Chương 4: Dựa vào ô tô bị người nhìn

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Anh có ý gì?”

Kỳ Thanh như nhìn một tên thiểu năng.

“Chính là em phải làm cô dâu của anh, làm lão bà, ý tứ bị anh khi dễ cả đời.”

Ngô Phi Phạn cười xấu xa nhìn cậu.

Kỳ Thanh cảm thấy chính mình cùng người này quả thực vô pháp câu thông, kịch liệt giãy giụa.

“Buông tôi ra, tôi muốn xuống xe!”

“Em xác định muốn ở chỗ này xuống xe?”

“Liền ở chỗ này xuống xe!” Kỳ Thanh chém đinh chặt sắt nói.

“Vậy được rồi.”

Ngô Phi Phạn rất nhanh buông ra tay áp chế Kỳ Thanh, thuận tiện thay cậu mở cửa xe.

Kỳ Thanh không chút do dự nhảy xuống, lại phát hiện chung quanh một mảnh hoang vắng, chỉ có thể mơ hồ nhìn đến nơi xa thành đèn dầu rã rời.

Đang do dự phải làm thế nào, bỗng nhiên bị người mạnh mẽ đè ở trên xe.

“Ngô!”

Môi mềm mại thật mạnh dán lên, lần đầu tiên hôn môi, răng hai người hung hăng đánh vào cùng nhau, song song đau đến một hừ.

“Ngô Phi Phạn anh có bệnh a!”

Kỳ Thanh đau đến nước mắt đều ra, che miệng lên án.

Ngô Phi Phạn cũng bị đâm không nhẹ, bất quá nhìn Kỳ Thanh vẻ mặt đáng yêu, hắn nhịn không được lại lần nữa tới gần, ở bên tai Kỳ Thanh nói nhỏ, “Thực xin lỗi, anh liếʍ liếʍ cho em.”

Nói xong, hắn ôn nhu mà kiên định lấy tay Kỳ Thanh, nhẹ nhàng lại một lần hôn lên môi nhân nhi trước mắt hồng nhuận nhỏ xinh.

Lần này, hắn trước dùng môi mình ở trên môiKỳ Thanh qua lại vuốt ve, đợi Kỳ Thanh bị ma sát đến môi đỏ hé mở, lại đem đầu lưỡi vói vào, thử tính liếʍ láp răng vừa mới bị thô lỗ đâm đau.

Hắn mới vừa liếʍ lên, Kỳ Thanh cả người đột nhiên run lên một chút.

Vì thế hắn tiếp tục cố gắng, một chút tiếp theo một chút, thẳng liếʍ đến Kỳ Thanh cả người vô lực xụi lơ trong lòng ngực hắn. Hai người nước bọt trao đổi, cảm quan đều tập trung ở môi răng chi gian, Kỳ Thanh thậm chí phát ra rêи ɾỉ nhỏ vụn, giống miêu nhi liêu nhân.

Thời điểm đôi môi rời đi, Ngô Phi Phạn mυ"ŧ một ngụm môi đỏ trước mắt, phát ra thanh âm “Sách”.

“Còn đau không?”

Ngô Phi Phạn thương tiếc nhìn người trong lòng ngực hỏi.

Kỳ Thanh sắc mặt đỏ bừng, trong đầu một mảnh hồ dán, vô ý thức lắc lắc đầu.

“Mặt trên không đau, phía dưới đau không?”

“!”

Bộ vị trọng điểm đột nhiên bị nắm, Kỳ Thanh lập tức thanh tỉnh, nhưng cậu tình nguyện không thanh tỉnh!

Địa phương dưới thân ngạnh phát đau thẳng tắp chọc đến bộ vị người đối diện đồng dạng, cảm nhận nhịp đập cùng chính mình giống nhau.

Kỳ Thanh hận không thể tìm cái hầm chui vào.

“Lại nói tiếp, Tiểu Thanh thực thích xuyên váy đâu.”

Ngô Phi Phạn hiển nhiên bị phản ứng Kỳ Thanh lấy lòng, hảo tâm tình đùa giỡn nói.

