Chương 21-1: Phòng tắm tao huyệt mát xa trước gương h + gửi ảnh play

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Một kì nghỉ dài hạn qua, Ngô Phi Phạn ngồi ở văn phòng, Kỳ Thanh ngồi ở phòng học, đều có cảm giác thân thể bị đào trống.

“Phòng ngủ trưởng, cậu có khỏe không?”

Hạ Bách thật cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt Bạch Thần Hiên, thử hỏi, luôn cảm thấy khí sắc Bạch Thần Hiên hảo đến có điểm không bình thường.

“Không thể lại hảo.”

Bạch Thần Hiên vẻ mặt ôn hoà trả lời.

Kỳ Thanh nhìn thoáng qua Bạch Thần Hiên cười tủm tỉm, không biết thế nào đánh cái rùng mình, bộ dáng Trịnh Vũ ngày đó thoạt nhìn không tốt lắm……

Ngày cứ như vậy qua đi, giữa tháng 11, nghênh đón trận đầu tuyết thủ đô.

Từ phía nam lại đây đông lạnh, nhiệt độ không khí vừa đến dưới 0 liền mặc vào lông thật dày áo, đặc biệt là Kỳ Thanh cùng Hạ Bách. Hai người mũ, khăn quàng cổ hạng nặng đem chính mình bọc đến giống cái cầu.

Ký túc xá mấy người đi ở trên đường khu dạy học, điện thoại Kỳ Thanh đột nhiên vang lên.

Cậu không tình nguyện gỡ bao tay, vừa thấy người gọi là bảo bối Phạn Phạn, nhanh chóng ấn nghe.

“Uy, thế nào?”

“Uy, Tiểu Thanh, buổi tối đến nhà anh ăn lẩu thế nào?”

“Hảo a! Em muốn ăn lẩu cá.”

“Ân, anh 6 giờ đến đón em.”

Treo điện thoại, Kỳ Thanh nhanh chóng bắt tay bộ mang lên, sau đó lại đem đeo bao tay tay nhét vào trong túi, thật dài thở ra một ngụm bạch khí, ánh mắt lại lộ ra dạt dào xuân ý.

“Thanh thanh, bạn gái cậu quá hiền huệ đi, còn có thể làm món ăn!” Hạ Bách hâm mộ nói.

“Còn hảo đi.”

Kỳ Thanh không được tự nhiên mà khụ một tiếng, trong lòng lại âm thầm có chút đắc ý.

“Cũng không phải sao, bạn gái tôi trước nay đều là tôi hầu hạ nàng.”

Tần Xuyên nói chuyện bạn gái, liền không có thể chơi game vài lần, mỗi ngày vây quanh nàng còn bị phun tào quá không thú vị.

Bạch Thần Hiên quỷ dị nhìn thoáng qua Kỳ Thanh, vô tình đả kích hai bạn cùng phòng:

“Hết hy vọng đi, trông cậy vào người khác không bằng tự mình học nấu ăn.”

Hắn ngày đó liếc mắt một cái liền nhìn ra Kỳ Thanh cùng một nam nhân khác quan hệ không đơn giản. Khoảng thời gian này cùng Trịnh Vũ bên nhau, có đôi khi sẽ ngẫu nhiên gặp được Kỳ Thanh cùng nam nhân kia bộ dáng ân ân ái ái. Kỳ thật hắn còn rất muốn thỉnh giáo một chút bọn họ là như thế nào ở chung, vì cái gì hắn cùng Trịnh Vũ vĩnh viễn là giương cung bạt kiếm.

Kỳ Thanh không có thuật đọc tâm(hiểu tâm tư người khác~), cũng không biết Bạch Thần Hiên suy nghĩ cái gì, từ ngày đó gặp Bạch Thần Hiên cùng Trịnh Vũ, liền cảm thấy xấu hổ không thôi, hơn nữa Bạch Thần Hiên có đôi khi sẽ dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cậu, vì thế hắn trừ bỏ khi cùng nhau đi học đều lựa chọn tận lực tránh Bạch Thần Hiên.

Cùng đồng học, bạn cùng phòng ở chung không thể nào lo lắng Kỳ Thanh, cố ý cấp Ngô Phi Phạn mua một cái khăn quàng cổ Burberry.

“Em còn đọc sách, không cần lãng phí tiền mua đồ vật quý như vậy cho anh.”

Trong xe, Ngô Phi Phạn một bên đem khăn quàng cổ mở ra vây quanh ở trên cổ, một bên nghiêm trang trách cứ Kỳ Thanh.

