Chương 11-1: Sáng sớm cắm huyệt bắn nướ© ŧıểυ + rạp chiếu phim play

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Ân……”

Kỳ Thanh từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, biểu tình hoảng hốt. Sửng sốt ước chừng ba phút, cậu mới dần dần nhớ lại chuyện hôm qua phát sinh.

Nhớ tới đêm qua không biết thế nào bị Ngô Phi Phạn cắm vào, cuối cùng bị thao đến sướиɠ, còn không biết thẹn chủ động vặn bung ra cánh mông cho hắn đâm vào rút ra. Thanh âm phụt phụt phảng phất hiện tại còn vọng ở bên tai, mặt Kỳ Thanh nháy mắt trướng đến đỏ bừng.

Cậu giật giật thân mình, cảm giác huyệt tê mỏi, giữa mông một mảnh dính nhớp, trên eo phủ một cánh tay rắn chắc, sau lưng còn dính sát vào một thân hình trần trụi.

“Uy,” cậu vặn vẹo eo, mông cũng quơ quơ, “Buông ra, em muốn đi WC.”

“Ngô……”

Người lao động hơn nửa đêm cũng mở mắt, tựa hồ bất mãn bị đánh thức, càng thêm ôm sát vòng eo mảnh khảnh của Kỳ Thanh.

“Ngủ tiếp một lát, bảo bối.”

Kỳ Thanh bất đắc dĩ giãy giụa, “Anh tỉnh tỉnh, em nghẹn lại không được.”

Tối hôm qua uống một chung canh, cậu thật sự có điểm quá mắc.

Ngô Phi Phạn chậm rãi cũng tỉnh táo, không kịp nghe Kỳ Thanh đang nói cái gì, chỉ cảm thấy da thịt khẩn thật trơn trượt,, đặc biệt là hai cánh tuyết khâu mềm mại qua lại cọ nhục bổng chính mình dựng thẳng lên, rất nhiều lần qυყ đầυ thậm chí lướt qua huyệt khẩu dính nhớp.

Dươиɠ ѵậŧ trướng đến phát đau, không có nghĩ lại, hắn thuận thế đem nó chôn nhập trong đó. Nhục huyệt toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ hôm qua bắn vào, không cần khuếch trương có thể đâm vào rút ra.

“A… Ngô Phi Phạn… Anh làm cái gì…?”

Hậu huyệt nủn rủn lại lần nữa bị thao, cự vật nóng bỏng thô to ở bên trong không kiêng nể chinh phạt, nương tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi trơn nhiều lần thao đến tao tâm. Kỳ Thanh ý đồ hướng mép giường bò, kết quả vừa mới chạm được mép giường đã bị một đôi đại chưởng đột nhiên ấn đến dươиɠ ѵậŧ. Huyệt khẩu đυ.ng tới tinh hoàn no đủ phát ra “Ba!” một tiếng, toàn bộ tràng đạo như bị đâm xuyên, cậu chịu không nổi phát ra tiếng kêu dâʍ đãиɠ.

“A a a… Muốn đâm xuyên……”

Ngô Phi Phạn không nói một lời, từ sau lưng đỡ eo thon mưa rào gió giật mãnh thao. Đại điểu cùng huyệt khẩu cọ xát bị cấp tốc trừu cắm đánh ra bọt biển màu trắng, trong lúc nhất thời cả phòng bạch bạch thanh cùng Kỳ Thanh bách chuyển thiên hồi gọi giường(rêи ɾỉ~) đan chéo quanh quẩn, không dứt bên tai.

“Không được… Buông……”

Kỳ Thanh bị làm ngữ không thành tiếng, khẩn cầu.

“Nghẹn… Không nhịn được… Muốn đi WC……”

Nghe được đối phương thỉnh cầu, Ngô Phi Phạn chậm lại động tác, đôi tay từ bên hông Kỳ Thanh chuyển qua chân, đem Kỳ Thanh bày thành chữ M ôm lên, mang vào dép lê đi phòng vệ sinh.

“Ân a… Quá lớn……”

Tư thế này làm nhục bổng lập tức vào rất sâu, trọng lượng toàn thân cơ hồ đều dừng ở nói hậu huyệt cùng dươиɠ ѵậŧ tiếp xúc.

