Chương 2: Hồi ức nhục nhã

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“!”

Kỳ Thanh khϊếp sợ nhìn nam nhân trước mắt, dần dần nhớ lại sự tình mười tuổi năm ấy.

Lúc ấy tiết mục của lớp tập luyện thể thao, nam sinh thêm một người, nữ sinh thiếu một người, lớp học liền tiểu Kỳ Thanh lớn lên trắng nõn đáng yêu, vì thế cậu bị bắt mặc vào trang phục tiểu nữ hài tập luyện tiết mục. Biểu diễn kết thúc một ngày, Kỳ Thanh phi thường vui vẻ, rốt cuộc không cần mạc váy nữ sinh, hơn nữa ngay lúc đó diễn xuất đặc biệt cảm thấy thẹn, vẫn là lộ ra tiểu cái bụng.

Không nghĩ tới về nhà, phát hiện trong nhà nhiều một tiểu ca ca gầy gầy cao cao.

“Tiểu Thanh, đây là Phi Phạn ca ca, nhi tử của bằng hữu ba ba, con hảo hảo chiêu đãi khách nhân.”

Mẹ Kỳ Thanh đang nấu cơm, thấy Kỳ Thanh trở về đối cậu nói, nói xong lại trở lại phòng bếp lu bù lên.

Kỳ Thanh hoàn toàn không nghĩ chiêu đãi cái gì khách nhân, chỉ nghĩ đem quần áo trước đổi trở về, chỉ có lệ chào hỏi liền vội vàng về phòng.

“Có thể kêu em Tiểu Thanh muội muội sao? Em lớn lên thật đáng yêu.”

“!”

Kỳ Thanh bước chân cứng lại rồi, quay đầu lại hung tợn: “Anh mới muội muội, tôi là nam sinh!”

Nhưng bộ dáng cậu tức giận giống một con hamster nhỏ không hề có lực uy hϊếp, tương phản làm người rất muốn ăn.

Ngô Phi Phạn mang theo đùa dai cười, một khuôn mặt tuấn tú ở trong mắt Kỳ Thanh thập phần thiếu đánh.

“Vậy em vì cái gì ăn mặc tiểu váy a.”

“Đây là bởi vì… Bởi vì…” Kỳ Thanh mặt đều đỏ lên, luôn cảm thấy nói “Lão sư để tôi giả nữ sinh tập luyện” loại lý do này càng thêm cảm thấy thẹn.

“Em nói em là nam sinh, dù sao cũng phải có chứng cứ đi?”

Khóe miệng Ngô Phi Phạn tươi cười gia tăng, thoạt nhìn một bộ không có hảo ý.

Nhưng tiểu Kỳ Thanh không biết thế gian hiểm ác căn bản không có tâm phòng bị.

“Đương nhiên là có chứng cứ, không tin anh tới phòng tôi, tôi chứng minh cho anh xem!”

Vì thế Ngô Phi Phạn liền như vậy công khai vào phòng Kỳ Thanh.

Kỳ Thanh hoàn toàn không có tự giác dẫn sói vào nhà, cậu ngồi xuống giường, quay đầu gỡ kẹp tóc màu hồng phấn, nói với Ngô Phi Phạn:

“Anh xem, lúc này giống nam sinh đi.”

Không nghĩ tới Ngô Phi Phạn không tin lắc đầu, “Vẫn là giống nữ sinh.”

“Kia… Kia…”

Kỳ Thanh nóng lòng chứng minh chính mình thật là nam sinh, lại không có biện pháp tốt.

“Không bằng như vậy,” Ngô Phi Phạn hướng dẫn từng bước, “Nam sinh đều có chim nhỏ, em cho anh xem một cái anh liền biết em là nam hài tử.”

“Kia sao có khả năng cho anh xem!?”

“Không quan hệ, nếu em là nữ sinh không cần cho anh xem.” Ngô Phi Phạn một bộ chính nhân quân tử.

“Tôi mới không phải nữ sinh! Xem liền xem, mới không sợ anh!”

Phép khích tướng đối với tiểu hài tử trải đời không sâu phi thường dùng tốt.

Hồi ức đến đây mới thôi còn tính tương đối bình thường, nhưng sự thật đằng sau làm Kỳ Thanh cả đời không muốn nhớ ra.

Thiếu niên 10 tuổi nho nhỏ cởi ra quần vớ màu trắng, lộ ra một đôi chân trắng trắng nộn nộn, bởi vì dinh dưỡng tốt, thoạt nhìn cũng không phải da bọc xương gầy yếu, mà là cốt nhục cân xứng, tới gần đùi càng là mượt mà tinh tế. Cậu do dự một chút, vẫn là đem tiểu qυầи ɭóŧ màu trắng kéo xuống, lộ ra chim chóc tiểu xảo đáng yêu.

Hơi hơi kéo tiểu váy, Kỳ Thanh đỏ mặt ngẩng đầu: “Như vậy có thể đi.”

“Ha ha!” “Ha ha!”

Ngô Phi Phạn lộ ra nụ cười xấu xa đùa dai thực hiện được, vui vẻ cực kỳ, “Có thể! Tiểu Thanh thật là nam hài tử đáng yêu ~”

“Anh ở làm cái gì??” Kỳ Thanh trong nháy mắt mặt đều tái rồi.

