Chương 14: Giận dỗi cùng khúc dạo nhạc trên xe

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Kỳ Thanh cuối cùng là một mình trở lại ký túc xá.

“Thanh thanh, môi cậu sao vậy?”

Hạ Bách đang nằm trên giường chơi di động, thấy Kỳ Thanh trở về, liếc mắt một cái liền chú ý tới môi cậu sưng đỏ, giống như trầy da.

“Không có gì.”

Kỳ Thanh ngẩn người, quẹo vào phòng vệ sinh nhìn gương, “Còn có, không cần kêu tôi Thanh Thanh.”

“Không cần để ý những chi tiết này sao.” Hạ Bách thanh âm truyền đến.

Kỳ Thanh không để ý đến hắn, từ trong gương quan sát chính mình, quả nhiên khóe miệng phá, hơn nữa trên cổ cũng có dấu hôn đậm sắc.

Kỳ Thanh đem dấu vết cổ cùng khóe miệng chụp lại gửi tới Ngô Phi Phạn, lên án hành vi hắn phạm tội.

Cầm Kỳ: Chuyện tốt anh làm【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】

Perceval: Bảo bối, em là đang câu dẫn ta sao?

Cầm Kỳ:…… Có bản lĩnh lần sau để em thượng anh.

Perceval: Không bản lĩnh, không cho.

Cầm Kỳ: Biểu tình【 không thể bởi vì ta siêu đáng yêu liền khi dễ ta a 】

Perceval: Biểu tình【 không thể bởi vì ta siêu đáng yêu liền khi dễ ta a 】

Cầm Kỳ: Biểu tình【 trộm đồ còn muốn giáp mặt 】

Perceval: Bảo bối anh sai rồi, đi công tác trở về cho em ở mặt trên được không?

Cầm Kỳ: Anh cho rằng em sẽ tin?

Perceval: Bị xuyên qua【 thẹn thùng 】 (nhìn thấu~)

Cầm Kỳ: 【 gõ 】【 gõ 】

Hạ Bách còn đợi truy vấn Kỳ Thanh, lại bị bóng dáng Bạch Thần Hiên thay quần áo hấp dẫn lực chú ý.

“Ngọa tào, Hiên ca, sau lưng là thế nào?”

“Cái gì?” Bạch Thần Hiên không hiểu.

“Chụp bức ảnh ca nhìn xem.”

Hạ Bách chụp xong đem điện thoại đưa cho Bạch Thần Hiên, chỉ thấy trên lưng trần màu mật ong tất cả đều là hồng vết ngang dọc đan xen.

“Không có gì.”

Bạch Thần Hiên nhìn thoáng qua thuận tay đem ảnh chụp xóa, “Một con mèo hoang cào.”

“Ngao ~” Hạ Bách nháy mắt đã hiểu, “Sợ là mèo mẹ đi.”

Bạch Thần Hiên nhìn hắn một cái, không lên tiếng.

“Hắc hắc, Hiên ca thật mãnh.” Hạ Bách cười xấu xa vuốt mông ngựa.

Tần Xuyên cảm thấy có điểm không thích hợp, nữ nhân có thể cào hung như vậy?

Bởi vì Bạch Thần Hiên hấp dẫn hai người chú ý, Kỳ Thanh không bị truy hỏi, thập phần nhàn nhã nằm trên giường đọc sách.

11 giờ hơn, cùng Ngô Phi Phạn chúc ngủ ngon liền ngủ.

Kế tiếp hơn một tuần, Ngô Phi Phạn đi nơi khác công tác, Kỳ Thanh cũng ôn tập thi, hai người chỉ có buổi tối nói chuyện một lát.

Trước 1 tháng 10 một ngày, Ngô Phi Phạn rốt cuộc vội xong công tác, có thể trở lại thủ đô.

Cầm Kỳ: Anh giờ nào đến, em đến đón.

Tuy rằng ngay từ đầu ôm tâm tư thử xem xem, nhưng là đối phương ôn nhu săn sóc, lại hàng to xài tốt, thật sự là không thể không xứng chức bạn trai, Kỳ Thanh nhịn không được đối đoạn cảm tình này nghiêm túc một chút.

