Bá Đạo Vương Gia, Điêu Ngoa Công Tử

6.17/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Đam mỹ, Xuyên qua, Cổ xưa, Hài, Tửng, 1 vs 1, (nam nam) sinh tử Độ dài : 23 chương Lãnh Tà Dương chỉ mới mười năm tuổi, đường nét thực thanh tú như con gái, vì đi trộm ngọc mà bị xuyên về t …
Xem Thêm

Chương 10
Hiện tại, trừ bỏ đương sự cùng người bên ngoài vẫn chưa biết, trong vương phủ chuyện của Lãng Tà với Lãnh Tà Dương trên cơ bản đã trở thành chủ đề thuyết thư tán gẫu bàn chuyện phiếm của rất nhiều người! Hơn nữa càng ngày càng nhiều… càng ngày càng đa dạng phiên bản mới chồng chất phiên bản cũ! Trong đó người phao tin nổi bật nhất chính là tiểu nha hoàn Thạch Lựu của Lãnh Tà Dương!

Nghe nói nàng đã từng chính tai nghe được tiểu thư nhà nàng nga không phải, công tử nhà nàng ở tại vương phủ trong phòng cùng Vương gia XXOO, hơn nữa Vương gia còn dùng thanh âm mềm dẻo lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu vô cùng! Hơn nữa đối với công tử gia nhà nàng là hữu cầu tất ứng (muốn gì được nấy) với hữu vấn tất đáp (hỏi gì đáp nấy)

Nghe nói a, lần này công tử nhà nàng không biết bị tên mỗ đăng đồ tử (kẻ thích trèo cao) nào có mắt như mù, ngu như lợn thế nhưng lại ham muốn sắc đẹp của công tử nhà nàng mà ra tay đánh công tử trọng thương! Vương gia tức giận bạo phát mà huyết tẩy cả nhà đăng đồ tử! Rồi mới dùng tuyết liên nhân sâm mà năm xưa hoàng thượng ban thưởng cấp cho công tử nhà nàng bồi bổ thân thể!

Trong khoảng thời gian ngắn, Lãng Tà thanh minh tước khởi (Danh tiếng như chim tước bay cao), thế nên hình tượng sát nhân cuồng ma khiến người người run sợ thường ngày, đã biến thành mẫu tình nhân trong mộng của tất cả các khuê nữ!

Thạch Lựu rèn sắt khi còn nóng một phen nước mũi một phen nước mắt bịa đặt toàn bộ quá trình từ thân thế bi thảm của Lãnh Tà Dương cho đến lúc cùng Vương gia nhất kiến chung tình!

Nghe nói Lãnh Tà Dương xuất thân từ một quý gia tộc xuống dốc, lúc nhỏ đã chịu giáo dục lương hảo! Kết quả gia tộc bất hạnh thảm tao diệt môn! Vì phải chăm lo cho sinh mệnh cả gia tộc chín mươi chín miệng ăn, nên đành nam phẫn nữ trang ủy thân hồng trần! Cuối cùng vào một năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó đã cùng Vương gia anh minh thần võ gặp nhau ở ngã tư phố chợ bán thức ăn!

Ngày đó, cảnh xuân sáng lạn, ánh mặt trời chiếu rọi khắp mọi nơi, đại địa một mảnh sinh cơ! Từ đó về sau hai người phá vỡ cấm kỵ yêu đến chết đi sống lại nguyện không bao giờ… nữa chia lìa!!! Trong đó khúc chiết tình tiết cùng phiến tình đối thoại (đoạn đối thoại bịa đặt) làm cho bất cứ ai nghe thấy cũng phải thương tâm bất kỳ ai nghe thấy cũng lâm vào rơi lệ, phi điểu lâm vào bồi hồi, vui vẻ cũng hóa lệ rơi……

Bắt đầu từ ngày đó, phố phường nữ tử đều miệng truyền tụng một câu chuyện xưa về tình yêu đồng tính cùng vượt qua thân phận! Hơn nữa âm thầm ở trong lòng thề, nếu ai chia rẽ bọn họ các nàng sẽ đem tên của người đó viết lên tiểu chỉ nhân thân ngày ngày ghim kim lăn xào trên chảo dầu nguyền rủa tên đó không được chết tử tế hơn nữa trọn đời không thể siêu sinh!!!

Lực lượng của nữ nhân quả thật là vĩ đại!!! Thậm chí còn có vài thị thϊếp của Lãng Tà chủ động thỉnh cầu được phép dọn ra khỏi vương phủ, dù có chết già cũng sẽ không lui tới nơi ở của Vương gia để tránh cản trở hảo nhân duyên của hai người!!