“Chụp ảnh lưu niệm a.” Ngô Phi Phạn hảo tâm tình nói, “Anh hiện tại chính là có nhược điểm của em, về sau em phải nghe Phi Phạn ca ca, biết không?”

“Mau xóa!” Kỳ Thanh tiến lên muốn cướp di động, nhưng thân cao có hạn với không tới.

“Hảo, a di cơm làm tốt, chúng ta đi ra ngoài.” Sói đuôi to thập phần ra vẻ đạo mạo, “Em nhìn xem em giống cái gì bộ dáng, quần áo đều xuyên không tốt, thật là không lễ phép.”

Dứt lời liên tục lắc đầu thở dài.

“Anh hỗn đản! Không biết xấu hổ!”

Kỳ Thanh khuôn mặt nhỏ từ canh biến đen, từ khi sinh ra đến bây giờ cũng chưa chịu qua loại nhục nhã này.

Nhưng Ngô Phi Phạn đã trước một bước chuồn ra ngoài.

Không có biện pháp, Kỳ Thanh chỉ có thể trước đem quần áo đổi hảo mới đi ra ngoài.

Trên bàn cơm, Kỳ mẫu cười tủm tỉm hỏi: “Các con vừa rồi chơi cái gì, giống như thực vui vẻ, ta ở phòng bếp đều nghe được thanh âm.”

Kỳ Thanh rũ đầu lùa cơm không ra tiếng, thường thường liếc mắt Ngô Phi Phạn đối diện một cái.

“A di, vừa rồi Tiểu Thanh đệ đệ kêu con bồi em ấy làm bài tập.” Ngô Phi Phạn thực tự nhiên nói.

“Kia thật là phiền toái con!” Kỳ mẫu thực vui mừng, quay đầu đối Kỳ Thanh nói:

“Phi Phạn ca ca chính là thi đậu đại học thủ đô, con cũng phải hảo hảo học tập, về sau tranh thủ khảo hảo thành tích.”

Kỳ Thanh buồn bực cực kỳ, thuận miệng đáp ứng một tiếng, uể oải hỏi: “Ba ba đâu?”

“Hắn cùng ba ba Phi Phạn đi ra ngoài uống rượu, buổi tối mới có thể trở về.”

Kỳ mẫu nghĩ nghĩ, lại đối Ngô Phi Phạn nói:

“Ba con lần này về quê một chuyến không dễ dàng, hắn công tác vội là muốn ở khách sạn, không bằng con liền ở nhà của chúng ta vài ngày, vừa lúc Tiểu Thanh cũng nghỉ, các con có thể cùng nhau chơi.”

“Con liền không khách khí,” Ngô Phi Phạn cười đến ánh mặt trời xán lạn, “Con cùng Tiểu Thanh đệ đệ rất hợp duyên đâu.”

“!!” Kỳ Thanh mục trừng cẩu ngốc.

“Ha ha, khách khí cái gì, a di xem con cùng hài tử nhà mình giống nhau.”

Trừ bỏ Kỳ Thanh, mọi người một mảnh hài hòa, không khí thập phần ấm áp.

Nghỉ sau, Kỳ Thanh bởi vì bị chụp nên sợ ảnh chụp, chỉ có thể ủy khuất nghe theo Ngô Phi Phạn chỉ huy. Lại bưng trà, lại đưa nước, lại đấm lưng, lại lột trái cây, cảm giác chính mình đã chịu nhục nhã rất lớn.

Nhưng Kỳ mẫu đối này khen không dứt miệng, khen nhi tử mình hiểu lễ phép.

Kỳ Thanh thật ra có khổ nói không nên lời.

Cố tình Ngô Phi Phạn còn thực thích giáo dục cậu.

“Tiểu Thanh a, nhân sinh không như ý tám chín phần mười, trải qua thất bại em mới có thể trưởng thành, ca ca cũng là vì em hảo.”

“Hôm nay chữ còn không có luyện đi, từng cái cố gắng đều có hồi báo, ngàn vạn không thể lơi lỏng.”

“Quần áo thế nào có thể ném cho mẹ giặt đâu? Chuyện của mình tự mình làm! Tới, đem quần áo giặt sạch, thuận tiện giúp ca giặt cái qυầи ɭóŧ.”

Kỳ Thanh quả thực tức đến nổ mạnh!

Cũng may tháng 8 Ngô Phi Phạn phải đi theo ba hắn ba về thủ đô, loại khuất nhục này chỉ qua hai tuần.

Thời điểm đi Ngô Phi Phạn lưu luyến, “Tiểu Thanh đệ đệ, anh còn sẽ trở về xem em.”

Kỳ Thanh: “……”

Tốt nhất cả đời không trở lại.

Lại lúc sau, phụ thân Ngô Phi Phạn vẫn luôn ở thủ đô phát triển sự nghiệp, Ngô Phi Phạn thẳng đến học xong đại học hay công tác cũng không có thể trở lại một chuyến.

Tám năm đi qua rất nhanh, chuyện này cũng dần dần nhạt đi trong ký ức Kỳ Thanh.

Lại không nghĩ rằng, cư nhiên ở đại học đυ.ng tới bại hoại văn nhã này!