Nhận được tin nhaqsn Kỳ Thanh, Ngô Phi Phạn thực kích động, nhưng vẫn có chút do dự. Hắn rất hy vọng Kỳ Thanh tới đón, nhưng đồng hành còn có không ít nhân viên công ty, bị bọn họ thấy được đối với mình không ảnh hưởng gì, chỉ sợ ảnh hưởng đến Kỳ Thanh.

Perceval: Không bằng đừng đến, em còn phải đi học, buổi tối anh đến tìm ngươi.

Cầm Kỳ: Không quan hệ, chiều nay khóa hủy bỏ.

Tuổi Kỳ Thanh tương đối nhỏ, không suy xét những mặt khác, chỉ là có chút gấp gáp muốn gặp đối phương.

Perceval: Vậy em đến đây đi, chiều 3:20 sân bay thủ đô, vất vả bảo bối.

Ngô Phi Phạn nghĩ nghĩ, bên người đều là nhân viên ngày thường quan hệ tương đối tốt, hẳn là sẽ không lắm miệng, biểu hiện thu liễm, vấn đề không lớn.

Cầm Kỳ: Hảo.

Trước khi xuất phát, Kỳ Thanh cố ý còn vọt đi tắm rửa, thay đổi một thân quần áo mới.

“Nha, đây là muốn đi đâu a?”

Hạ Bách chua hỏi. Hắn tâm tình rất buồn bực, Bạch Thần Hiên còn chưa tính, Tần Xuyên gia hỏa kia đều có nữ sinh cùng hắn thổ lộ, nhìn nhìn lại Kỳ Thanh này một thân cẩn thận, tuyệt đối là đi gặp bạn gái.

“Đi ra ngoài chơi.”

Kỳ Thanh thậm chí không cho hắn một ánh mắt, đem điện thoại cùng đồ sạc đều cất vào trong túi.

“Tối nay có thể tôi không trở lại.”

“Lăn lăn lăn!”

Hạ Bách nổi giận:

“Các người đều đi chơi, một con cẩu độc thân ở phòng ngủ, gâu gâu gâu!”

Kỳ Thanh đối hắn hơi hơi mỉm cười, trên mặt luôn luôn thanh lãnh lộ ra hai lúm đồng tiền: “Vậy cậu hảo hảo giữ cửa.”

“!” Hạ Bách sắp khóc: “Thanh Thanh cậu trước kia không phải như thế……”

Sân bay thủ đô, một đám người kéo vali hành lý vừa nói vừa cười đi ra.

“Phạn ca, chúng ta còn trở lại công ty sao?”

Một nam thanh niên mang kính đen, mặc âu phục, áo khoác màu lam hỏi.

“Không trở về. Mọi người vất vả, ra sân bay trực tiếp về nhà nghỉ phép đi.”

Ngô Phi Phạn trừ bỏ áo sơ mi, một thân đen, trên mũi còn một mắt kính màu bạc.

Mọi người phát ra một trận hoan hô, một nữ nhân tuổi trẻ tóc xoăn, trang điểm thời thượng trêu ghẹo nói:

“Đại Dư sốt ruột như vậy, là đi gặp bạn gái sao?”

“Kia cũng không phải. “

Nam tử tây trang màu lam tên là Dư Dật, là một sớm nhất thoát khỏi đám người đàn ông độc thân.

“Không có biện pháp, còn chưa lên phi cơ liền hỏi tôi giờ nào đến, nói muốn tới đón tôi.”

Nhìn bộ dáng hắn đắc ý dào dạt, những người khác đều phẫn nộ tột đỉnh.

“Phạn ca còn đơn độc đâu, sao cậu có thể?”

Một thân ảnh mập mạp nhéo quần áo Dư Dật, làm bộ muốn đánh hắn.

“Oan uổng a!”

Dư Dật khoa trương kêu thảm thiết:

“Tôi vừa rồi còn thấy Phạn ca gửi WeChat cùng ai nói chuyện phiếm đâu, khẳng định có!”

Nghe hắn nói như vậy, mấy người khác kinh ngạc nhìn về phía Ngô Phi Phạn.

“Phạn ca, anh nói chuyện với bạn gái?”

Ngô Phi Phạn quay đầu nhìn bọn họ: “Tôi nói chuyện với bạn gái hay không, cùng các cậu cẩu độc thân có quan hệ sao?”

“……”

Một đám cẩu độc thân đã chịu hai bạo kích.