Thạch Lựu làm tất cả chuyện này cũng chỉ vì muốn cái người luôn dõi mắt theo Vương gia cũng chính là công tử gia nhà nàng có được kết quả tốt! Đương nhiên, có thể nhờ đại cẩu trước đại môn làm chứng, Thạch Lựu nàng thuyết thư (kể chuyện) quả thật không hề thu một phân tiền nào!!! Kết quả, nàng cũng chỉ dám mơ ước tìm được một vài bang trợ nho nhỏ, nhưng không ngờ lại tìm được cả một mảnh rừng rậm!!!

Thời điểm lời đồn đãi được truyền ra bên ngoài Lãnh Tà Dương đã mê man trên giường ba ngày, mà cứ cách một ngày tâm tình Lãng Tà lại trĩu nặng xuống hai phân, hắn tại sao còn không tỉnh?! Chính mình rõ ràng sử dụng còn chưa tới hai thành công lực, nếu là người bình thường thì đã tỉnh từ lâu rồi!!! Hay là! Lần trước cái lão thất phu kia đã sớm mặc kệ mà chạy tới chỗ hoàng huynh xin từ chức, chạy đến Quỷ ảnh tử cũng không chừa, thật khiến hắn muốn ban lệnh truy nã, nhất quyết phải tìm cho ra tên gia khoả ấy

Lãng Tà nhìn thiếu niên ăn ngon ngủ ngon chết cũng không tỉnh lại trên giường kia, oán hận nói: “Ngươi có bản lĩnh thì đừng có mà tỉnh lại, cứ như thế ngủ qua một tháng luôn cũng được. Ta nói cho ngươi biết, thời gian của ngươi chỉ còn có hai mươi ngày, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi cứ chậm rãi mà ngủ cho ta!!!”

“Không có lương tâm, ngươi đem người ta đánh thành nội thương, cư nhiên còn không chấp thuận để người ta ngủ! Táng tận thiên lương!!” Lãnh Tà Dương ở trên giường trở mình một cái, đôi mắt bị bao bởi một tầng sương mờ thấp giọng nói!

Thân thể Lãng Tà sửng sốt, lập tức vọt tới bên giường, nói: “Ngươi tỉnh?!” Ngay cả chính hắn cũng nghe không ra, thanh âm của mình lại vội vàng hơn nữa còn tràn ngập kinh hỉ như thế!

Lãnh Tà Dương lầm bầm hai tiếng, trợn mắt: “Sao vậy?! Ngủ cũng phạm pháp?! Uy, ngươi có hay không ở sau lưng ta làm chuyện xằng bậy với nữ nhân bên ngoài?! Nếu ta phát giác ngươi thừa lúc ta ngủ mà chạy tới Lung Ling các, xem ta có đánh gãy chân chó ngươi không!!!”

“……” Lãng Tà nhắc tới chuyện này liền bốc hỏa! Hắn dù gì cũng đường đường là thân đệ đệ của hoàng thượng, cảnh Dương Vương uy danh lừng lẫy, tên gia khỏa kia ở đây hôn mê ba ngày, chỉ cần là cùng một cái giống cái nói chuyện, thậm chí chỉ là hai mắt đối nhau, đều sẽ lọt vào sự khuyên can mạnh mẽ của vài tên nhân sĩ chẳng rõ là ai.

Nói cái gì mà, hắn vĩnh viễn phải ở bên cạnh chăm sóc Lãnh Tà Dương, không thể cùng những nữ nhân khác nói chuyện để tránh thương tổn trái tim yếu ớt của Lãnh Tà Dương! Còn có người trần tình khổ khuyên, hắn phải hoàn toàn phân rõ giới hạn với nữ nhân, trong mắt trong lòng chỉ có thể chứa đựng hình ảnh của Lãnh Tà Dương, để tránh cô phụ Lãnh đại công tử một khối tình si.

Khiến cho Lãng Tà cũng cho rằng mình không phải là người đã từng thủ nhiễm máu tươi khiến nhiều người khϊếp sợ, mà là một người hữu tình cuồng dại, sẵn sàng ở bên cạnh chăm sóc cho ái nhân dù trăm năm cũng không có cơ hội tỉnh lại.