“Nga……”

Kỳ Thanh ủy khuất đảo ngón tay, ngẫu nhiên nâng lên đôi mắt nhìn một cái, phát hiện người yêu đã đem khăn quàng cổ mang lên cổ, khóe miệng trộm giơ giơ lên, sợ bị phát hiện nhanh làm ra một mặt nghiêm túc.

Nhìn Kỳ Thanh khuôn mặt thanh lãnh, môi trở nên trắng, Ngô Phi Phạn cũng không đành lòng, lôi kéo tay cậu sờ sờ:

“Chờ chính em có thể kiếm tiền, mua cho anh cái gì anh đều tiếp thu. Hiện tại, anh đem tiền trả cho cho.”

Kỳ Thanh vừa nghe hắn phải trả tiền, lập tức lắc đầu:

“Không được không được, là em tặng cho anh lễ vật, thế nào có thể thu tiền.”

“Không thu tiền cũng có thể.”

Ngô Phi Phạn tròng mắt xoay chuyển, nghĩ thầm cũng bận tâm mặt mũi ái nhân, “Năm ba em tới công ty anh thực tập đi, anh phát tiền lương tiền lương.”

“Có thể… Có thể chứ?” Kỳ Thanh mở to hai mắt nhìn.

“Đương nhiên có thể, anh là tổng tài nha.”

“Kia… Vậy thỉnh tổng tài chiếu cố nhiều hơn!” (Kèm trên giường~)

Kỳ Thanh có chút mong chờ lại cường trang trấn định nói.

“Đến lúc đó cũng không nên trông cậy vào anh đặc biệt chiếu cố em”

Ngô Phi Phạn lại phi thường lãnh khốc, “Làm tổng tài, phải đối nhân viên đối xử bình đẳng.”

Kỳ Thanh ngây ngẩn cả người, không thể tưởng tượng mà nhìn hắn. Chẳng lẽ hắn đều không cho chính mình nhiều một ít quan ái sao? (quan tâm, ưu ái~)

“Nhưng là” Ngô Phi Phạn tiếp tục nói, “nếu em dùng thân thể hối lộ tổng tài, cũng không phải không thể thăng chức tăng lương cho em.”

“Đây là công ty gì?” Kỳ Thanh bất mãn, “Quá dơ bẩn.”

“Không có biện pháp, đều là cái dạng này.”

Ngô Phi Phạn nhéo nhéo tay nhỏ đối phương, “Em hảo hảo suy xét một chút đi.”

“Vậy anh cho em thư thả mấy ngày.”

Kỳ Thanh dùng đầu tay cào cào lòng bàn tay hắn, “Hai ta quan hệ hảo như vậy.”

“Ba ngày không thể nhiều hơn.”

Ngô Phi Phạn hô hấp tăng thêm, “Quá hạn chưa thu được trả lời thuyết phục anh sẽ dùng vũ lực.”

Kỳ Thanh đỏ mặt “Cân nhắc”, Ngô Phi Phạn đã lái xe đưa cậu trở về nhà.

Các loại đồ nấu lẩu cùng cá đều lấy sau xe, hai người mang theo bao lớn bao nhỏ vào nhà. Kỳ Thanh mở ra máy sưởi, Ngô Phi Phạn tiếp nhận đồ vật trong tay cậu cùng nhau đem vào phòng bếp.

“Đi trước thay quần áo.”

“Hảo, chờ lát nữa em giúp anh rửa rau đi.”

“Không cần, em giúp anh bắt lửa nồi liền hảo.”

Kỳ Thanh còn chưa thích ứng mùa đông phương bắc, Ngô Phi Phạn không cho cậu dính nước lạnh rửa rau.

“Anh thật hiền huệ.”

Kỳ Thanh nhớ tới bạn cùng phòng trêu chọc nói “Bạn gái” cậu, phát hiện sử dụng ở trên người Ngô Phi Phạn thế nhưng thập phần thích hợp.

Được khích lệ Ngô Phi Phạn lại có loại cảm giác quái quái, hiền huệ không phải nói nữ hài tử sao?

Ngô tổng xác thật “Hiền huệ”, Kỳ Thanh mới vừa đem nồi bắt lửa sôi trào, đồ ăn đã toàn bộ rửa hảo, thịt cá đều từng mảnh mà chỉnh tề trên mâm.

