sườn dốc nhỏ, trông thấy có người đang ngồi.
Nhìn trang phục có vẻ như là Tông Hàng, Đinh Ngọc Điệp lại gần vài bước, ánh đèn chiếu thẳng vào mặt hắn.
Đổi lại là người thường, bị ánh sáng mạnh chiếu rọi như thế đã sớm nhảy dựng lên rồi, nhưng Tông Hàng lại không, hắn vẫn ngồi nguyên thế, ánh mắt vô cùng mờ mịt, hai tay đặt lên đầu gối, một bàn tay siết chặt lấy điện thoại.
Đinh Ngọc Điệp thầm nghi hoặc trong bụng, đã sớm hết giận, dè dặt đi qua: “Tông Hàng? Này, Tông Hàng?”
Còn dùng mũi chân chọc hắn một cái, trực giác cảm thấy hắn sẽ như trong phim kinh dị, bịch một tiếng đổ xuống.
May mà không thế, Tông Hàng rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Hả?”
Tảng đá lớn treo lủng lẳng trong lòng Đinh Ngọc Điệp rơi xuống, thắc mắc hết sức: “Nửa đêm nửa hôm, cậu không về lều đi, ngồi ở đây làm gì?”
Tông hàng nhìn hắn một hồi, chợt tỉnh táo lại: “À, không có gì.”
Hắn luống cuống đứng lên, phủi đất cát trên mông, còn ngượng ngùng cười với Đinh Ngọc Điệp: “Không có gì không có gì, tôi ngồi một hồi thì quên mất, thất thần.”
***
Đinh Ngọc Điệp lại yểm hộ cho Tông Hàng quay về lều.
Nhưng hắn cứ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó.
Nói thật thì cả đoạn đường này, Tông Hàng chẳng có biểu hiện gì là giống một người đang thất tình cả, nhưng giờ thì lại giống rồi: thường bất giác im lặng, lúc anh nhìn hắn, hắn sẽ lại lập tức mỉm cười, cái kiểu cười muốn giành lên tiếng trước anh rằng “Tôi không sao, anh đừng hỏi, không có việc gì hết”.
Sau khi tắt đèn, hắn còn nghe thấy tiếng Tông Hàng thở dài, rất nhẹ, nhưng nghe như còn chất chứa tâm sự hơn cả thở dài nặng nề.
Đinh Ngọc Điệp cũng bị vô cớ buồn lây, vất vả mãi mới buồn ngủ, giữa cơn mơ màng, chợt nghe Tông Hàng nhỏ giọng gọi: “Đinh Ngọc Điệp?”
“Gì?”
“Mấy ngày tới Đinh Bàn Lĩnh sẽ tìm anh nói về chuyện hầm đất trôi nổi, chú ấy nhất định sẽ lại sắp xếp người xuống đó.”
Cho nên? Đinh Ngọc Điệp dỏng tai lên nghe đoạn sau.
“Bất kể chú ấy sắp xếp thế nào cũng phiền anh nói cho tôi biết với. Tôi không có ý gì xấu… Anh cứ coi như ngầm giúp đỡ thêm đi.”