Chương 20-1: Ở ktv nhìn bằng hữu bị thao huyệt, kí©h thí©ɧ chơi xe chấn

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Anh là nói cái kia kêu Trịnh Vũ muốn mời chúng ta ăn cơm?”

Hai người về đến nhà, Ngô Phi Phạn tiếp điện thoại, sau đó liền nói cho Kỳ Thanh tối mai có bữa tiệc.

“Đúng vậy,” Ngô Phi Phạn sờ sờ đầu Kỳ Thanh, “Lại còn muốn anh mang theo em cùng đi.”

“Hắn đã nhìn ra sao, quan hệ chúng ta?” Kỳ Thanh có chút khẩn trương.

“Hắn lăn lộn tình trường đã lâu, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.”

Ngô Phi Phạn an ủi Kỳ Thanh nói: “Không quan hệ, hắn sẽ không lắm miệng.”

Trịnh Vũ ở một nhà hàng Tây đặt phòng, thời điểm Ngô Phi Phạn cùng Kỳ Thanh đến, hắn ôm một cô nương mỹ diễm chờ.

“Phi Phạn, đã lâu không gặp.”

Trịnh Vũ thoạt nhìn khí phách hăng hái, cùng hắn lần trước uể oải không phấn chấn khác nhau như hai người.

“Vũ ca, đã lâu không thấy, thế nào đột nhiên hẹn tôi?”

Ngô Phi Phạn lôi kéo Kỳ Thanh ngồi ở đối diện hắn.

“Này không phải vẫn luôn vội sao, đã lâu không tụ hợp. Gần đây a, trong nhà thúc giục kết hôn, chuẩn bị định ra, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm.”

Trịnh Vũ cười ha hả hướng bọn họ chuẩn bị giới thiệu bạn gái “Định ra”.

“Đây là bạn gái Âu Nguyệt của tôi, là một người người mẫu, các cậu kêu nàng tiểu Nguyệt là được.”

“Nguyệt tiểu thư hảo.”

Ngô Phi Phạn lễ phép đối nàng gật gật đầu, cảm khái nhìn Trịnh Vũ nói:

“Khó có được một ngày anh cũng xác định, kia cũng chúc mừng.”

Kỳ thật hắn cảm thấy Trịnh Vũ loại người buông thả quen căn bản không có khả năng định ra, càng kỳ quái chính là, Trịnh Vũ vì cái gì sẽ đơn độc mời bọn họ? Hắn cùng Trịnh Vũ quan hệ tuy không tồi, nhưng còn chưa tới mức không gì giấu nhau.

Trịnh Vũ cũng không có nhiều giải thích, bắt đầu thúc giục mọi người gọi món ăn. Ngô Phi Phạn ấn khẩu vị Kỳ Thanh gọi cho cậu bò bít tết cùng gan ngỗng chờ, chính mình tùy tiện gọi chút. Trịnh Vũ nhìn bọn họ, không có hảo ý cười nói:

“Học đệ cậu khẩu vị tương đối nặng sao.”

Ngô Phi Phạn thấy lực chú ý hắn phóng tới trên người Kỳ Thanh, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn:

“Còn hảo, qnh không giúp Nguyệt tiểu thư gọi món ăn sao?”

Trịnh Vũ nào biết Âu Nguyệt thích ăn cái gì, không sao cả đối nàng nói: “Thích ăn cái gì cứ việc gọi, đừng câu nệ.”

Âu Nguyệt cũng không để ý, thoải mái hào phóng gọi cơm, còn tự nhiên hỏi Trịnh Vũ thích ăn cái gì.

Trịnh Vũ hiển nhiên đối thái độ Âu Nguyệt rất vừa lòng, gọi phục vụ mở một chai rượu vang thay nàng rót đầy.

“Rượu vang nhà hàng này thực không tồi.”

Trịnh Vũ ý bảo người phục vụ cấp hai người cũng rót rượu, “Lại nói tiếp, học đệ cậu tên gì anh còn không biết đâu.”

“Anh kêu em ấy Tiểu Thanh là được.” Ngô Phi Phạn không thích nói cho hắn tên đầy đủ của Kỳ Thanh.

“Học đệ còn chưa nói gì đâu, cậu cũng không thể vẫn luôn thay miệng y đi.” Trịnh Vũ bất mãn nói.

“Tôu gọi Kỳ Thanh.” Kỳ Thanh không nghĩ gây cái gì xung đột, nói cho Trịnh Vũ tên đầy đủ.

“Tên không tồi a, hiện tại đến trường bao lâu?”

“Năm nhất.”

“Kia đúng là thời điểm hoạt bát, thế nào cùng thỏ con giống nhau, văn tĩnh như vậy.”

