Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 546: [Ngoại truyện] Đông Phương Tú (III)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở trang chính chủ truyenhdt.com là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)

___

Đông Phương Tú cắt đuôi Loan Minh, ở trong trấn nhỏ mua một ít thứ, lại gặp phải có người đến dây dưa chậm trễ một chút thời gian, chờ đến khi nàng rời khỏi trấn nhỏ, màn đêm đã dần buông xuống.

Nàng thở dài, Loan Minh ở bên trong, nàng ngàn vạn lần không thể về, ra ngoại ô phía sau trấn nhỏ tạm chấp nhận một đêm vậy.

Rời khỏi trấn nhỏ, Đông Phương Tú thất thần, cũng không chú ý cảnh tượng xung quanh.

Chờ nàng phản ứng lại, thì nàng lại đứng ở trước cửa trấn nhỏ.

Trong lòng Đông Phương Tú kinh hãi, sao lại vòng về thế này?

Nghĩ đến chuyện xảy ra trong trấn nhỏ, nàng lập tức không đứng được nữa, nhanh chóng rời đi, lần này nàng nhìn kỹ đường, nhưng rất nhanh nàng vẫn vòng về như cũ.

Đông Phương Tú có chút khẩn trương nhìn nhìn xung quanh, quét linh thức một vòng muốn tìm ra chỗ dị thường.

Nhưng mà gần đó không có bất cứ dị thường nào.

Đây là một trấn nhỏ rất bình thường.

Bên người nàng thỉnh thoảng có người ra vào, người đi ra ngoài cũng không gặp phải tình huống vòng trở về...

Đông Phương Tú không tin tà, lại lần nữa theo một người rời đi, đi tới đi tới, người nọ đã không thấy bóng dáng tăm hơi.

Rõ ràng một giây trước còn đứng trước mặt nàng, giây tiếp theo đã không thấy tăm hơi, mà nàng lại vòng về tại chỗ.

Thật giống như bị ma dẫn đường vậy.

Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, Đông Phương Tú lại không dám vào trấn, trấn nhỏ quỷ dị như vậy, đi vào chính là đặt mình vào trong hoàn cảnh nguy hiểm.

Vu Hoan cô nương đã từng nói, ở trong tình huống không thể xác định được có lợi với mình hay không, biện pháp tốt nhất chính là tiên hạ thủ vi cường.

Nhưng hiện tại nàng cái gì cũng không biết, làm sao tiên hạ thủ vi cường? Chỉ có thể lui một bước, án binh bất động.

"Cô nương, ta thấy ngươi đã ở đây đi lại vài lần, gặp phải phiền phức gì sao?" Một phụ nhân từ trong trấn nhỏ đi đến nhiệt tình hỏi thăm.

Đông Phương Tú theo bản năng đánh giá bà ta một phen, chỉ là người thường.

Nàng đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên có người kéo nàng một chút, nàng lảo đảo một cái ngã vào trong cái ôm lạnh lẽo lại quen thuộc.

"Nàng ấy đang đợi ta, để nàng chờ lâu rồi, xin lỗi."

Câu trước là nói với phụ nhân kia, phía sau là nói với Đông Phương Tú.

Phụ nhân cười ha hả hai tiếng, đi vào trong trấn nhỏ: "Thì ra là chờ tiểu tình lang à."

Đông Phương Tú còn chưa hồi phục lại tinh thần từ đột biến vừa rồi, phụ nhân kia cũng đã đi mất.

"Ngươi làm gì!" Đông Phương Tú đẩy Loan Minh ra.

Loan Minh tăng lực đạo trên tay, khiến nàng không có cách nào thoát khỏi ngực mình, nhỏ tiếng nói bên tai nàng một câu: "Ở đây là lạ."

Ngẩng đầu hắn lại lớn tiếng nói: "Thật xin lỗi, ta không nên cãi nhau với nàng, Tú Nhi nàng đừng giận ta nữa được không? Nàng đánh ta mắng ta đều được."

Đông Phương Tú nhíu mày nhìn hắn, trong mắt Loan Minh có tia hoản loạn, nhưng lại cực lực đè ép xuống.

Tay ôm Đông Phương Tú đang run nhè nhẹ, hắn sợ nàng đẩy hắn ra...

"Không có lần sau." Đông Phương Tú lạnh nhạt lên tiếng.

Loan Minh lập tức lộ ra tươi cười, nhân cơ hội ôm nàng: "Về trấn nhỏ trước."

Cả người Đông Phương Tú không được tự nhiên, nhẫn nhịn mãi mới không đẩy hắn ra.

Hai người nắm tay nhau về trấn nhỏ, theo dọc đường đi Đông Phương Tú bất động thanh sắc mà đánh giá người trong trấn nhỏ, bọn họ đều rất bình thường, cũng không phát hiện được chỗ nào kỳ lạ.

Nhưng vì sao nàng lại ra không được?

Vì sao những người khác trong trấn nhỏ thì lại có thể đi ra ngoài?

Loan Minh dẫn nàng trở về khách điếm lúc trước từng ở, bởi vì chỉ còn một căn phòng, đúng là căn phòng lúc sáng nàng mới trả kia, Đông Phương Tú cũng hết cách.

Tiến vào phòng, Loan Minh lập tức thiết lập ra tầng tầng cấm chế, xác định người bên ngoài không thể nhìn trộm được mới khẩn trương đi đến trước mặt Đông Phương Tú.

"Tú Nhi, nàng có sao không?"

