Người phía đối diện vừa nghe cũng vừa cau mày:
"Um. Tôi sẽ xem sét tìm đối tượng khác. Em yên tâm. Khuya rồi về ngủ đi. Ngày mai em vẫn phải đi làm bình thường đấy. Bạn gái trên danh nghĩa của Triệu Thành Hạo."
Nghe đến 9 từ cuối, trái tim Viên Viên như chững một nhịp, không biết là lo sợ với dọng nói ấy hay là lo sợ với nghĩa của câu nói ấy. Không gian lại một lần nữa thay đổi như trùng xuống một khoảng.
"Vậy sếp cứ làm việc, tôi xin phép đi ngủ trước."
Vừa dứt câu, cô quay người hướng về cửa phòng mình mà bước đi.
Thành Hạo vừa lật tài liên vừa nói tiếp:
"Tôi kéo em vào được cũng tìm cách lôi em ra an toàn nên cứ yên tâm mà ở lại. Hết hợp đồng sẽ không làm phiền em."
Nửa đêm.
"Cạch."
Cửu phòng Viên Viên được mở ra một cách nhẹ nhàng. Thành Hạo đến bên giường của cô, chỉ đứng cạnh mà nhìn một hồi lâu, như thất thần lại như mơ hồ mà ngồi xuống bên cạnh.
Cậu đưa tay với lấy chăn đắp lên người cho cô. Nhìn cô gái nhỏ ngủ say có chút đáng yêu cũng có chút ngoan ngoãn. Giá mà khi thức giấc cô cũng yếu đuối, không phòng bị như lúc này thì tốt biết mấy. Không lảng tránh cậu, cũng không bài xích, phòng bị thì tốt biết mấy.
Mà nếu có trách chỉ trách bản thân cậu đã kéo cô xuống. Nếu không phải đêm đó cô của hiện tại có thể đã thành công biết bao. Cô của hiện tại cũng không phải chịu nhiều khổ sở đến vậy.
Quá khứ vốn không thể nào quay trở lại nhưng tương lai thì có thể bù đắp. Cậu sẽ đem tất cả mọi thứ có thể để bù đắp cho cô gái nhỏ này của cậu. Thành Hạo nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán của cô rồi từ từ nằm xuống bên cạnh, nằm lên chăn ngắm nhìn cô ngủ rồi cũng thϊếp đi lúc nào không hay.
Có thể là do quá mệt mỏi cũng có thể ở chỗ cô quá yên bình đến mức cậu không chút phòng bị mà muốn tiến lại, phá tung rào cản giữa hai người.
- ---
"Viên Viên, pha cho tôi một ly cafe."
"Viên Viên lấy tôi ly nước."
"Viên Viên, cô lấy bánh thêm ra đây đi."
"Viên Viên, thư kí quèn như cô chạy sao chậm thế. Nhanh chân nhanh tay chút đi không được à?"
Viên Viên từ 30 phút trước đã chạy tới chạy lui không ngừng nghỉ. Chẳng phải vị tiểu thư nào đó đến ra oai nơi đây mà đè đầu cưỡi cổ cô hay sao?
Cớ sao vận đào hoa của anh đến tôi lại phải là người chịu thế Triệu Thành Hạo. Anh cũng có tâm chút, nhanh nhanh đến giải cứu tôi đi.
*30 phút trước.
"Cô thư kí này, Hạo ca ca có ở đây không vậy? Tôi đến tìm anh ấy bàn chút chuyện gia đình. Bàn về chuyện đính hôn sắp tới của chúng tôi ấy mà."
Một cô gái ăn mặc vô cùng hở hang đến chỗ Viên Viên đang đứng phía ngoài cửa phòng tổng giám đốc mà mở miệng nói với giọng như ta đây là bà chủ.
Viên Viên lúc này chuẩn bị ngủ gục trên bàn cũng chợt tỉnh, bật dậy mà đáp:
"Kính chào vị tiểu thư này, hiện tại giám đốc của chúng tôi đang trong phiên họp không thể gặp mặt được, phiền ckl đợi cô đợi ở đây một chút nhé."
Cô tiểu thư nọ cũng không đợi cô nói hết câu ngang nhiên ngồi xuống ghế chờ, phong thái như một vị nữ chủ nhân đáp lại:
"Cô còn không mau mang nước bánh đến tiếp, kẻo tôi làm bà chủ Triệu gia liền xa thải cô đầu tiên. Loại không biết thức thời."
Viên Viên cũng không rảnh đôi co với cô ta, liền mang trà bánh ra tiếp đãi. Nhưng cô ta được nước làm tới, sai cô làm đủ thứ việc vắt vãnh.
Đã trôi qua 30 phút cô vẫn chạy vặt không ngừng nghỉ, mợt bở hơi tai.
Sếp ơi, anh làm ơn cứu tôi với.