“Tôi mới… Mới không thích… Xuyên váy,” Kỳ Thanh mềm như bông phản bác, “Đều tại anh, đều là anh sai.”

Chính là bởi vì lần đầu tiên xuyên váy bị chụp ảnh uy hϊếp để lại bóng ma, cậu mới có thể đối nữ trang kháng cự như thế.

“Hảo hảo hảo, đều là anh sai.”

Ngô Phi Phạn thái độ tốt nhận sai, ngón tay lại không động tác thành thật.

“Ân… Anh làm cái gì… Ân a……”

“Anh muốn làm em, có thể chứ?”

“A… Đương nhiên không thể…. Ân… Cút ngay……”

Nhìn Kỳ Thanh một bộ rõ ràng thực hưởng thụ lại không chịu thừa nhận, Ngô Phi Phạn cho rằng hẳn là cho cậu một chút kí©h thí©ɧ mới sẽ không khẩu thị tâm phi.

Vì thế hắn xốc lên làn váy Kỳ Thanh chui vào.

“Ngô Phi Phạn, anh làm cái gì!”

“Làm làm chuyện vui vẻ ~”

Thanh âm Ngô Phi Phạn xuyên qua làn váy truyền đến, âm cuối còn có một tia nâng lên, nghe được tâm tình thực hảo.

“Anh dừng lại… Ân a!”

Kỳ Thanh trong nháy mắt sướиɠ đến xương sống đều run rẩy.

Gia hỏa này quá đáng giận, cư nhiên trực tiếp cởϊ qυầи cậu, đem Tiểu Thanh Thanh hàm vào trong miệng.

“Ha ha, Tiểu Thanh vẫn giống như trước đây, thích ,cặ qυầи ɭóŧ màu trắng đâu.”

“Dừng… Im miệng!”

Kỳ Thanh ngoài mạnh trong yếu mà gào rống, muốn dùng tay đem đầu Ngô Phi Phạn dịch khai.

“Òm ọp” “Òm ọp”

Ngô Phi Phạn quả nhiên im miệng, vùng ngoại thành ban đêm thực an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng khoang miệng cùng dươиɠ ѵậŧ cọ xát. Tay Kỳ Thanh chống đẩy cương ở giữa không trung, cả người run rẩy không ngừng, chỉ cảm thấy càng muốn bỏ qua loại thanh âm này, thanh âm này lại càng vang dội.

“Ân… A… Không cần… Từ bỏ… Cầu xin anh……”

Kỳ Thanh trong mắt hiện ra thủy sắc, khuôn mặt ửng hồng, một bàn tay đặt trên đỉnh đầu Ngô Phi Phạn, một tay khác nâng lên che lại miệng mình, bộ dáng bị chơi hư.

Váy Kỳ Thanh rất dài, vẫn luôn kéo tới mặt đất, hơn nữa vẫn là váy bồng bềnh, một chút cũng nhìn không thấy động tác Ngô Phi Phạn phía dưới, chỉ có thể dựa giác quan.

Cậu có thể cảm nhận được Ngô Phi Phạn đầu tiên là ra sức trên dưới phun ra nuốt vào, sau đó đầu lưỡi bắt đầu từ đầu liếʍ đến rễ, cuối cùng cư nhiên đem hai tinh hoàn hàm tiến trong miệng liếʍ chơi.

Qυყ đầυ bắt đầu chảy dịch, Ngô Phi Phạn hiển nhiên phát hiện điểm này, giống hút kẹo que đem qυყ đầυ mượt mà đáng yêu hút đến có tiếng, đem Kỳ Thanh chảy ra dâʍ ɖị©ɧ hút sạch sẽ.

“A a… Không được… Chậm một chút……”

Kỳ Thanh căn bản không có biện pháp kháng cự loại kɧoáı ©ảʍ sướиɠ tận xương tủy này, tay đặt trên đầu Ngô Phi Phạn bất tri bất giác nắm chặt váy, cho dù che miệng, cũng vẫn như cũ phát ra rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.

Đúng lúc này, cách đó không xa một trận tiếng thắng xe chói tai truyền đến.

“Vị mỹ nữ, cô có khỏe không?”