Danh tiếng lãnh tâm lãnh tình từng cực khổ gầy dựng giờ đây không còn sót lại chút gì, hình tượng cuồng ngạo thất bại thảm hại!! Thậm chí,còn có người thay Lãnh Tà Dương đang hôn mê lên lớp giảng bài “bách đầu ngâm” nguyên một ngày, hơn nữa mỗi một từ đều là khấp huyết chi tác (đại khái là có thể rút máu người ta, có ai bit chỉ với a~), có thể thấy được dụng tâm của tác giả!

Chẳng qua là sau đó, Lãng Tà phát hiện cái gọi là huyết thư kia đích thị chỉ là kê huyết, đương nhiên, điều này cũng không hề ảnh hưởng đến vị thư sinh bán tự mà sống kia, từ nay về sau công việc làm ăn của hắn quả là phát đạt, mỗi ngày nam nhân nữ nhân đến tìm hắn viết thư tình phải nói là xếp thành hàng dài, tạo thành một hiện tượng người người đổ xô ra người, hiếm có nhất từ trước tới nay, trong khoảng thời gian ngắn, văn chương cao quý khó ai bì kịp!

Nhìn thấy Lãng Tà khác thường không nói gì, Lãnh Tà Dương tự động suy bụng ta ra bụng người, hắn nghĩ đã làm y đuối lý, khiến y không còn mặt mũi nào nhìn hắn.

Lúc này ánh mắt đỏ lên, lay động thân thể trầm nặng ngồi xuống nắm lấy cổ áo Lãng Tà miệng oang oang nói: “Ngươi là tên hỗn tướng đáng bị ngàn đao phanh thây, cư nhiên dám làm chuyện có lỗi với ta, ngươi thật không biết xấu hổ, ngươi không phải là người?! Ta vì ngươi mà tan nát cõi lòng ngay cả trong mộng cũng không quên may y phục cho ngươi!!! ( gạt người…… a……) còn làm cả những món ăn ta sở trường nhất cho ngươi…… Ô…… Ta không sống nữa! Ta muốn cùng ngươi đồng quy ư tận!!!!”

Lãng Tà bị hắn làm cho tâm phiền ý táo, hơn nữa nhìn thấy bộ dáng lung lây sắp ngã của hắn, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt đỏ hoe, còn có môi khô khốc kia ( Lãng Tà, xem làm sao xem làm sao a!!!), cuối cùng một chút thương hương tiếc ngọc chi tâm cũng bốc hơi đi hết! Hắn một phen ngăn tay của Lãnh Tà Dương lại, lớn tiếng quát lên:

“Tranh cãi cái gì tranh cãi?! Ta không đem ngươi ném ra ngoài hoang sơn dã lĩnh là đã nhân từ lắm rồi, nghĩ xem Lãng Tà ta lúc nào mà lại đi cứu người?! Nằm xuống cho ta, nếu không ta đem ngươi ném ra ngoài uy cẩu!!!”

Bị rống như vậy khiến Lãnh Tà Dương sửng sốt chớp chớp mắt nhìn Lãng Tà, rồi mới, mắt đỏ lên, quay đầu về một bên: “Không cần!!!”

“Ngươi nói cái gì?!” Ánh mắt nheo lại, quang mang nguy hiểm lóe lên!

“Không cần! Chính là không cần!!” Cái người không được tự nhiên vẫn như trước quay đầu sang hướng khác, xem nhẹ khuôn mặt tuấn tú như giông gió trước cơn bão kia!

“Có giỏi lặp lại lần nữa!” Thân thể bất động thanh sắc phía trước khẽ di động, tùy thời chuẩn bị bắt giặc trong bàn tay! “……”

Vốn không nghĩ đến sự tình có nghiêm trọng hay không, vẫn là nói một chút đi, dù sao cũng sẽ không mất miếng thịt nào, “Ta nói không cần a …….. a! Ngươi làm gì a?!”

Ngón tay thon dài của Lãng Tà quấn quanh chiếc cổ mảnh khảnh của Lãnh Tà Dương! Trải qua nhiều năm cầm kiếm, ngón tay cũng xuất hiện thật nhiều vết chai, ma xát vào da thịt trắng nõn kia, tương đối mà nói, trên cơ bản cũng không có gì nguy hiểm, ngược lại còn mang theo hơi thở nồng đậm ***!

“Ngươi muốn sát thê hả?” Lãnh Tà Dương nổi giận.

“Ta vẫn chưa có thú (cưới) ngươi!!!” Lãng Tà nghiến răng nghiến lợi!

“Lại có cái gì khác nhau, đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi!” Lãnh Tà Dương đồng tình nhìn Lãng Tà. “Ta tuyệt đối sẽ không để cho cái chuyện đê hèn sai lầm đó phát sinh!” Lãng Tà âm trầm nhìn Lãnh Tà Dương.

