Chương 7

Một làn gió nhẹ thổi qua đưa Bạch Diệp Chi trở về thực tại, hôm nay trăng thật sáng trăng ở trên bầu trơi cao kia nhưng cũng thật là rất cô đơn.

Bạch Diệp Chi đang ngẩn ngơ ngắm nhìn những đoá hoa mẫu đơn đang đung đưa theo gió, nếu ngày nào cũng như này thì tốt.

Không cần phải nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tống Đàm Trạm cũng không cần phải chịu Tống Đàm Trạm làm khó, cũng không cần phải cãi nhau đôi co với hắn.

* Reng...reng*

Tiếng chuông điện thoại vang lên trên màn hình hiện tên người gọi Bạch Diệp Chi mừng rỡ nhanh chóng bắt máy.

" Mẹ" cô giọng vui mừng không kìm nén

Đầu giây bên kia cũng nhanh chóng có một giọng nói quen thuộc mà từ qua tới giờ cô đều mong ngóng.

" Tiểu Chi là mẹ đây."

" Cha mẹ có sao không thế, tại sao từ qua tới giờ con không liên lạc được với cha mẹ con lo lắm."

Giọng cô run nhẹ hỏi bà Mạn Lệ.

" Cái con bé này cha mẹ làm sao có chuyện gì được chứ."

" Mẹ...Tống Đàm Trạm không làm gì cha mẹ chứ."

Tim cô đập loạn mong chờ câu trả lời của mẹ.

" Không có Tống Đàm Trạm rất tốt với cha mẹ, sao con lại hỏi thế."

Bà Mạn Lệ nghi hoặc hỏi con gái, nghe được câu trả lời của mẹ Bạch Diệp Chi như thở phào nhẹ nhõm. Cũng may Tống Đàm Trạm không phải là con người không biết suy nghĩ.



" Không có. Con chỉ muốn hỏi xem cha mẹ có tốt không, nhưng tại sao... cha lại nhường lại công ty cho Tống Đàm Trạm vậy mẹ?"

" À, cha con ấy à ông cũng có tuổi rồi sức ép thương trường lớn như thế cũng nên về nghỉ ngơi rồi." bà Mạn Lệ thở dài.

Hỏi thăm một hồi bà Mạn Lệ có chút mệt nên đã cúp máy đi nghỉ ngơi, tuy là nói như thế nhưng Bạch Diệp Chi cứ cảm thấy có gì đấy sai sai trong chuyện này.

" Diệp Chi ngoài này gió lớn màu vào nhà thôi."

Giọng nhẹ nhàng quen thuộc của dì Lý vang lên, bà vừa nói vừa tiện tay khoác lên người Bạch Diệp Chi cái áo. Cũng may dù ở đây Tống Đàm Trạm không yêu thương cô nhưng dì Lý và ông nội dành rất nhiều tình cảm cho cô, khiến trái tim cô được an ủi phần nào.

Cô nhoẻn miệng cười với dì Lý bà đăm chiêu nhìn cô, không biết vì sao một cô gái tốt như này mà cậu chủ lại không biết chân trọng.

" Tiểu Chi lão gia vừa gọi điện thoại báo tin kêu con mai qua ăn cơm."

" Dạ thưa dì." Cô đáp

Sáng sớm hôm nay Bạch Diệp Chi đã thức dậy sớm để chuẩn bị qua nhà lớn ăn cơm với ông nội Tống Đàm Trạm.

Một chiếc xe dừng ở trước cổng biệt thự, một người đàn ông đứng tuổi bước xuống mở cửa cho Bạch Diệp Chi.

" Chú Châu." cô lễ phép cúi đầu với quản gia nhà họ Tống.

Chú Châu gật đầu với cô.

" Ông chủ kêu tôi qua đón cô chủ về nhà lớn."

" Dạ thưa chú." cô lễ phép đáp

Suốt cả dọc đường quản gia Châu chuyên tâm lái xe Bạch Diệp Chi cũng an phận ngắm nhìn dòng người tấp nập trên đường.

Bạch Diệp Chi đây cũng là lần đầu tiên đến nhà lớn họ Tống một mình, mọi lần đều có Tống Đàm Trạm đi cùng. Hôm nay đi một mình tới đó cô cảm thấy có chút hồi hộp.



Xe dừng lại trước cổng của một biệt thự lớn, những mái đình rêu phong ẩn hiện trước mặt bên trong là một biệt thự xa hoa lộng lẫy. Trước biệt thự còn có một đài phun nước lớn.

Ông nội cũng đã đợi sẵn ở cửa chờ Bạch Diệp Chi đến, thấy cô mặt ông vui mừng hẳn.

Bạch Diệp Chi nhanh chóng bước xuống xe nhìn thấy ông nội đợi sẵn lòng cô chợt hiện lên tia ấm áp.

" Ông nội." Cô lễ phép chào ông

" Diệp Chi con đến rồi à, con đi đường có mệt không?"

Từ biệt thự của Tống Đàm Trạm đến nhà lớn cũng mất một đoạn đường không quá xa, nên Bạch Diệp Chi cũng không cảm thấy mệt mỏi lắm.

" Ông nội con không mệt."

Nói xong cô nhanh chóng tiến lên đỡ ông, ông nội Tống Đàm Trạm tuy đã có tuổi nhưng da dẻ vẫn rất hồng hào, mắt vẫn còn sáng. Những vết nhăn trên khuôn mặt in hằn theo năm tháng, một tay ông gầy dựng nên Tống Thị người ở thành phố C không ai là không biết đến nhà họ Tống.

" Lão gia sáng sớm đã ra đó mong ngóng cháu rồi đấy."

Dì Châu nhanh nhảu lên tiếng trêu chọc ông cụ, cả vợ chồng nhà chú Châu đều ở lại làm việc cho ông Tống. Hai người họ đã ở bên cạnh ông mấy chục năm rồi, nên ông đều coi họ như anh em trong nhà.

Hai người cùng nhau ăn cơm nói một số chuyện trong nhà, ăn cơm xong ông kêu dì Châu đưa cô lên phòng của Tống Đàm Trạm nghỉ ngơi.

Trong phòng cũng chỉ có hai màu chủ đạo là đen và trắng, tuy lâu lâu Tống Đàm Trạm mới về nhưng căn phòng được dì Châu dọn dẹp rất sạch sẽ.

Bạch Diệp Chi đi tham quan căn phòng, đến phòng làm việc cô thấy bên trên có một tấm hình chàng trai ánh ánh si tình nhìn người con gái đang cười rạng rỡ bên cạnh. Đây chẳng phải là Tống Đàm Trạm và Nhược Y Y hay sao, cô không tự chủ được cầm hình lên nhìn một lúc.

Trên bàn còn có một quyển album của Tống Đàm Trạm và Nhược Y Y có những hình đã chụp với nhau từ khi còn rất nhỏ.

" Thì ra họ đã quen nhau lâu như vậy." Bạch Diệp Chi thầm nghĩ nhưng trong lòng lại chua xót khó tả.