Chương 422: Phế Phẩm Thì Vứt Đi

Tim Mặc Duy Nhất đập dữ dội, vừa nóng lại thở gấp không ổn định.

Nhưng tay của người đàn ông vẫn rời khỏi rất nhanh.

Thở phào rồi theo đó là giọng nói trầm thấp kiềm chế của người đàn ông: "Nghe điện thoại đi."

"...Ồ." Gò má Mặc Duy Nhất đỏ ửng, thở hổn hển một lúc mới giơ tay lấy cái điện thoại trên bàn trà: "Bác Thạch."

"..."

"Cái gì? Tìm không thấy? Sao lại tìm không thấy được?" Mặc Duy Nhất lập tức cau chặt lông mày: "Rơi ở phía sàn nhà dưới ghế sofa, bác tìm xung quanh xem sao?"

“...”

“Được thôi.”

Ngắt điện thoại, Mặc Duy Nhất rất bối rối nhìn Tiêu Dạ Bạch: “Toi rồi toi rồi, Tiểu Bạch, em làm mất quyển sách của Lăng Chi Châu rồi.”

Tiêu Dạ Bạch lúc này đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh và lạnh lùng ngày thường: "Có lẽ là quá nát, người giúp việc nghĩ là phế phẩm nên tiện tay vứt đi rồi."

"..." Phế phẩm? Mặc Duy Nhất cau mày: "Nhưng đó là Lăng Chi Châu cho em mượn dùng, là sách năm nhất của cậu ấy."

Tiêu Dạ Bạch nhìn cô: "Cậu ta đưa sách năm nhất của mình cho em mượn dùng?"

"Đúng đó! Người ta tốt bụng đưa sách đi học của mình cho em mượn, kết quả lại bị em làm mất rồi."

Sau kính, đôi mắt đen kịt khẽ cử động, sau đó giọng nói của Tiêu Dạ Bạch vang lên: "Nếu đã như vậy, chắc là cậu ta sẽ tha thứ cho em."

Mặc Duy Nhất thoáng chốc ngỡ ngàng.

Đây không phải là chuyện có tha thứ hay không tha thứ có được không?

Không đợi cô ngẫm nghĩ, Tiêu Dạ Bạch đứng dậy: "Thời gian không còn sớm nữa, đi ngủ."

Mặc Duy Nhất: "..."

**

Sáng hôm sau, trường học không có tiết.

Mặc Duy Nhất kêu chú Lưu lái xe đưa cô về nhà cũ.

Ở phòng ngủ của biệt thự Nam Ngung tìm một vòng, lại không tìm được quyển sách tiếng Anh đó.

Mặc Duy Nhất cảm thấy quả thực chính là không thể tưởng tượng nổi, một quyển sách tiếng Anh dày như vậy, cũng không cũ nát lắm, sao lại mất được chứ?

Vội vàng gọi người giúp việc phụ trách quét dọn phòng đến.

"Thím Dương, thím có thấy quyển sách tiếng Anh của cháu không?"

"Tôi không thấy."

"Cháu rõ ràng đã để ở dưới sàn nhà, thím thật sự không nhìn thấy, có phải là tiện tay vứt đi rồi không?"

"Cô chủ, tôi thật sự không nhìn thấy sách tiếng Anh gì cả."

Mặc Duy Nhất: "..."

Kỳ lạ thật.

Sát vách biệt thự phía Bắc.

Khúc Vân Dao vừa mới rời giường đi xuống dưới lầu, Từ Tịnh đã chuẩn bị xuất phát.

Nhìn thấy con gái, liền nói: "Vân Dao, mẹ đã xem được một căn nhà rồi."

"Nhà?"

"Ừm." Từ Tịnh lấy điện thoại ra, mở ảnh lên: "Chính là căn này. Mấy hôm nay mẹ vẫn đang xem nhà, lúc nãy mẹ đã nói chuyện với người môi giới của căn nhà này rồi, bây giờ đi tìm bọn họ ký hợp đồng. Căn nhà này mặc dù không lớn, nhưng có hai phòng và một phòng khách, cũng đủ để chúng ta ở rồi, cách phòng làm việc của Hứa Thụy cũng rất gần, đến lúc đó mẹ sẽ thuê thêm một dì..."

"Con không dọn đi!" Khúc Vân Dao đột nhiên ngắt lời bà ta: "Mẹ, có phải đầu óc của mẹ có vấn đề không?"

"Con nói cái gì?"

