Ba Đóa Hoa


- Mọt sách! dẹp đi, kẻo ngày mai lại kêu la nhức đầu nữa dấy!

- Ồn ào - Niệm Du nói mà chẳng ngước lên - sắp xong rồi đây không thể buông tay.

- Thiệt là mọt sách.

Niệm Kỳ nóị và cùng Niệm Sâm nhìn nhau, lắc đầu cười.

o O o

Chương Niệm Kỳ ngồi dưới bóng cây trong vườn trường, quyển Thông Sử đặt trên gối, ánh mắt thẫn thờ nhìn nhưng chiếc là đang đong đưa trên ngọn câỵ Bốn bên vắng lặng, không một bóng người cũng không một tiếng động. Chương Niệm Kỳ thẫn thờ nghĩ ngợi đến xuất thần, thậm chí nàng không nghe thấy tiếng bướcchân đi gần tới, mãi khi có một bóng người lắc lư ở trước mặt, nàng mới giật chợt giật mình. Nom kỹ kẻ tới kia là ai, nàng không khỏi thết lên một tiếng khe khẽ:

- Ồ!

Chàng trai kia hiển nhiên cũng rất ngạc nhiên, chàng không ngờ dưới bóng râm này lại có người ngồị Chàng khẽ nói:

- Xin lỗi tôi đã quấy rầy cô!

Chàng nói xong liền chuyển mình bỏ đị Nhưng chỉ đi dược mấy bước chàng đã dừng lại, ngoái đầu nhìn nàng. Ánh mắt chàng lộ vẻ thâm trầm và say sưạ Sau đó chàng trở lại ngồi xuống trên thảm cỏ, hai tay bó gối đăm đăm nhìn nàng. Mặt nàng thẹn hồng, tim nhảy loạn, thần hồn bất định.

Một thứ tình tợ vui mừng và chờ đợi khống chế lấy nàng, một thứ tình khẩn trương, không an và đáng sợ.

- Niệm Kỳ! – Chàng khẽ nói như ru - Cô đừng sợ tôi, tôi không làm phiền gì tới cô đâu!

Chương Niệm Kỳ vẫn ngồi bất động, nàng chẳng nói chi, chỉ tần ngần, ngại ngùng nhìn chàng trai mặc chiếc áo vải lam trước mặt. Cặp mắt như hòa như thơ, như mộng. Vì sao mình trốn không khỏi chàng trai nàỷ

- Niệm Kỳ - Dương Âm khẽ nhếch mày nhìn dò xét nàng - Cô sợ nỗi gì? Hãy tin tôi, tôi chẳng ác ý chi đâu - Chàng thở ra - Cô không biết, cô như một con thỏ nhỏ lạc lối trong sương mù, tôi vốn không muốn biết tới cô, thật đấỵ Nhưng cô đang lạc lối, mắt cô mờ mịt không có một sự giúp đỡ. Tôi có thể giúp cô được chăng? Giúp cô tìm ra phương hướng của cô?

Chương Niệm Kỳ cảm thấy mình như bị thôi miên, giọng nói khẩn thiết của Dương Âm khiến lòng nàng rộn ràng. Vói ý thức, nội tâm nàng có thanh âm nho nhỏ đang đề tỉnh " Đừng mắc bẫy hắn, đừng mắc bẫy hắn!"

Song cả người nàng vô lực, ngay sức vận dụng tư tưởng cũng không có, nàng chỉ lặng thinh ngồi nhìn chàng trai.

- Cô đang nghĩ gì vậỷ - Dương Âm hỏi, cặp mắt chàng mở to nhìn nàng không hiểu.

- Niệm Kỳ, xin nói với cô, tôi chẳng có gì đáng sợ. Cô không thể cả đời chạy trốn hiện thực, hãy thử xem! Nếu cô bằng lòng. Chúng ta có thể trò chuyện với nhau.

Chương Niệm Kỳ bỗng giật mình, nàng vụt đứng lên, nói ấm ớ:

- Chúng ta không có chi để nói, xin lỗi!

Nàng quýnh quáng bỏ đi, Dương Âm ở sau gọi.

- Sách vở của cô bỏ quên đây này!

Nàng khựng bước, quay đầu ngó lạị Dương Âm đưa sách vở cho nàng và đứng ra đó, chăm chăm lặng thinh nhìn nàng. Nàng vội tiếp lấy, ngẩn ngơ, bàng hoàng sợ hãi. Chàng Đưa tay nhẹ đặt trên mặt nàng.

- Niệm Kỳ - Giọng chàng êm dịu, đi sâu vào nội tâm nàng - Anh yêu em, lâu rồi, em biết chăng?

Ngón tay chàng vuốt trên sóng mũi nàng:

- Đừng lẩn tránh anh nữa, đừng tự khép lòng em, anh yêu em, yêu không phải là điều xấụ Hãy tin anh, anh sẽ chẳng làm điều gì tổn hại dến em! Đừng sợ, chớ tự làm khổ cho mình em nhé?

Chân nàng mền nhũn, đầu tối sầm, ánh mắt mơ hồ, nước mắt bỗng dưng rân rấn qua khoé mi, tay nàng vịn cành cây bên cạnh một cách yếu ớt, tự vùng vằng vô lực.

Nàng run run nói:

- Xin anh đi chỗ khác! để tôi một mình, xin anh đi chỗ khác!

Niệm Kỳ - chàng gọi, tay chàng kéo nàng, nàng dựa vào lòng chàng, cảm thấy cánh tay của chàng trai ôm chặt thế ấỵ Phút chốc nàng cảm thấy đây mới là thế giới của nàng, ấm áp, ngọt ngàọ Đầu nàng tựa trên ngực chàng, nàng có thể nghe được tiếng nhịp tim đập không ổn định của chàng. Nàng ngước mắt, tức thì thấy chàng hàm chứa bao nhiêu nhu tình, quan hoài và thương xót. Nàng thở ra, mơ hồ nói:

- Dương Âm.