Trịnh Vũ nhìn mặt Kỳ Thanh ngoan ngoãn liền muốn đùa bỡn.

“Em ấy cùng người không thân không thích nói chuyện.”

Ngô Phi Phạn nghe được lời Trịnh Vũ gần như đùa bỡn nhịn không được mắt trợn trắng. Hắn cũng biết Trịnh Vũ không đến mức đào góc tường bằng hữu, chỉ là tò mò muốn nghe mà thôi.

Nếu là thật sự muốn thọc gậy bánh xe*, vậy không nên trách hắn trở mặt không biết người.

(*một hành vi phá hoại, nhưng không phải là phá cho hư hỏng một vật cụ thể mà là gây cản trở sự phát triển tốt đẹp trong việc của người khác.)

Thấy Ngô Phi Phạn đem Kỳ Thanh thành bảo bối, Trịnh Vũ cũng không hề trêu đùa, chỉ nói bóng nói gió hỏi Kỳ Thanh:

“Ký túc xá các cậu có phải có người tên Bạch Thần Hiên hay không?”

“Đúng vậy.” Kỳ Thanh kinh ngạc nhìn hắn, “Anh thế nào biết?”

Trịnh Vũ âm thầm cắn chặt răng, bữa cơm này quả nhiên mời đúng rồi, ngày đó xem di động tiểu sói con có bạn cùng phòng chụp ảnh chung, trong đó có người cùng bảo bối học đệ Ngô Phi Phạn lớn lên rất giống. Hắn trên mặt bất động thanh sắc, tiếp tục cười tủm tỉm:

“Anh cùng hắn trước kia nhận thức. Có thể phiền toái học đệ hỗ trợ mang lời nói hay không?”

“Cái gì lời nói?”

“Nói cho hắn anh tháng sau phải kết hôn, đến lúc đó mời hắn tới uống rượu mừng.”

Hắn không dám tự mình đi nhìn Bạch Thần Hiên, địa phương khó có thể mở miệng hiện tại còn ẩn ẩn đau, nếu uỷ thác Kỳ Thanh đem lời này mang cho hắn, nhãi ranh kia khẳng định liền biết khó mà lui.

Kỳ Thanh muốn hỏi nếu anh cùng hắn nhận thức vì cái gì không tự mình nói cho hắn, nhưng ngẫm lại khả năng đề cập đến riêng tư người ta, chưa nói cái gì liền trực tiếp đáp ứng.

Thức ăn mang lên, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí hoà thuận vui vẻ.

Mấy người cơm nước xong, Trịnh Vũ đề nghị đi KTV ca hát.

Hắn tự giác đã dọn sạch chướng ngại lớn nhất nhân sinh, về sau là có thể an nhàn sinh sống, muốn chúc mừng một phen.

“Trước nói hảo, tôi cùng Tiểu Thanh không suốt đêm, trước 11 giờ về nhà.” Ngô Phi Phạn có lễ độ cùng Trịnh Vũ nói.

“Cậu tiểu tử này,” Trịnh Vũ vỗ vỗ vai hắn, “Nào có người trẻ tuổi như cậu?”

“Tôi không giống như vậy sao?” Ngô Phi Phạn hỏi lại.

Trịnh Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể theo hắn: “11 giờ liền 11 giờ đi, tới rồi cậu nhưng hát nhiều hai bài.”

“Không thành vấn đề.”

Tới KTV, mấy người ngồi trên sô pha bắt đầu gọi bài, Kỳ Thanh giọng nói hảo, nhưng tại đây trường hợp không đường hoàng, chủ yếu vẫn là Trịnh Vũ hát, tiết tấu như bão lao đi nghe thấy Âu Nguyệt đều buồn cười.

Ngô Phi Phạn hát rất êm tai, mỗi lần đến phiên hắn hát Kỳ Thanh đều nghiêm túc từ đầu nghe tới đuôi. Hát xong còn vỗ tay cho hắn, làm cho Ngô Phi Phạn mặt già đều đỏ, may mắn hoàn cảnh KTV tối tăm nhìn không thấy.

Lúc này di động Kỳ Thanh chấn động, vừa thấy là vài người ký túc xá đang thảo luận cái gì, nhân lúc Trịnh Vũ ca hát cậu click mở từng tin đọc lên.

Hạ Bách: Cậu nói, phòng ngủ trưởng gần đây sao vậy?

Tần Xuyên: Có thể là thất tình đi.

Hạ Bách: Khó trách, nhìn bộ dáng hắn một chút liền bùng nổ, tôi moi chân đều trốn đến trong ổ chăn moi. (Cưng>