Nữ nhân tóc xoăn sắc mặt trắng bạch, cường trang tự nhiên hỏi:

“Vậy chính là Ngô ca đã có bạn gái?”

Nàng là lần này đi công tác là nữ nhân duy nhất, gọi Bùi Tư Tư, cũng là từ thủ đô tốt nghiệp đại học, so những người khác tiến công ty muộn mấy năm, không chỉ có năng lực công tác cường, cũng rất biết bàn việc, công ty cơ hồ mỗi lần đi công tác đều sẽ mang theo nàng.

Bùi Tư Tư ngượng ngùng cùng mấy nam nhân khác xưng hô Ngô Phi Phạn là Phạn ca, kêu Ngô tổng lại có vẻ quá xa lạ, nên kêu hắn Ngô ca.

“Hiện tại còn nói không, qua mấy năm mời các người uống rượu mừng.”

“Uống… Uống rượu mừng……”

Ánh mắt Bùi Tư Tư có điểm hoảng hốt.

Mặt khác mấy người nghe Ngô Phi Phạn nói, sôi nổi:

“Không hổ là Phạn ca, một chữ ‘ổn’!”

Mới vừa ra cửa khẩu, liền thấy một thân ảnh cao tráng chạy như bay lại đây.

“Dụ Dụ, người ta chờ đã lâu!”

Chỉ thấy một nữ nhân lưng hùm vai gấu giọng nói phát ra thanh âm nũng nịu, một đầu tóc vàng, cosplay nùng trang, thân xuyên váy đuôi cá bó sát người. Dưới chân mang giày cao gót 15 centimet đầu nhọn, thoạt nhìn so Dư Dật cao một mảng lớn, cố tình còn khom người treo ở cánh tay hắn, có vẻ thập phần buồn cười.

“……”

Bên cạnh có người lễ độ nhịn cười: “Đại Dư, này bạn gái a?”

“Đúng vậy.”

Dư Dật thoạt nhìn thập phần đắc ý, đem nữ nhân rắn chắc ôm vào trong ngực.

“Giới thiệu một chút, đây là Tiểu Diệp, hiện tại còn ở đại học Quang Hoa học nghiên cứu sinh.”

Mọi người muốn khen ngợi vài câu, lại phát hiện không thể nào mở miệng, đành phải khô khan nói:

“Diệp tiểu thư cùng cậu rất xứng.”

Dư Dật nghe vậy thập phần cao hứng, một chút cũng không khách khí thừa nhận: “Ha ha, tôi cũng cảm thấy thế.”

Bùi Tư Tư chú ý tới Ngô Phi Phạn nhìn xung quanh.

“Di, Phạn ca, bạn gái cũng tới đón anh?”

Ngô Phi Phạn không có để ý nàng, hướng cách đó không xa phất phất tay.

Một nam hài tử tuấn tú cao gầy đi tới, trên người mặc quần áo vận động, làn da trắng nõn, biểu tình lạnh lùng, nhưng mạc danh cảm thấy thực ngoan ngoãn.

“……”

Ngô Phi Phạn liếc mắt một cái liền nhận ra Kỳ Thanh mặc trên người chính là quần áo hắn mua, vừa lòng cười nói:

“Tiểu Thanh, tới nơi này.”

“Giới thiệu một chút.”

Hắn ôm vai Kỳ Thanh, “Đây là Kỳ Thanh, học đệ năm nhất của tôi, cùng tôi là đồng hương.”

Mọi người: “???”

Thấy mọi người một bộ biểu tình hỗn loạn, Ngô Phi Phạn giải thích:

“Tiểu Thanh cùng nhà tôi quan hệ hảo, chúng tôi từ nhỏ liền nhận thức.”

Mọi người lúc này mới phản ứng, sôi nổi khen ngợi, còn nói cái gì chờ Kỳ Thanh tốt nghiệp cũng tới công ty công tác.

“Tôi không được, tôi học tài chính.”

Kỳ Thanh vội vàng lắc đầu, cậu không nghĩ gây thêm phiền toái cho Ngô Phi Phạn.

Mọi người nhìn bộ dáng cậu nghiêm túc như vậy đều cười:

“Không có việc gì, học tài chính chúng ta nơi này cũng cần.”