“Trên đời nhân duyên do trời quyết định! Hà tất phải cùng đối nghịch trời đất?!” Một bên siêng năng dạy bảo, mặc cho số phận.

“Nhân định thắng thiên! Ngươi hà tất phải cố chấp nói ta không thể lấy ai ngoài ngươi?!” Một bên ngu muội ngoan cố khản kháng lời khuyên giải, quay đầu là bờ.

“Ta yêu ngươi!” ánh mắt thâm tình, mãnh mẽ công kích.

“Ta không…… Không…… Yêu……” Đột nhiên trong lúc đó, tâm chùn xuống đầu óc rối loạn, kia thiếu niên ánh mắt trong suốt kiên định cùng tín niệm ở đối phương rốt cuộc tìm không thấy chút mảy may dao động…… Y đột nhiên bắt đầu hoài nghi mình…… Hơi hơi cúi thấp đầu, muốn nhìn thật rõ hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt ấy, cũng là…… hướng về phía đôi môi đỏ mọng đang hé ra khát khao ( Cái này ta phang bừa nha), bàn tay đặt trên cổ người kia cũng hợp lúc mà dời đi, luồn qua sau gáy nâng đầu người kia hơi hơi ôm vào lòng mình……

“Đừng lộn xộn……”

Hai người tâm tư đồng thời rúng động, rồi mới lưỡng lưỡng tương vọng. Lãnh Tà Dương vô cùng xấu hổ và ảo não! Cái trường hợp ấm áp ngọt ngào mà hắn vẫn tha thiết ước mơ này đã bị trộn lẫn với bụng dạ không chịu thua kém của hắn rồi!

Hai vai nhất thời suy sụp, nhụt chí rũ xuống đầu! Khả im lặng, cằm đột nhiên bị nhấc lên, trên môi truyền đến một cái hôn thật khẽ, Lãng Tà nhất thời đồng cứng nhưng sau đó lại dùng thanh âm ôn nhu nói: “Ta đi kêu người làm điểm tâm mang đến cho ngươi! Đói bụng đúng không!”

Lãnh Tà Dương ngẩng đầu, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng lẫn trốn như bình thường của Lãng Tà!, khóe miệng, thế là hơi hơi gợn lên một nụ cười tối ngọt ngào trên thế gian, một khắc kia, hắn không biết, chính mình trông hạnh phúc như thế nào.Bởi vì hắn yêu thượng là một nam nhân không được đứng đắn (chắc chỉ ảnh trăng hoa)!!

Một nam nhân không được đứng đắn không biết là có phải gần như cũng đã bắt đầu yêu hắn!!! Còn nhiều thời gian, Lãng Tà, một ngày nào đó, ngươi nhất định luyến tiếc rời ta từng giây từng phút, tựa như, ta luyến tiếc ngươi, giống nhau!!!

Một bên uống hà hoa nhưỡng tửu (rượu ủ từ hoa sen) ngọt ngào, một bên không ngừng lay động mủi chân, Lãnh Tà Dương trộm liếc ánh mắt nhìn người nam nhân bên cạnh, bộ dáng kia tựa hồ giống như bị vấn đề khó khăn gì đó gây phiền não hoặc suy tư không biết đã làm động lòng của bao nhiêu nữ nhân!

Nếu ở hiện đại, không biết sẽ như thế nào mị hoặc hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ a, xem ra, tình địch của mình, đúng là không ít chút nào a! Như vậy, mình ở trong lòng y, có phải hay không bắt đầu có một chỗ đứng.

Nói thí dụ như hiện tại, biết được hắn thích hoa sen, lập tức sẽ đưa nhưỡng tửu này tới đây cho mình giải khát?! Biết mình hành động không thay đổi, liền lập tức phái người đem hoa sen trong ao nhổ sạch hơn phân nửa, rồi mới vận chuyển đủ loại tân hà (các loại hoa sen mới) từ các nơi khác đến?!

Người nam nhân này không phải dễ dàng mà có được, lại càng phải làm cho rõ ràng một chút, để một ngày nào đó khỏi lộ ra cái bộ dạng thất vọng vì mình không thể vì y nối dõi tông đường, và cũng không thể ở trước mặt mọi người thừa nhận mình chính là nam thϊếp của y?!