Mùa đông thích hợp ăn nhất chính là lẩu. Bên ngoài đại tuyết bay tán loạn, phòng trong lại ấm áp như xuân, thịt cá, viên chiên, nấm hương, đậu phụ non, ở trong nồi nóng bỏng quay cuồng. Ngô Phi Phạn cấp Kỳ Thanh gắp một mảnh bụng thịt cá, chính mình gắp đầu cá.

Một khối thịt cá nóng hổi hương cay thơm ngon xuống bụng, trên người hàn khí đều bị xua tan, cả người ấm dào dạt, vị giác cũng được thỏa mãn cực đại.

“Thơm quá.”

Kỳ Thanh híp mắt cảm thán. Đem thịt cá ăn xong, cậu múc một muỗng canh đến trong chén.

“Canh này rất cay.” Ngô Phi Phạn hữu hảo nhắc nhở cậu.

“Không quan hệ, em thích cay.”

Bị nhiệt khí nổi lên hơi nước, Kỳ Thanh ôm chén uống một hớp lớn.

“Ngon!”

Ngô Phi Phạn chỉ là nhìn cậu uống liền cảm thấy cay, cầm lấy ly nước rót một ngụm to.

Ăn xong lẩu, Kỳ Thanh môi bị cay đến hồng diễm diễm, nằm liệt trên sô pha vỗ cái bụng phình phình. Ngô Phi Phạn cầm chén đũa để vào máy tự động rửa chén, cũng gia nhập nằm liệt ưu nhàn.

Mùa đông chuyện hạnh phúc thứ nhất là ăn lẩu, chuyện hạnh phúc thứ hai là ăn xong không cần rửa chén, hạnh phúc thứ ba chính là rượu đủ cơm no sau lại làm một phái.

Tối thứ sáu, không cần lo lắng hôm sau phải đi học đi làm, này đối tiểu tình nhân đều có chút ngo ngoe rục rịch.

Ngô Phi Phạn cả người hướng Kỳ Thanh xê dịch: “Học đệ cân nhắc đến thế nào rồi?”

“Ân?”

Kỳ Thanh trong lúc nhất thời không phản ứng lại đây, “Cân nhắc cái gì?”

“Quên nói chính là sẽ bị mất một ngày.”

“Lưu manh.”

Kỳ Thanh trừng hắn một cái, lúc này mới nhớ tới cậu chỉ là ở trên xe nói hươu nói vượn.

Tục ngữ nói gần đèn thì sáng gần mực thì đen, Kỳ Thanh hảo hảo một nam hài tử thẹn thùng ngượng ngùng dưới ảnh hưởng của lão lưu manh đã hoàn toàn thay đổi.

Ngô Phi Phạn nghe cậu nói như vậy lập tức liền quyết định muốn ăn cậu, bị một phen đẩy đầu: “Một thân mùi lẩu.”

“Anh có thể làm thế nào?”

Ngô Phi Phạn càng dán cậu chơi xấu, “Tiểu bảo bối của anh lại không tắm rửa cho anh.”

“Lớn như vậy còn muốn em giúp anh tắm?”

Kỳ Thanh nghiêng đầu tránh đi hắn nhiệt tình gặm cắn.

“……” Ngô Phi Phạn ở bên tai cậu thấp giọng nói cái gì.

“Không được!”

Kỳ Thanh không chút nghĩ ngợi đỏ mặt cự tuyệt.

“Bảo bối, chỉ lúc này, anh bảo đảm.”

Ngô Phi Phạn lại lần nữa dùng tuyệt kỹ làm nũng, đầu ở trong ngực Kỳ Thanh ủi tới ủi lui.

“Một lần cũng không thể!”

Quá… Quá xấu hổ.

“Được không, cầu xin em.”

Bởi vì trong nhà máy sưởi thực đủ, Kỳ Thanh chỉ mặc một áo lông mỏng, Ngô Phi Phạn cố ý ở vị trí đầṳ ѵú trước ngực Kỳ Thanh cọ tới cọ đi, đem hai viên thù du cọ đến run rẩy đứng lên.

“Không thể, buông em ra……”

Tay Kỳ Thanh chống đẩy trở nên vô lực, nửa đáp trên vai người yêu, nhìn qua như cậu chủ động ôm đối phương.

“Chỉ một lần, làm xong lão công khẩu giao cho em, thế nào?”

“Này……”

Kỳ Thanh nhớ tới đối phương làm cậu dục tiên dục tử, có chút dao động, “Kia… Kia được rồi…..”

“Bảo bối em thật tốt!”

“Trước nói hảo, chỉ lúc này!”

“Không thành vấn đề!”

——————————–