Bùi Tư Tư cũng cùng người khác cười, trong lòng lại nói thầm, giác quan thứ sáu của nữ nhân nói cho nàng có chỗ nào không đúng, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không có cái gì. Ngô Phi Phạn từ đầu đến cuối không có nói bạn gái muốn lại đây, thậm chí không có thừa nhận chính mình hiện tại đã định ra bạn gái.

Ra sân bay, mọi người liền đường ai nấy đi.

Mắt thấy những người khác đều đi xong rồi, Bùi Tư Tư bước nhanh đuổi theo Ngô Phi Phạn cùng Kỳ Thanh.

“Ngô ca……”

Bùi Tư Tư khóe miệng nhếch lên một độ cung ôn nhu, nghe nói loại tươi cười này khiến cho người có hảo cảm.

“Có chuyện gì sao?” Ngô Phi Phạn quay đầu.

Nàng vén tóc sau tai, mi mắt cong cong:

“Không có gì, chính là hỏi một chút Ngô ca có an bài kỳ nghỉ hay không?”

Kỳ Thanh nhìn nhìn nữ nhân thành thục mỹ lệ có khí chất này, lại nhìn nhìn Ngô Phi Phạn, quay người đi.

Ngô Phi Phạn lúc Bùi Tư Tư hỏi ra câu nói kia khi liền biết nàng ý tứ gì, đang muốn nói kỳ nghỉ đã có sắp xếp, liền thấy Kỳ Thanh bỏ hắn một người đi rồi.

“Ngượng ngùng kỳ nghỉ tôi muốn bồi bạn gái.”

Ném xuống lời này, Ngô Phi Phạn xoay người đuổi theo Kỳ Thanh.

Nhìn bóng dáng Ngô Phi Phạn dứt khoát, lưu loát không lưu tình, Bùi Tư Tư càng thêm cảm thấy không thích hợp, rồi lại tìm không ra nguyên nhân, đành phải cắn cắn môi không cam lòng đi rồi.

“Tiểu Thanh, Tiểu Thanh từ từ a.” Ngô Phi Phạn đuổi theo.

Kỳ Thanh không nói một lời, chỉ lo đi phía trước, gọi một chiếc xe liền lên.

Ngô Phi Phạn mang theo hành lý cũng đi lên, lại nghe thấy Kỳ Thanh nói: “Sư phó(bác tài~), đến đại học thủ đô.”

“Đi tiểu khu Nguyệt Hoa, sư phó.”

“Rốt cuộc đi chỗ nào? Hai người các cậu nói rõ một cái.” Tài xế sư phó không kiên nhẫn.

“Tiểu khu Nguyệt Hoa. Đệ đệ cùng cháu cáu kỉnh, đừng nghe em ấy.”

Ngô Phi Phạn bắt tay Kỳ Thanh chuẩn bị mở cửa xe, cùng tài xế nói.

“Ai muốn cùng anh trở lại tiểu khu Nguyệt Hoa?” Kỳ Thanh lạnh lùng nói.

“Được rồi, Nguyệt Hoa tiểu khu đúng không.”

Tài xế lựa chọn nghe người thoạt nhìn tương đối lớn tuổi nói.

Kỳ Thanh thấy không lay chuyển được hắn, không ra tiếng, cũng không liếc hắn một cái, nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ, giống như nhìn cao ốc cùng xe cộ rất thú vị. Tay Ngô Phi Phạn bao vây tay cậu, ý đồ làm tay cậu cuộn chặt giãn ra, nhưng là không thành công.

Bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn cũng không có biện pháp, chỉ có thể chờ xuống xe lại nói.

Tài xế lại là người không chịu ngồi yên, từ kính chiếu hậu thấy thế khuyên giải:

“Hai anh em nào có thù cách đêm? Đệ đệ nên nghe ca ca nhiều một chút…… Ta nói, hai cậu là vì cái gì mâu thuẫn?”

Ngô Phi Phạn cùng Kỳ Thanh cũng chưa trả lời hắn.

Tài xế cũng không cảm thấy xấu hổ, tự nói:

“Để ta xem, giữa huynh đệ giận dỗi là vì nữ nhân.”

