Chương 8

Tiết học cuối cùng cũng kết thúc, dù bị buộc ngồi học cả tiết toán cao cấp nhưng tôi cũng chẳng học được gì, và đương nhiên tôi chẳng phải người thích học.

Vừa bước đến cầu thang, tôi nghe có người thì thầm: "Lúc cô giá kia trả lời câu hỏi, bạn trai nhìn cô ấy trìu mến thật đấy."

Âm thanh không lớn nhưng tôi nghe rất rõ.

Tôi vô thức quay đầu nhìn Chẩm Nguy.

Hình như anh cũng nghe thấy.

"Không có việc đó đâu." Anh lẩm bẩm.

Nhưng tôi lại thấy tai anh đỏ bừng, đến cả thần cũng biết xấu hổ sao? Thấy anh xấu hổ có bộ dáng này, lòng tôi thầm mắng một tiếng, nhưng tim lại đập loạn nhịp.

Sau khi rời khỏi tòa nhà, tôi bị thu hút bởi một hoạt động trên sân chơi.

Tôi là người thích tham gia vào các cuộc vui.

Đáng tiếc hoạt động hôm nay không hợp với chính mình, bởi vì đó là sự kiện dành cho cặp đôi, chỉ cần là một cặp, bạn có thể nhận trà sữa miễn phí.

Trà sữa thì rất có sức hút nhưng tìm bạn trai ở đâu ra?

Ngay khi tôi định lặng lễ bỏ đi, một cô gái trẻ đã chú ý tới tôi và Chẩm Nguy.

"Này, chỉ cần chứng minh minh là một cặp thì có thể nhận được trà sữa miễn phí đấy, chỉ cần chụp ảnh hay hôn nhau là được."

Thật may quá, tôi không có.

"Xin lỗi, chúng tôi không phải..." Một cặp.

"Muốn uống hả?"

Tôi gật đầu.

"Nhưng chúng ta..."

Tôi tưởng chúng tôi sẽ phải hôn nhau.

"Ôm có được không?" Nhưng Chẩm Nguy đã hỏi.

Lòng tôi bỗng thấy hụt hẫng.

"Vậy thì không được, cậu cũng biết đấy, bạn bè cũng có thể ôm nhau mà." Cô gái nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ranh mãnh.

"Bế lên bằng một tay thì có thể chứ? Nếu không phải tình nhân thì không thể ăn ý như vậy."

"Có thể có thể." Cô gái điên cuồng gật đầu.

Tôi hơi sợ.

Tôi kéo cánh tay anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh thật sự biết bế bằng một tay hả? Tôi tưởng thần tiên không biết mấy trò đó."

Chẩm Nguy nhướng mày: "Tôi là thần 5G đấy."

Hả?

"Mau lên, tôi giúp hai bạn chúng tấm ảnh lưu niệm."

Tôi thật không hiểu cô gái kia hưng phấn ở đâu.

Tôi bị bắt lùi mấy bước: "Anh phải đón lấy tôi đấy."

"Yên tâm."

Dưới bầu trời trong xanh, sau lưng tôi là ánh hoàng hôn, chàng trai mặc áo len trắng nở nụ cười rạng rỡ, tôi chợt cảm thấy nếu anh là con người thì chắc chăn sẽ có một tương lai tươi sáng.

Tôi chạy về phía anh, nhắm mắt lại ngay khi nhảy lên.

"Wow!"

Xung quanh có vô số lời cảm thán.

Tôi mở mắt, hai tay ôm chặt lấy cổ Thẩm Nguy.

Đôi mắt đen láy gần trong gang tấc sáng ngời: "Sợ đến vậy hả?"

"Có một chút."

Anh giơ tay xoa đầu tôi, thì thầm: "Tôi đã nói sẽ bế được em mà."

Cô gái kia trông chờ xem trò vui không khỏe ghen tị: "Trước giờ chưa từng ai bế tôi như thế cả."

Chẩm Nguy bật cười, còn tôi thì đỏ mặt.

