Từ lúc Triệu Thành Hạo được sinh ra, ông ta đã định sẵn cho cô là phải tiếp cận cậu, phải lấy lòng, phải làm bà chủ Triệu gia nhưng người tính đâu bằng trời tính, Thành Hạo vốn không yêu cô ta cũng chẳng để vào mắt nhưng gia đình cô ta luôn tâng bốc khiến Thẩm Lạc hình thành cái suy nghĩ đây là điều vốn dĩ thuộc về cô ta.
Hiện tại Thẩm Lạc đã vỡ mộng. Bây giờ cô ta cũng chỉ là chậu nước bẳn cần đổ đi, một vết nhơ cần gột rửa của Đoàn gia mà thôi.
Mùi phòng thuốc, sự khó chịu trên chán khiến Đoàn Thẩm Lạc tỉnh dậy, vừa mở mắt bên cạnh cô là Đoàn phu nhân, bà vẫn nhàn nhã gọt táo như chưa có chuyện gì sảy ra. Bà hỏi cô:
"Hận không?"
Đoàn Thẩm Lạc biết bà đang ám chỉ điều gì, chỉ thốt lên một chữ:
"Hận."
Bà vừa cắt miếng táo hình con thỏ lại vừa nói tiếp:
"Uất ức không?"
Thẩm Lạc cũng vừa vặn trả lời đúng ý bà:
"Uất. Nhưng con làm gì được hả mẹ. Cha đã vứt bỏ con rồi. Giờ đây con chả còn lại gì cả. hic... mẹ cứu con với. Con không muốn sống cuộc sống thế này, mẹ gϊếŧ con đi, mẹ gϊếŧ con đi được không?"
Đoàn phu nhân nhìn đứa con gái của mình, bà vẫn tĩnh lặng gọt nót miếng táo rồi đưa đến trước mặtThẩm Lạc:
"Ăn đi con."
Đoàn Thẩm Lạc như điên loạn hất miếng tao ra, khẩn thiết nắm lấy tay bà mà cầu xin:
"Mẹ cứu con, cứu con."
Lúc này đây bà nào còn bình tĩnh được nữa, một tay lấy kiếng táo, một tay bóp miệng cô ra bắt ép mà ăn cùng với tiếng quát mắng:
"Con phải sống, sống để trả thù cho cả ta và con. Trả thù hết thầy bọn họ nhớ chứ? Phải ăn, ăn để sống. Ta sống chịu nhục đã mấy chục năm nay rồi. Ông ta có bao nhiêu bồ nhí, bao nhiêu đứa con ta cũng đều nhắm mắt cho qua để chờ đến ngày con cưới Triệu Thành Hạo nhưng giờ thì hay rồi, đám cưới cũng chẳng còn. Bây giờ phải ăn để sống mới lật ngược tình thế được. Nuốt xuống, phải nuốt xuống."
Đoàn Thẩm Lạc thấy biểu tình của mẹ mình như vậy cũng đã theo tư tưởng mà ăn lấy ăn để miệng còn không ngừng lầm bẩm:
"Phải sống, ức... phải trả ức...trả thù ông ta."
Đoàn Thẩm Lạc ăn đến phát nghẹn, cô ra với vội chai nước gần đó, tu lấy tu để. Vừa nuốt trôi cô lại bật khóc:
"Bằng cách nào đây mẹ ức... chúng ta... ức, chúng ta chả còn gì cả."
Đoàn phu nhân lại dùng lại biểu tình nho nhã nói:
"Chẳng phải còn một cuộc hôn lễ nữa sao? Dù gì cũng là thằng điên chả biết gì, cưới về nhà đó làm chính thất, vẫn là hào môn có tiếng. Không lo không thể quay về trả thù. Con nghe ta, về đó, ngồi vững cái ghế thiếu phu nhân rồi chúng ta quay lại trả thù bọn họ."
Đoàn Thẩm Lạc nhìn mẹ mình rồi lại nhìn đến miếng táo bị mẹ cô làm nát nói:
"Con nghe theo mẹ sắp xếp."
Nét mặt Đoàn phu nhân dịu xuống, vuốt ve cô con gái nhỏ:
"Giờ con nghỉ ngơi đi, ngoan ngoãn, ta sẽ sắp xếp hết cho con. Uống liều thuốc này vào đi."
Thẩm Lạc nghe lời, uống thuốc an thần rồi ngủ thϊếp đi.
Đoàn phu nhân đi ra khỏi phòng không quên đóng cửa lại. Bên ngoài truyền đến một giọng nói:
"Bà thuyết phục được cô ta chưa?"
Đoàn phu nhân nhìn người nọ rồi nói:
"Nó đồng ý cưới rồi. Anh định thưởng cho tôi gì đây? Tôi ở Thẩm gia đã lâu rồi, ông ta vốn chỉ đυ.ng vào tôi có một lần, đứa con này cũng chẳng phải của ông ta mà là của anh đấy."
Người đan ông nọ ôm eo vị phu nhân trẻ rồi nói:
"Em cần gì gấp như vậy, bây giờ chúng ta liền tới nơi riêng của chúng ta."
Bọn họ rời đi, cũng chả biết đi đâu nhưng chính xác là làm một điều đáng kinh tởm.