Kỳ Thanh cương một chút, tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Ngô Phi Phạn thầm kêu không tốt, không nghĩ tới tài xế thao thao bất tuyệt:

“Nói trúng rồi? Tình cảm hai anh em nhiều năm như vậy, vì cái nữ nhân… Chậc chậc, tục ngữ nói rất đúng, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo……”

Này một đường nhưng xem như dày vò, biểu tình Kỳ Thanh theo tài xế nói chuyện càng ngày càng lạnh. Ngô Phi Phạn vài lần ý đồ làm tài xế im miệng, tài xế luôn có đề tài mới, hắn chỉ có thể mong nhanh xuống xe.

Đến tiểu khu Ngô Phi Phạn giành trước tính tiền, một tay lôi kéo hành lý, một tay dẫn theo Kỳ Thanh hướng trong nhà bước nhanh.

Kỳ Thanh biết sức lực so hắn cũng không giãy giụa, mặc hắn kéo đi, đến cửa nhà, Ngô Phi Phạn lấy chìa khóa mở cửa, thanh âm Kỳ Thanh lạnh lạnh từ phía sau truyền đến:

“Nếu là không có chuyện gì tôi trước về trường học.”

Thời tiết tháng 10, Ngô Phi Phạn đều toát ra mồ hôi:

“Em sao lại như vậy, không cho phân trần liền phán tử hình người ta?”

“Tôi không có đại bản lĩnh như vậy, Ngô tổng có rất nhiều người thích, còn để ý tôi nghĩ thế nào?”

Biểu tình Kỳ Thanh đã lãnh đến như một khối băng.

Cửa mở ra, Ngô Phi Phạn trước một chân đem vali đá vào, sau đó lôi kéo tay Kỳ Thanh đem cậu vào phòng.

“Kia chỉ là nữ nhân phổ phổ thông thông, trước đó anh chưa bao giờ biết nàng đối anh có ý, anh cũng chưa từng cùng nàng đơn độc đi ra ngoài.”

Ngô Phi Phạn đem Kỳ Thanh đè sau cửa, từng câu từng chữ rõ ràng giải thích.

“Kia ai biết anh cùng nàng từng có cái gì, anh nói như thế nào đều có thể.”

Kỳ Thanh quay đầu đi không nhìn hắn.

“Tiểu Thanh.” hắn dùng tay nắm cằm Kỳ Thanh, xoay đầu cậu lại:

“Em nhì anh, nhìn mắt anh. Anh cùng em nói nghiêm túc, trước nay anh không thích qua bất luận kẻ nào, vô luận là nam nhân hay là nữ nhân, đều không thể làm anh sinh ra hứng thú. Thẳng đến ngày đó trên sân khấu một lần nữa nhìn thấy em, đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác tâm động.”

Phụ thân trong lúc vô tình nói cho hắn một tiểu hài tử, là nam hài tử, đã từng có khả năng là cô dâu của hắn, hắn chỉ cảm thấy buồn cười. Tiếp xúc qua mới phát hiện đứa nhỏ này ngây ngốc thực đáng yêu, rất nhiều năm sau nhịn không được lần nữa hồi tưởng. Thẳng đến khi ở sân khấu thượng nhận ra cậu — hài tử nho nhỏ trong lúc hắn không để ý đã trổ mã đến chói lọi, mà hắn bỏ lỡ nhiều năm như vậy, lại có duyên phận cùng cậu một lần nữa tương ngộ. Đây là duyên phận kỳ diệu lại đáng quý, trong nháy mắt hắn liền quyết định lại không buông tay.

“Anh……”

Kỳ Thanh bị bắt hắn nhìn thẳng, nhìn cặp mắt chỉ chiếu chính mình một người, lại nghe được thổ lộ như vậy, cơ hồ muốn tha thứ hắn, đột nhiên nhớ tới nữ nhân kia e lệ ngượng ngùng hỏi hắn Quốc Khánh có an bài hay không, còn có hắn cùng đồng sự giới thiệu chính mình là học đệ đồng hương, cùng tài xế lại nói tiếp là hai anh em, một bộ sợ quan hệ hai người bại lộ, liền giận đến thở không thông.

“Anh mơ tưởng tôi buông tha dễ dàng như vậy!”

Kỳ Thanh hung tợn nói, thuận thế nắm tay ra liền hướng phòng ngủ kéo.

Ngô Phi Phạn thấy cảm xúc cậu không đúng, còn muốn lại nói chút cái gì, nghe cậu nói như vậy, nội tâm yên lặng cầu nguyện, bộ dáng nhu thuận ngoan ngoãn bị cậu kéo đi.