Khúc Vân Dao không nói nên lời nhìn Từ Tịnh: "Chúng ta sống ở đây thoải mái như vậy, có ăn, có chỗ ở, có người giúp việc hầu hạ, ra vào còn có tài xế đưa đón, tại sao lại muốn dọn đi? Bây giờ con mang thai không có thể làm việc, tiền lương mỗi tháng của mẹ mới được bao nhiêu? Sau khi ly hôn mẹ tay không rời khỏi nhà, một đồng cũng không lấy, ngay cả tiền phụng dưỡng cũng không có, mẹ lấy cái gì trả tiền thuê nhà? Mẹ có tiền trả tiền thuê nhà sao?"

Sắc mặt Từ Tịnh khó coi.

"Tóm lại, con không dọn đi, con ở đây, muốn dọn, thì tự mình mẹ dọn đi!" Khúc Vân Dao khoanh tay, trực tiếp ngồi xuống sofa.

Từ Tịnh hồi lâu không hoàn hồn lại.

Bà ta vẫn luôn cho rằng đứa con gái này vẫn khá nghe lại, tại sao từ khi có thai, liền càng ngày càng phản nghịch vậy?

"Vân Dao, bây giờ con mang thai rồi, còn ở lại đây thật sự không thích hợp. Con bây giờ còn tốt, đợi sau này bụng lớn dần rồi, không cảm thấy không tốt sao? Con biết người giúp việc đều nói chúng ta thế nào không? Bọn họ nói chúng ta con gái thì mồ côi, mẹ lại là góa phụ, còn nói con chưa kết hôn đã mang thai, không biết giữ chừng mực..."

Còn chưa dứt lời, Khúc Vân Dao đột nhiên lớn giọng gọi: "Tiểu Hồng! Tiểu Hồng! Tiểu Hồng cô đến đây!"

Người giúp việc đang dọn vệ sinh ở bên cạnh vội chạy đến, trong tay còn cầm một cây chổi lông gà: “Cô, Tiểu Hồng đã bị đổi đi rồi.”

Tối qua sau những lời Từ Tịnh nói lúc ăn cơm, Mặc Diệu Hùng đã đổi người giúp việc ở đây đi rồi.

Kết quả Khúc Vân Dao nói: “Cô đi dẫn Tiểu Hồng đến đây.”

"Vân Dao con muốn làm gì?"

"Mẹ, mẹ đừng quan tâm." Khúc Vân Dao hét về phía người giúp việc: "Lỗ tai cô điếc rồi đúng không? Mau đi đí!"

Người giúp việc giật mình, vội vàng để cây chổi lông gà xuống rồi xoay người đi gọi Tiểu Hồng.

Rất nhanh, Tiểu Hồng bị dẫn vào.

Đến trước mặt, cô ta thấp thỏm nhìn Khúc Vân Dao: "Cô, cô tìm tôi có việc gì... A!"

Khúc Vân Dao hung ác giáng một bạt tai qua đó, khuôn mặt xinh đẹp lúc này trở nên méo mó lại tàn ác: "Con đĩ không biết xấu hổ, cô nói xấu gì sau lưng tôi đó? Hả!"

Tiểu Hồng che mặt, vừa đau, vừa sợ, vừa uất ức, chỉ có thể thề thốt phủ nhận: "Cô, tôi không có nói xấu cô, tôi thật sự không...A!"

Lại một bạt tai giáng xuống.

"Còn dám ngụy biện!" Khúc Vân Dao cầm lấy cây chổi lông gà mà người giúp việc bên cạnh tiện tay bỏ xuống, dồn sức đánh lên người Tiểu Hồng: "Chẳng qua chỉ là một đứa giúp việc, còn dám nói tôi không biết chừng mực? Cô tưởng cô là ai? Cô có tư cách nói tôi sao, hả!"

"Vân Dao con điên rồi? Dừng tay lại đi..." Từ Tịnh muốn kéo cô ta lại.

Nhưng Khúc Vân Dao lại cứ như là điên rồi, liên tục cầm chổi lông gà đánh mười mấy lần, cuối cùng "Xoạch" một tiếng vứt xuống đất: "Cút ra ngoài!"

Tiểu Hồng khóc lóc chạy ra khỏi biệt thự, vừa rẽ qua, đúng lúc nhìn thấy Mặc Duy Nhất đi ra từ biệt thự đối diện.

Mắt cô ta sáng lên, vội vàng khóc lóc vọt qua: "Cô chủ, huhuhu..."