Chương 13-1: Vườn trường sân thể dục dã chiến trong mưa

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Thời gian kế tiếp, vì chiếu cố thân thể Kỳ Thanh, Ngô Phi Phạn không lại đòi lấy, dùng các loại mỹ thực uy cậu đến no no.

Tối chủ nhật trở lại ký túc xá, Kỳ Thanh cảm thấy chính mình béo một vòng.

“Cậu xem như đã trở lại.”

Hạ Bách, cũng chính là moi chân ca nửa nằm ở trên giường xem cái gì, nhìn thấy Kỳ Thanh trở về kinh hô.

“Hoan nghênh trở về.”

Chơi game ca Tần Xuyên cư nhiên không có chơi trò chơi, mà là cùng Hạ Bách làm ổ xem laptop.

“Các cậu đang làm cái gì?”

Kỳ Thanh có điểm tò mò.

“Hắc hắc, cậu lại đây sẽ biết.”

Hạ Bách vỗ vỗ ván giường, không có hảo ý cười nói.

Kỳ Thanh không cự tuyệt, đi lên nhìn màn hình. Chỉ thấy một nam một nữ thân thể trắng bóng giao triền. Nam nhân kia lại lão lại đáng khinh, nữ nùng trang diễm mạt, còn không ngừng kêu Yamete (đừng mà~), cực kỳ thô tục buồn nôn.

Kỳ Thanh chỉ cảm thấy cay mắt:

“Cái này còn không bằng hôm qua tôi xem a phiến sản phẩm trong nước.”

“Ngọa tào! Cậu hôm qua cùng bạn gái xem a phiến?”

“Không phải!”

Kỳ Thanh trừng mắt hắn: “Không cẩn thận mua vé, trước đó lại không biết.”

“Úc úc còn đi rạp chiếu phim xem!”

“Không phải!”

Kỳ Thanh hết đường chối cãi, “Tình tiết bên trong không phải thực lộ liễu.”

“Cũng chính là cậu ngày hôm qua cùng bạn gái đi rạp chiếu phim xem a phiến cấp ba?”

Tần Xuyên từ trước đến nay thực am hiểu nói trọng điểm.

“Tôi không có……”

Kỳ Thanh biểu tình trốn không được, trốn trở lại thu thập đồ vật.

“Uy, cậu xem cái kia tên cái gì?”

Hạ Bách còn không thức thời thét to.

“……《 Xuân sắc như thủy 》.”

“Tôi tra…… Dựa dựa dựa, tình tiết này lợi hại……”

Kỳ Thanh tắm rửa, phơi xong quần áo, mới nhìn thấy Bạch Thần Hiên lười biếng trở về.

“Hiên ca, thế nào hiện tại mới trở về a?”

Đừng nhìn Hạ Bách chuyên chú nhìn phim cấm, phòng ngủ một chút gió thổi cỏ lay đều không thể gạt được hắn.

“Bộ dáng phòng ngủ trưởng mới vừa đánh xong một pháo.”

Tần Xuyên đẩy đẩy cánh tay Hạ Bách, nhỏ giọng nói thầm.

Bạch Thần Hiên nghe rành mạch, vì thân thể thập phần thoả mãn, không cùng bọn họ so đo.

Bạch Thần Hiên là ký túc xá trưởng phòng của bọn họ vóc dáng cao. Hắn là thành tích đệ nhất thi, đương nhiên đảm nhiệm phòng ngủ trưởng cùng lớp trưởng chức vụ. Ngày thường thích đánh bóng rổ, vạm vỡ, có thể nói là học bá toàn năng, hơn nữa gia cảnh còn đặc biệt hảo, là người lớn lên ở thủ đô.

Đối mặt loại người này, mấy người trong ký túc xá tâm tư ghen ghét đều không có, chỉ có thể bội phục mà phục sát đất, cho nên cảm thấy hắn có bạn gái là chuyện bình thường, có vài cô bạn gái cũng không kỳ quái.

Trên thực tế lúc trước Bạch Thần Hiên học đại học vẫn luôn giữ mình trong sạch. Thẳng đến bị lão nam nhân 30 tuổi nào đó nhìn trúng muốn lừa đến trên giường.

Sau đó hắn liền đem lão nam nhân kia thượng.

Này không thể trách hắn, dù sao cũng là lão nam nhân trêu chọc hắn trước. Không nghĩ tới lão nam nhân kia thượng lên thật hăng hái, hắn đều nhịn không được trầm mê trong đó, lại thu được tin nói cho hắn một số tiền để hắn rời đi.

Nói đùa, hắn sẽ thiếu tiền?