"Trà sữa và ảnh của hai bạn đây. Học trưởng học muội, hai người ngọt ngào thật."

"Đi mau đi mau." Tôi xấu hổ.

Nhớ lại cô gái kia gọi Chẩm Nguy là học trưởng, tôi có chút tò mò về tuổi tác của anh.

"Chẩm Nguy, anh bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi hai."

"Không phải, tôi không hỏi tuổi tác vẻ ngoài của anh, tôi hỏi tuổi thật của anh kìa."

"Tôi thật sự hai mươi hai tuổi."

"Thần tiên không phải đều rất lớn tuổi à?"

"Tôi vốn là con người." Anh nói rất nhẹ nhàng, "Năm hai mươi hai tuổi thì chết."

Tôi mở to hai mắt, hóa ra suy đoán của tôi là đúng.

"Tai nạn?"

"Không phải, tự sát."

Tôi sốc đến mức không biết phải nói gì nhưng Chẩm Nguy vẫn vô cùng bình tĩnh.

Tôi không nhịn được mà cảm thán: "Hai mươi hai là độ tuổi đẹp lắm."

Vừa tốt nghiệp, vừa trưởng thành, vừa sẵn sàng cưới người con gái mình yêu.

"Mười tám không phải cũng là độ tuổi đẹp sao?"

Tôi sững sờ.

Đúng vậy, chúng ta không phải ai cả, chúng ta chỉ là chúng ta, dù tuổi tác có đẹp đến đâu, chúng ta cũng không muốn giữ lấy.

"Bố mẹ tôi mất rồi." Chẩm Nguy đột nhiên kể.

Tôi không biết đáp lại thế nào, chỉ đành thờ ơ nói: "Tôi cũng vậy."

Họ đã bỏ lại tôi.

Chẩm Nguy bỗng nở nụ cười: "Chúng ta giống nhau thật."

Bốn tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua.

Lúc trở về, Chẩm Nguy đi làm, nhưng lòng tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Chẩm Nguy tiếp cận tôi có phải vì cảm thấy cuộc đời của tôi rất giống anh hay không?

Tại sao hôm nay anh lại kể tôi nghe nhiều như vậy?

Tôi thϊếp đi trên sô pha.

Trong mơ màng, tôi có cảm giác Chẩm Nguy đắp chăn cho tôi: "Không thể cảm lạnh còn nằm ở đây ngủ."

Tôi mơ thấy rất nhiều chuyện.

Tỉnh lại vừa đúng giờ, tôi vươn vai.

Tôi trèo lên bậu cửa sổ, đột nhiên nhận ra màu tóc bây giờ của mình là màu tự nhiên.

Lúc này việc nhảy lầu đã hoàn toàn khác với tâm trạng ban đầu của tôi.

Khi đó lúc nào tôi cũng thấy mệt mỏi, không biết cuộc sống có ý nghĩa gì.

Trong đêm tối, ánh mắt của Chẩm Nguy rất sáng, anh chỉ lại mái tóc của tôi, sau đó lấy một bông hoa hồng nhỏ trong túi ra, bông hoa nhỏ nhắn khiến người ta nhìn mà thương xót.

Tôi ôm lấy vị trí trái tim của mình.

Anh nhẹ nhàng cài hoa lên tai tôi.

???

Một bông hoa như vậy cài lên tóc tôi có hợp không vậy?

Quả nhiên thẳng nam không phân biệt được gì, thần tiên cũng thế.

"Sẽ rơi ra đấy."

"Không sao, tôi làm phép rồi, trừ khi em tự lấy xuống. Mẹ tôi rất thích hoa hồng."

"..."

Anh ta đang coi tôi là mẹ mình hả?

"Thật ra đôi lúc tôi cũng bực bội với bà ấy."

Tôi không hiểu gì hết.

Chẩm Nguy thở dài: "Nhưng tôi vẫn bất giác mua chút hoa hồng. Em cài trên tóc trông đẹp lắm."

Chẩm Nguy lầm bầm lầu bầu.

...