"Không sao." Đông Phương Tú kéo ra khoảng cách giữa mình và Loan Minh.

Hai người đứng đối diện không nói gì, không khí trong phòng trong lúc nhất thời có chút áp lực.

Cuối cùng là do Đông Phương Tú đánh vỡ im lặng trước: "Ở đây... sao lại thế này?"

Vừa rồi hắn không cho mình nói chuyện với vị phụ nhân kia, là đang phòng bị bọn họ sao?

Loan Minh phủi phủi vạt áo, có chút chần chờ nói: "Ta cũng không biết rõ lắm, nhưng không ra khỏi trấn nhỏ này được, ta đi ra ngoài rất nhiều lần đều xoay về, sau đó ở cửa thôn gặp được nàng..."

Đó cũng giống như những gì nàng trải qua.

"Vì sao không cho ta nói chuyện với vị phụ nhân kia?"

"Trấn nhỏ này có chút lạ, cẩn thận một chút vẫn hơn." Loan Minh thật cẩn thận nhìn nàng, thấy nàng không có dấu hiệu tức giận mới hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.

Đông Phương Tú trầm tư, không nói chuyện nữa.

Loan Minh xoay vòng vòng bên người nàng, lại không dám tùy tiện lên tiếng, như vậy, lại có chút giống sủng vật vây quanh chủ nhân.

Hai người ở trong phòng đợi hết buổi tối, buổi tối ở trấn nhỏ tựa như đặc biệt náo nhiệt, từ cửa sổ nhìn xuống, đèn đuốc lúc nào cũng sáng trưng, âm thanh ồn ào náo động cũng có thể nghe thấy từ xa.

Ngày hôm qua khi nàng tới đã nhận ra, quy mô của trấn nhỏ này cũng không lớn, nhưng người dân thì đặc biệt nhiều...

"Tú Nhi, có muốn ăn chút gì không?" Loan Minh không biết từ đâu ra lấy ra năm quả trái cây đưa đến trước mặt Đông Phương Tú, thấy Đông Phương Tú đưa mắt qua, hắn nhanh chóng giải thích: "Đồ của trấn nhỏ này đừng ăn thì hơn, ta sợ có nguy hiểm gì đó."

Đông Phương Tú trầm mặc nhận lấy, ngon lành ăn mấy trái, miễn cưỡng có thể no bụng.

"Buổi tối ở đây còn muốn náo nhiệt hơn ở thành lớn." Ăn xong trái cây, Loan Minh cũng đứng bên cạnh Đông Phương Tú nhìn ra bên ngoài.

Đến bây giờ những người bên ngoài không hề giảm đi, ngược lại càng ngày càng nhiều, từ chỗ cao nhìn lại, trên đường nơi chốn đều chen đầy người.

"Sợ những 'người' đó không phải là người." Đông Phương Tú xoay người quay trở lại phòng.

Sức chứa của một trấn nhỏ có hạn, bây giờ ở trên đường lại quá nhiều, căn bản vượt qua sức chứa của trấn nhỏ này.

Nhưng bọn họ là người?

Linh thú sao?

Linh thú có thể biến hóa thành người với quy mô lớn như vậy?

Linh thú biến thành người rất khó, từ đâu ra mà có nhiều linh thú biến thành người như vậy?

Những thứ không biết là gì đó, vây quanh bọn họ ở đây làm gì?

"Hơi thở của bọn họ không khác gì người bình thường, cũng không có chỗ nào kỳ lạ." Loan Minh nhanh chóng đi theo Đông Phương Tú vào: "Tú Nhi có phát hiện gì sao?"

"Không có, đoán." Nàng chỉ chỉ cái ghế bên cạnh: "Đêm nay ngươi ngủ ở đó."

Đối với Loan Minh mà nói, có thể nhìn thấy Đông Phương Tú là đã cảm thấy mỹ mãn, làm gì còn sẽ ghét bỏ ngủ ở đâu.

Đông Phương Tú xoay người lên giường, nằm đưa lưng về phía Loan Minh.

Mấy năm nay nàng đi khắp nơi trên đại lục, nhìn thấy không ít chuyện kỳ quái, những thứ đó điên đảo toàn bộ thế giới quan của nàng, trên thế giới này, có quá nhiều thứ không muốn cho người biết.

Hiện tại nàng đối mặt với những việc này, đã không còn sợ hãi nữa, ngược lại có thể bình tĩnh phân tích.

Đây có lẽ chính là thứ mà Vu Hoan cô nương đã từng nói, trưởng thành...

Chỉ là nghĩ đến người phía sau, trong lòng nàng lại có chút bực bội.

Loan Minh không biết trong lòng Đông Phương Tú bực bội, ngồi ở trên ghế, chống cằm, vẻ mặt thỏa mãn nhìn bóng dáng Đông Phương Tú.

Trong lòng hắn đương nhiên hy vọng nàng có thể tha thứ cho hắn, nhưng hắn cũng biết những chuyện lúc trước hắn làm, khốn nạn bao nhiêu, khiến nàng đau lòng bao nhiêu. Chính hắn cũng không có cách nào tha thứ cho bản thân mình, càng đừng nói là Tú Nhi...

Hiện tại hắn chỉ cần có thể nhìn nàng, trong lòng đã rất an ổn, mặc kệ sau này nàng đối xử với mình như thế nào, hắn đều sẽ không có bất cứ câu oán hận nào cả.
« Chương TrướcChương Tiếp »