Dương Âm nâng cằm nàng, và cúi xuống. Niệm Kỳ thấy mặt chàng áp tới, nàng vụt ré một tiếng, vùng ra khỏi vòng tay chàng. Tợ hồ nghe mẫu thân đang kêu gọi:

- Niệm Kỳ! Niệm Kỳ! đừng bước theo lớp bụi sau lưng của mẹ. Hãy lánh xa chàng trai này!

Nàng kinh hoàng ngó Dương Âm một cái và chuyển đầu trốn chạy như baỵ Được một đỗi xa, nàng vẫn không kềm chế được trái tim nhảy thình thịch của mình. Hối hả chạy ra khỏi cổng trường rồi nàng mới phát hiện mình lại bỏ quên sách vở. Sách vở mặc sách vở, cũng không cần đợi em hết giờ, nàng một mình trở về nhà trước. Cài then cửa phòng mình, nàng ngã vật trên giường. Nhưng trong đầu óc nàng cứ mãi xuất hiện bộ mặt, giọng nói của Dương Âm. Khép mắt, nàng hoảng hốt thấy mình vùi người trong vòng tay chàng một cách ngây ngất, say sưa, ấy là một thứ cảm giác mà chưa bao giờ nàng có một cảnh giới hồn nhiên vong ngã.

Hôm sau, Dương Âm đem sách vở trao lại cho nàng, không nói tiếng nào, chàng chỉ ngó nàng thoáng qua rồi bỏ đị Nàng giở sách ra, bên trong có kèm theo một mảnh giấy "Khi em đã tìm được chính mình, hãy nói với anh một tiếng, anh ở đây đợi chờ em."

Nàng nhìn lại mảnh giấy, cảm thấy mình như một con thỏ lạc đường, đi trong sương mù mờ mịt mà không biết nên đi về hướng nàọ

"Hãy giúp tôi!" Hãy giúp tôi! Hãy giúp tôi!" Trong lòng nàng kêu gọi, song nàng không biết mình đang kêu gọi ai cứu giúp cũng không biết cứu giúp điều gì.

Tối nay, Chương Niệm Kỳ ở trong nhà bếp giúp Chu má lặt đậụ Nàng ngồi trên ghế, đầu dựa trên thành cửạ thẫn thờ mà tư lự. Lát sau nàng hỏi:

- Chu má, nói cho con nghe xem, chuyện mẹ cha con thế nàỏ

Chu má ngó nàng ngạc nhiên:

- Đại tiểu thư, sao cô lại hỏi tới chuyện này?

- Má nói đó! con muốn biết rõ câu chuyện.

- Tôi cũng không biết rõ lắm - Chu má chau mày - Khi tôi đến nhà cô thì cha và mẹ cô đã kết hôn ba năm rồị Hình như cha cô vốn là người bà con xa trong nhà mẹ cô, hai người tự do yêu nhaụ Nhà cha cô nghèo, bà ngoại cô không chịu gả, mẹ cô cuốn gói, mang mớ đồ đạc trang sức theo cha cô đến Tứ Xuyên và họ đã kết hôn với nhaụ Thế rồi đã sanh ra các cô. Cha cô thi trúng tuyển được đi nước ngoài, mẹ cô phải chạy tiền đưa cho cha cô làm lộ phí. Ông sang nước Pháp, sau ba năm lại lấy một sinh viên lưu học bên ấy, và đã ly hôn với mẹ cô.

- Má có biết hiện giờ cha con ở đâu không?

- Có lẽ ở Nam Kinh. Tiểu thư, cô chớ đề cập đến việc này trước mặt mẹ cô làm bà giận. Sau khi cha cô từ nước ngoài trở về, tôi rõ biết việc này lắm. Bà van xin ông, khóc lóc, thậm chí còn quỳ xuống, muốn ông bỏ cô con gái ấy, nhưng ông dẫu chết cũng không bằng lòng. Ôi, lòng dạ đàn ông, không còn cách chi nói được nữa! Chả trách mẹ cô mỗi khi đề câp đến việc đến chuyện này đều ân hận phải nghiến răng.

- Chả nhẽ đàn ông con trai đều thế hết?

Chương Niệm Kỳ chau mày hỏi.

- Việc này tôi chưa rõ lắm nên chưa dám quyết. Thôi đừng đề cập tới nữa trước mặt tiểu thư việc này khó nói được!

Niệm Kỳ đứng dậy trở lên nhà trên, Niệm Du vẫn đang vùi đầu vào trong đống sách. Nàng nghĩ " Sao Niệm Du có thể chẳng chút động lòng? Và vì sao mình cứ bị chàng Dương Âm chết toi này gây phiền". Vô phòng, nàng thấy Niệm Sâm đang ngồi ngẩn ngơ trên giường mình.

- Niệm Sâm, có chi chăng?

- Không có, Niệm Sâm nhíu mày tỏ vẻ lưỡng lự. Nàng nghĩ ngợi một hồi lâu mới nói - Chị hai, cái anh chàng Dương Âm ban quốc văn kia đang theo đuổi chị phải không?

- Saỏ Niệm Kỳ giật thót ngườị

- Hồi chiều nay chị về sớm, nhà trường xảy ra một chuyện chị có biết không?

- Dương Âm và Đường Chúng Dân ban địa lý đánh nhau, nghe nói là vì chị em mình!

Thêm Bình Luận