Đuổi tới quán bar lão nam nhân thường đi, nhìn thấy lão nam nhân đang cùng nữ nhân khác khanh khanh ta ta, loại người này đương nhiên là nên bin hắn không xuống giường được a.

Kỳ Thanh nhìn vẻ mặt Bạch Thần Hiên này cũng đoán được hắn đi làm gì, cậu không giống hỏi, chuyện của người khác không cần bát quái quá nhiều.

Cậu nằm trên giường nhận được WeChat Ngô Phi Phạn gửi tới.

Perceval: Bảo bối rửa mặt xong chưa?

Cầm Kỳ: Ân, đã nằm trên giường.

Perceval: Ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi học.

Cầm Kỳ: Hảo, anh cũng vậy.

Perceval: Biểu tình【 có cơ hội cùng nhau ngủ 】

— thu hồi —

Cầm Kỳ: Biểu tình【 thu hồi cũng vô dụng, em thấy được 】

Perceval: Biểu tình【 thẹn thùng 】

Cầm Kỳ: Biểu tình【 trợn trắng mắt 】

Tuần mới thực bận rộn, rất nhiều khoa đều có thi giữa kỳ, mọi người khẩn trương tiến vào ôn tập.

Giữa trưa thứ năm Kỳ Thanh nhận được điện thoại Ngô Phi Phạn, nói này thứ sáu phải đi công tác, đại khái chờ kỳ nghỉ Quốc Khánh( ngày1 tháng 10) mới có thể trở về.

“Bảo bối, rất nhớ em, tối nay tới xem em có được không?”

“Tối nay em có môn tự chọn, lên lớp xong đều 8 giờ rưỡi.”

“Không quan hệ, 8 giờ rưỡi anh đến tìm em.”

Buổi tối Ngô Phi Phạn đúng hạn tới chờ ở cửa khu dạy học, sắp 8 giờ 50 Kỳ Thanh mới vội vội vàng vàng chạy lại.

“Lão sư dạy quá giờ.”

Kỳ Thanh xách theo cặp sách bước nhanh đi đến trước mặt Ngô Phi Phạn.

“Anh đến bao giờ?”

“Vừa đến không lâu.”

Ngô Phi Phạn thuận tay cặp sách tiếp nhận Kỳ Thanh.

“Chúng ta đi sân thể dục bên kia một chút?”

Kỳ Thanh gật đầu.

Dưới ánh trăng, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, Kỳ Thanh không có mặc áo khoác, một trận gió thổi qua rùng mình một cái.

“Phủ thêm.”

Ngô Phi Phạn cởϊ áσ khoác đặt trên lưng Kỳ Thanh.

“Thời tiết thay đổi, ngày mai mặc nhiều hơn.”

Kỳ Thanh nhìn Ngô Phi Phạn, thấy hắn chỉ mặc một áo sơ mi, trên vai còn mang cặp sách mình, không biết thế nào có điểm mặt đỏ, ôm áo khoác không có trả lại cho hắn.

Khi hai người đến sân thể dục, còn có không ít học sinh chạy đêm, vây quanh sân thể dục vài vòng, Ngô Phi Phạn nắm cậu lên khán đài.

“Trước kia anh cũng thường xuyên tới sân thể dục chạy bộ.”

Ngô Phi Phạn từ chỗ cao quan sát toàn bộ sân thể dục, “Sau đó đến khán đài hóng gió.”

“Ở đại học anh thực được hoan nghênh đi.”

Kỳ Thanh thấy khuôn mặt Ngô Phi Phạn tuấn lãng lộ ra một tia hoài niệm, cảm thán nói.

“Phải đi.”

Ngô Phi Phạn xoay người, đón gió nhắm mắt lại, “Khi đó thực thích tham gia các loại hoạt động, được nghỉ đều lưu tại trường học.”

“Nhà anh không phải ở bên cạnh trường học sao?”

Kỳ Thanh khó hiểu hỏi, nghỉ chẳng lẽ không trở về nhà?

“Anh cùng ba……”

Hắn do dự một chút, tiếp tục nói:

“Quan hệ thực bình thường, hắn luôn thích dẫn người về nhà, anh liền rất ít trở về.”

“Như vậy a……”

“Hiện tại ngẫm lại kỳ thật thực bình thường, mẹ đều qua đời nhiều năm như vậy, hắn chỉ là tìm bạn gái nhưng vẫn không kết hôn, đều là quan tâm cảm nhận của anh.”

“Tiểu học cùng trung học ở quê đọc sách, đại học mới đến thủ đô đi?”