Đúng rồi, mình vẫn đâu được xem là nam thϊếp a?! Tuy rằng ngoài miệng luôn nói là hắn sẽ lấy mình, mà người kia vừa rồi cũng không có phản đối rõ ràng, thế là chính mình liền vẫn hy vọng xa vời ư…… Kỳ thật, căn bản là mình vẫn không có nhiều dũng khí cùng tin tưởng như vậy…… Chỉ là tự mình gạt mình…… Sau khi tỉnh mộng, nhất định vô cùng thống khổ……

Lãnh Tà Dương mỉm cười, hắn đột nhiên nhớ tới cái câu thiêu thân lao đầu vào lửa……

Thời điểm Lãng Tà quay đầu, chỉ thấy khóe môi Lãnh Tà Dương khô khan gợn lên một mạt cười thê lương, trái tim bỗng nhói lên một chút, rồi mới, đổi thành một cơn đau, tuy nhỏ nhưng day dứt không nguôi!

Hắn mê hoặc (mê man nghi hoặc) hai ngày! Hắn không biết ngày đó tại sao lại chủ động hôn nam hài này? Tại sao lại gọi người đem hoa sen trong cái ao mà mình thích nhất nhổ sạch đổi thành một không gian trống rỗng nhưng mỹ lệ kia? Còn có kia tữu nhưỡng, chính là phái người từ Giang Nam xa xôi vận chuyển về đây…… Chỉ là nghe một tiểu nha hoàn nói qua, hắn dường như thích ăn…… Chỉ là dường như…… Mình lại cố sức như thế, tựa hồ như là muốn thấy hắn vui vẻ…… Chỉ vì một người mà hao phí nhiều công phu như thế, xem ra…… Lãng Tà hắn đã gặp phải vướng bận rồi……

Chính là, đó là cái gì?! Y cho tới bây giờ cũng không biết! Lãnh Tà Dương luôn thực xác định, thực khẳng định, thực kiên định mà nói với y ta yêu ngươi! Chính là, y thật sự không tin, trong thiên hạ lại có cái gì gọi là yêu, kêu một người vì người không chút nào liên quan tới mình cũng không có một chút ràng buộc huyết thống nào vì mình mà hy sinh tất cả, đó là chuyện không thể tưởng tượng được! Không có ai có thể thuyết phục với y là nó có tồn tại!!

Như vậy, cái cảm giác dù không muốn nghĩ tới nhưng vẫn kìm lòng không đặng mà nghĩ tới thực ra là cái gì?! Giống như rơi vào một mớ hỗn loạn, bị cuốn lấy khiến y cơ hồ không thở nổi! Y hồi tưởng lại đêm đó, y tại sao lại ôm hắn?! Ôm một nam hài tử! Y chỉ biết mình tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào nắm giữ được mình, nhưng hắn mê người như vậy, còn mang dáng vẻ mị hoặc của nữ nhân, dùng con ngươi long lanh như nước nhìn về phía mình, mình dĩ nhiên không có lý do cự tuyệt! Chính là, hắn là một nam hài…… Mình rốt cuộc là làm sao vậy a!

“Suy nghĩ cái gì?!” Cuối cùng, vẫn là nhịn không được hỏi. Lãnh Tà Dương có chút hối hận, nhưng vẫn thực chờ mong đáp án. Tuy rằng kết quả có thể là, không có đáp án.

Ánh mắt của Lãng Tà lại quay về trên khuôn mặt thiếu niên, ánh tà dương đỏ như máu từ từ buông xuống, mái tóc ngăn ngắn phiếm một tầng mê ly quang man, con ngươi ẩn ẩn chờ mong rồi lại sợ hãi, là cái gì khiến hắn dao động?! Hắn uống một ngụm trà, nói: “Ta suy nghĩ, ngươi rốt cuộc là ai?”

“……” Tuy rằng đã nghĩ tới chuyện Lãng Tà sẽ không nói lời nào, nhưng hắn không hề nghĩ rằng y sẽ lên tiếng, càng không nghĩ tới y sẽ nói những lời này, Lãnh Tà Dương trong khoảng thời gian ngắn phản ứng không kịp, Lãng Tà thản nhiên lắc lắc đầu, đứng lên, nói: “Coi như hết……” Y không nghĩ còn muốn……

Nhìn bóng dáng cao ngạo rời xa. Lãnh Tà Dương lúc này mới phục hồi tinh thần lại, thong thả nở nụ cười: “Ta?! Đương nhiên là ta thôi……” Cho nên, buổi tối hôm nay, ban đêm tập kích ngươi, Lãng Tà, có phải hay không, bắt đầu sợ hãi ta?!!

Thêm Bình Luận