“Không cần… Thả… Thả em xuống dưới……”

“Là không cần thả, hay là thả?”

Ngô Phi Phạn cắn cổ Kỳ Thanh hàm hồ nói, bởi vì mới vừa rời giường không lâu, còn mang theo nồng đậm giọng mũi.

Bị thanh âm đối phương từ tính trầm thấp chọc đến, Kỳ Thanh từ gáy đến mông thần kinh hung hăng run run một chút, hậu huyệt chảy ra rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠.

Ngô Phi Phạn phát hiện làm càng thêm thông thuận, đem Kỳ Thanh cao cao nâng lên, chỉ chừa nửa qυყ đầυ ở cúc huyệt, sau đó lại thật mạnh buông, trong nháy mắt dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi.

“A a a… Hảo sâu……”

Kỳ Thanh cao cao ngẩng lên đầu, cổ thon dài dựa sau vai Ngô Phi Phạn.

Cứ như vậy vừa đi vừa làm, đi đến bồn cầu, Kỳ Thanh sắp bị thao đến cao trào.

Đem hai chân Kỳ Thanh đặt ở bồn cầu, dẫn đường tay đỡ bồn cầu, Ngô Phi Phạn tiếp tục từ phía sau thao làm tao huyệt.

“A… Thao em… Dùng sức… Ân a……”

Kỳ Thanh eo tuyến ép tới rất thấp, dẩu kiều mông tuyết trắng nghênh đón Ngô Phi Phạn từng chút lại từng chút thao làm.

“Cùng nhau.”

Ngô Phi Phạn cong thân nằm trên lưng Kỳ Thanh, đại chưởng lửa nóng xoa nắn đầṳ ѵú đối phương, eo hông bắt đầu gia tốc.

“Không được… Muốn… Muốn đi… A a a……”

Kỳ Thanh cảm giác trước mắt như hiện lên một đạo quang, linh hồn đều theo một trận run rẩy ra ngoài, lưỡng đạo chất lỏng theo đường parabol trạng bắn vào bồn cầu.

Ngô Phi Phạn trực tiếp bắn trong cơ thể Kỳ Thanh, rút ra phân thân chưa hoàn toàn mềm xuống, cũng ở bồn cầu giải quyết vấn đề cá nhân.

Kỳ Thanh đỡ bồn cầu thở dốc, trong lúc nhất thời trì hoãn. Ngô Phi Phạn nửa đỡ nửa ôm cậu tắm rửa, lại đem các loại chất lỏng trong huyệt rửa sạch sẽ, cuối cùng còn tri kỷ mà thay cậu mặc vào qυầи ɭóŧ tối qua bị bỏ ở phòng tắm.

“Có thể đánh răng.”

Ngô Phi Phạn lấy ra bàn chải đánh răng dự phòng, nặn kem đánh răng đặt trên tay phải cậu, lại tiếp một ly nước đưa qua tay trái cậu.

Máy móc chà răng, Kỳ Thanh rốt cuộc phản ứng không đúng chỗ nào.

Kế hoạch tốt cái gì đều sẽ không phát sinh, sáng nay trộm mặc qυầи ɭóŧ đâu??

Thậm chí lại đánh một pháo!

Còn bị làm đến bắn nướ© ŧıểυ!

Mặc tốt quần áo, bộ dáng Kỳ Thanh sống không còn gì luyến tiếc, nằm liệt trên sô pha.

Ngô Phi Phạn nhưng thật ra tâm tình thực vui sướиɠ, một bên hừ ca một bên chuẩn bị bữa sáng.

“Tiểu Thanh, uống cháo ăn bánh bao được không?”

Hắn là kiểu người yêu thích bữa sáng Trung Quốc, cũng không am hiểu làm cơm Tây.

“Tùy tiện.” Kỳ Thanh lười nhác trả lời.

Không lâu, hai chén chào nóng hầm hập, thơm ngào ngạt mang lên bàn ăn, mặt trên rải nấm hương, gừng băm cùng gan heo, thập phần mỹ vị.