“Đúng vậy, tiểu học khi hắn còn ở quê, thường xuyên nói rất tưởng niệm mẹ, anh cho rằng cả đời đều sẽ như vậy…… Sau hắn một người đến thủ đô phát triển sự nghiệp, tốt nghiệp cao trung anh mới bị hắn đón lên. Ngày đó, trong nhà có một nữ nhân xa lạ…… khi đó không hiểu chuyện, nói không dễ nghe, cùng ba ầm ĩ một trận.”

“……”

“Sau lại ba ba sinh bệnh, cũng không cho anh biết.”

Ngô Phi Phạn nghiêng mặt ghé vào lan can.

“Chờ anh biết đi nhìn hắn, mới phát hiện bệnh ông ấy nặng như vậy……”

Kỳ Thanh không nói gì, cúi xuống vỗ lưng hắn.

Ngô Phi Phạn một tay đem Kỳ Thanh ôm vào trong ngực, cúi đầu nỉ non:

“Tiểu Thanh, mấy năm nay anh mệt mỏi, may mắn có em……”

Kỳ Thanh do dự một chút, ôm lấy hắn.

Hai người dính sát vào nhau, thẳng đến gió thổi tới ướŧ áŧ hỗn loạn tinh tế.

“Trời mưa……”

Kỳ Thanh vươn tay xem xét.

“Ân?”

Ngô Phi Phạn ở đầu Kỳ Thanh lưu luyến mà cọ cọ mới buông ra.

“Anh đưa em trở về.”

Ngô Phi Phạn dắt Kỳ Thanh đang muốn đi xuống khán đài, đột nhiên một trận sấm sét ầm ầm, gió thổi mãnh liệt, mưa lớn tầm tã trút xuống.

“Làm thế nào, anh không mang dù.”

“Em cũng không mang……”

Ngô Phi Phạn nhíu nhíu mày, “Nếu không trước tiên ở khán đài tránh đi, lúc trước anh xem dự báo không có mưa, phỏng chừng sẽ không lâu.”

Cũng chỉ có thể như vậy, trời mưa đến quá nhanh, còn cùng với từng trận cuồng phong, ký túc xá cách sân thể dục khá xa, đội mưa trở về khả năng sẽ biến thành gà rớt vào nồi canh.

Rất nhiều học sinh muốn dứt khoát chạy về, muốn tới trước khán đài tới đυ.c mưa, sau đó cấp đồng học ký túc xá gọi điện thoại cầu đưa dù. Kỳ Thanh nghĩ đến còn có thể xin giúp đỡ bạn cùng phòng, vì thế gọi điện thoại.

“Uy? Hạ Bách, các cậu ở đâu đâu?”

“Chúng ta ở mấy khu dạy học tự học đâu, lần này mưa đều bị vây ở nơi này.”

“Được rồi, không có việc gì.”

“Từ từ, cậu ở đâu?”

“Sân thể dục.”

“Hảo… Chỉ có thể đợi mưa tạnh.”

……

“Không quan hệ.”

Ngô Phi Phạn an ủi cậu, “Thật sự không được chờ mưa nhỏ lại chúng ta chạy về đi.”

“Ân……”

Nhìn thời gian đã 9 giờ 20, sinh viên chờ ở khán đài cơ hồ đều bị bạn cùng phòng đón hoặc là tự mình trở về. Kỳ Thanh cũng muốn như vậy trở về, nhưng là cặp sách dưới mưa to tầm tã tuyệt đối sẽ ướt, cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

“Tiểu Thanh, lạnh không?”

Đã không ai, Ngô Phi Phạn quang minh chính đại mà đem Kỳ Thanh hướng trong lòng ngực ôm sát lại.

“Có chút.”

Tuy rằng khoác áo khoác của Ngô Phi Phạn, nhưng một hồi mưa thu một hồi lạnh, đặc biệt là buổi tối mưa to, cơ hồ một tia ôn đới ngày hè cuối cùng đem đi rồi.

“Ôm chặt anh.”

Ngô Phi Phạn ôm sát eo Kỳ Thanh, môi huý một ngụm cổ cậu lộ ở bên ngoài.

“Tê!”

Kỳ Thanh run run một chút, rụt rụt cổ, “Không cần gặm.”

Ngô Phi Phạn vốn dĩ không chuẩn bị làm cái gì, nhưng phản ứng Kỳ Thanh quá mẫn cảm làm hắn nổi lên hứng thú.

“Không cần gặm nơi nào?”

Hắn buông lỏng người trong lòng ngực, “Không cần gặm nơi này?”

Dùng sức hút cổ một ngụm, “Hay là nơi này?”

Áp cánh môi Kỳ Thanh thật mạnh.

“Ngô……”

Kỳ Thanh ý đồ giãy giụa, lại bị hai bàn tay khớp xương rõ ràng bắt được mông, mạnh mẽ vuốt ve.

“Anh… Anh thả ra……”