"Bữa tối đến rồi đây. Mau mau, lại đây đi "
Triệu Khả Lan bê một tô canh tiến lại bàn bếp, vừa đi vừa nói.
Viên Viên cũng theo sau bê ra một đĩa đồ ăn lại bàn. Cởi tạp dề ngồi xuống.
Họ vừa nói vừa cười như một đại gia đình thứ hai vậy( Đại gia đình đâu là ở Nhà Lớn.). Thật vui vẻ và cũng ấm cúng.
"Mọi người cùng nâng ly rượu đỏ chúc mừng Ninh Tiêu Viễn con trai tôi đã tìm được trường ưng ý. Diễn viên triển vọng tương lai: Ninh Tiêu Viễn."
Ninh Ức được đà có vẻ ngấm men mà nói lớn đồng thời kéo ghê đứng dậy.
Mọi người cũng đồng thanh nâng ly chúc mừng.
Khoảng 3 tiếng sau. Tại nhà riêng của Thành Hạo.
"Mệt chết mất thôi. Sếp, tôi cần thêm phí để bù đắp sự mệt mỏi ngày hôm nay."
Viên Viên từ Ninh gia vừa trở về đã lăn lên giường lớn mà than vãn.
Thành Hạo bên cạnh, cởϊ áσ khoác ngoài treo lên giá vừa với cúc tay áo vừa nói:
"Chi bằng em cưới tôi, mọi thứ của tôi đều cho em."
Viên Viên nghe vậy đứng hình hồi lâu, cơ thể cứng nhắc mà suy nghĩ. Cái này cưới thế nào được? Cô với anh vốn là hai thế giới, không có khả năng. Cô thấp kém, nghèo hèn có thừa, lấy đâu ra để so với nhà anh bằng vai vế. Hào môn cô vốn không có cửa.
Viên Viên xoay người, ngồi dậy nhìn Thành Hạo rồi nói:
"Tôi và sếp vốn không thể được. Chúng ta là dựa trên hợp đồng. Tôi vốn chỉ cần tiền, chỉ cần vật chất. Tôi không tham lam, chỉ muốn một chút tiền nhỏ của anh, vốn không muốn ngồi vào cái ghế Thiếu Phu nhân Triệu gia được hàng vạn người dòm ngó. Tôi chỉ cần tiền, thứ lỗi không cần tình. Chúng ta vốn đã phân rõ, tình cảm của chúng ta hiện tại vốn là diễn cho ông anh vui. Xin anh hứa với tôi, đừng có yêu tôi. Tôi với anh chỉ một từ thôi không xứng."
Thành Hạo dừng hành động nhìn cô, trong mắt có chút buồn thoáng qua nhưng chỉ là giây lát lại quay trở về vẻ mặt bình lặng như mặt biển im ắng.
Viên Viên cũng nhìn Thành Hạo. Cô biết rõ vị trí của mình, cô không muốn trèo cao hay có chút mộng tưởng nào. Điều gì cũng cần thực tế. Và thực tế ở đây cô cần tiền không cần tình.
Nhìn thấy biểu tình kiên định, dứt khoát của cô một cỗ đau lòng không khỏi lướt qua trong tâm trí Thành Hạo, Cậu nhìn cô, cô cũng dùng đôi mắt kiên định đó nhìn cậu được một hồi lâu.
"Được. Tôi sẽ không yêu em."
Thành Hạo lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch, lặng im trong căn phòng nhỏ.
Đồng thời cũng hướng ra phía cửa mà ra khỏi phòng. Trước khi đi, cậu cũng không quên bỏ lại một câu hỏi thăm:
"Nhớ đi tắm rồi ngủ sớm. Ngủ ngon."
'Cạch'
Một tiếng đóng cửa xua tan đi không khi ngột ngạt.
Viên Viên thả thân mình xuống chăn nệm êm ái. Cô vốn không có ý định trèo cao, chỉ cần an an ổn ổn mà sống đã là tốt lắm rồi. Chức vị này cao quá cô gánh không nổi cũng không dám gánh. Để vị tiểu thư nào đó công dung ngôn hạnh, tài sắc vẹn toàn nhà hào môn làm đi.
- ----
Bên ngoài, Thành Hạo quay người nhìn về chiếc cửa trước mặt. Cánh cửa tuy chỉ cần mở ra là có thể bước vào nhưng cũng thật khó để mở ra.
Bên trong cánh cửa có thiên thần nhỏ mà cậu mong ngóng từ rất lâu. Cô gái mà cậu đã bao lâu nay muốn ôm vào lòng mà an ủi, âu yếm, muốn thay cô chịu hết mọi muộn phiền nhưng cô gái ấy vốn đã bị cuộc sống khó khăn tôi luyện thành sắt thép.
Thành Hạo sờ nhẹ lên cánh cửa kia, thứ rào cản duy nhất để cậu có thể lại gần cô mà thì thầm:
"Mất bao lâu để em mở lòng với tôi? Tôi sẽ chờ em."