Đem bánh bao nhân trứng sữa cũng bưng lên bàn, Ngô Phi Phạn đặt thìa trong chén, nói:

“Bánh bao là mua siêu thị, em hôm nay không thể ăn quá nhiều dầu mỡ, sẽ không làm mấy món khác.”

Kỳ Thanh thay đổi suy sụp vừa rồi, đoan chính ngồi trước bàn ăn, ngẩng đầu ngửi ngửi mùi hương trong không khí, rụt rè:

“Không quan hệ, đã thực phong phú.”

Ngô Phi Phạn thấy cậu không có trước động muỗng, mà là kiên nhẫn chờ chính mình ngồi xuống, không khỏi ôn nhu cười:

“Có thể bắt đầu ăn.”

Nghe thấy đối phương tuyên bố, Kỳ Thanh nội tâm một trận hoan hô, đem chén cháo trước mặt hướng gần chỗ xê dịch, cầm thìa múc, giơ lên bên môi thổi thổi, sau đó mở ra cánh môi phấn hồng đem muỗng cháo hàm vào miệng.

Ăn ngon!

Kỳ Thanh trước mắt sáng ngời, lại múc một muỗng gan heo.

Tươi ngon đến cực điểm!

Thấy bộ dáng Kỳ Thanh nhấm nháp mỹ vị, Ngô Phi Phạn nội tâm cũng thập phần thỏa mãn, rốt cuộc có thể nấu cơm cấp ái nhân ăn, hơn nữa ái nhân còn đặc biệt vừa lòng trù nghệ của mình, nhân sinh viên mãn cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Đưa cho Kỳ Thanh một cái bánh bao trắng trắng mềm mại, Ngô Phi Phạn cũng vui vẻ ăn.

Hai người ăn xong bữa sáng, cùng nhau oa trên sô pha, lẫn nhau đều cảm thấy được ý nghĩa sinh mệnh đến thăng hoa.

“Hôm nay muốn làm cái gì?”

Đem ái nhân ôm vào trong ngực từng cái vuốt ve đầu đối phương, Ngô Phi Phạn hỏi.

“Em cũng không biết a.”

Kỳ Thanh ngoan ngoãn dựa vào vai Ngô Phi Phạn, tùy ý đối phương tay ở trên đầu mình. Dù sao nên phát sinh, không nên phát sinh đều đã xảy ra, lại làm ra vẻ cũng vô vị, lại nói đối phương thực ôn nhu, từ đầu đến cuối cũng chưa làm đau mình, nước sữa hòa nhau cảm giác làm người mê luyến.

“Không bằng chúng đi xem phim điện ảnh?” Ngô Phi Phạn đề nghị.

“Hảo a.”

Nghe được đối phương đề nghị, Kỳ Thanh cũng có một chút chờ mong. Dù sao cũng là mối tình đầu, trước kia trừ bỏ lớp tổ chức, chưa từng cùng người khác đơn độc đi xem qua điện ảnh, cậu cảm thấy cùng người yêu đi xem phim là chuyện thực lãng mạn.

Hai người cũng không có ở trên mạng mua vé, trực tiếp đi rạp chiếu phim phụ cận.

“Thực xin lỗi, vé hai bộ phim này đã bán hết.”

Bởi vì là chủ nhật, đã sớm bán hết vé, nhân viên hướng bọn họ đề cử một bộ phim khác trong nước《 xuân sắc như thủy 》.

Không nghĩ lại đi rạp chiếu phim khác, bọn họ mua vé bộ điện ảnh này, vừa lúc còn có 15 phút phát sóng, hiện tại liền có thể vào.

Vào rạp, Ngô Phi Phạn thấy tình lữ chung quanh trong tay đều cầm thức ăn nước uống, lôi kéo tay Kỳ Thanh hỏi:

“Muốn Coca cùng bắp rang hay không?”

“Không cần.”

Kỳ Thanh nhớ lại bữa sáng mỹ vị, nghĩ lại hương vị Coca cùng bắp rang ngọt nị, kiên định lắc lắc đầu.

“Em còn tương đối thích anh làm gì đó.”

Được ái nhân khẳng định, Ngô Phi Phạn nở hoa:

“Kia lần sau xem phim chính chúng ta ở nhà làm tốt thức ăn mang đến.”

“Hảo a!”

(Nà ní>_