Cửa sổ một chiếc xe hơi màu đen mở ra, bên trong ló ra một đầu nam nhân tuổi trẻ.

“!”

Kỳ Thanh sợ tới mức run lên, trực tiếp bắn ra.

“Uy, cần trợ giúp sao?”

Nhìn thấy có xe ngừng ở ven đường, một thiếu nữ dáng người cao gầy tóc xoăn dựa lưng vào cửa xe run rẩy, còn tưởng rằng gặp chuyện gì khóc, Trịnh Vũ hảo tâm dừng lại dò hỏi.

“Không… Không cần…”

Kỳ Thanh suy yếu trả lời, cảm giác Ngô Phi Phạn dưới váy thế nhưng đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ cậu bắn ra không dư thừa liếʍ nhập bụng, cả người lại chịu dư vị cao trào ảnh hưởng run run một chút.

Trịnh Vũ không nghe rõ “Thiếu nữ” trả lời, chỉ nhìn thấy bóng dáng nhu nhược lại kịch liệt run rẩy một chút, có chút lo lắng xuống xe.

“Này, xin chào, cần trợ giúp sao?” Hắn thử tính đến gần.

Kỳ Thanh quay đầu lại thấy người kia cư nhiên xuống xe đi tới, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, muốn Ngô Phi Phạn nhanh lên, lại sợ không còn kịp rồi. Ai ngờ Ngô Phi Phạn véo mông cậu một phen, trực tiếp dúi đầu vào giữa hai chân cậu.

Kỳ Thanh lưng dựa cửa xe một bên đường cao tốc, cho nên Trịnh Vũ cần thiết vòng qua tới mới có thể nhìn đến cậu.

“Tôi… Tôi không có việc gì.”

Kỳ Thanh cường tự trấn định trả lời.

Nói như vậy, váy chấm đất hoàn toàn che lại một đại nam nhân 1 mét 8 mấy kỳ thật có chút khó khăn, cũng may Kỳ Thanh chân dài, váy này là lớn nhất, khó khăn lắm đem Ngô Phi Phạn cả người che dấu ở dưới, chỉ là tách ra chân đứng có chút cố hết sức, đặc biệt là đầu Ngô Phi Phạn không cách vải gì trực tiếp đỉnh ở hai chân, tinh hoàn cùng đáy chậu bị cọ đến ngứa.

“Thật vậy chăng? Tôi xem cô giống như không thoải mái, liền tới đây hỏi một chút.”

Trịnh Vũ cảm thấy thanh âm vị mỹ nữ này có điểm kỳ quái, hơn nữa trên người quần áo cũng giống vừa mới từ sân khấu trình diễn xong.

“Thật sự không có việc gì, lập tức chuẩn bị lái xe đi rồi.”

Kỳ Thanh thấy người đến là một thanh niên cao to, càng thêm sợ hãi bị phát hiện.

“Hảo, tôi không có ác ý, chính là hỏi một chút.”

Nhìn thấy bộ dáng đối phương tựa hồ thực phòng bị, Trịnh Vũ cũng cảm thấy chính mình xen vào việc người khác, bất quá nữ sinh này lớn lên thật đúng là xinh đẹp.

Rốt cuộc đuổi đi người qua đường hảo tâm (xen vào việc người khác), Kỳ Thanh chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngồi vào đất, may mắn Ngô Phi Phạn ở dưới nâng.

Kỳ Thanh đã hoàn toàn không nghĩ để ý tới Ngô Phi Phạn. Không thể hiểu được liền phải cưới chính mình, còn nói không chê chính mình là nam, ai ghét bỏ ai a?

Hơn nữa, trước kia còn bị khi dễ qua như vậy, hiện tại lại bị nhục nhã như vậy, quả thực là thù mới hận cũ cùng nhau nảy lên trong lòng.

Không nghĩ tới, mặt người dạ thú này cư nhiên còn ủy khuất ba ba mà dựa lại đây, “Anh còn ngạnh(cứng~) đâu!”

Kỳ Thanh hung hăng trừng mắt hắn một cái, “Tự mình giải quyết!”