Sau khi cô lên sân khấu, người dẫn chương trình hiển nhiên cũng nghe không ít nghị luận về cô, nhân cơ hội này bắt đầu hỏi:
"Cô Hạ, bởi vì tốc độ của cô thật sự quá nhanh, hiện tại tất cả chúng tôi đều vô cùng tò mò cô có thể thiết kế bản thiết kế như thế nào. Vì vậy, trước khi công khai bản thiết kế, tôi có thể hỏi, cô có hài lòng với bản thiết kế của mình không?"
"Tôi vẫn tương đối hài lòng với thiết kế của mình. Điều duy nhất làm cho tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối chính là, tôi không có nhiều thời gian để chỉnh sửa để mọi người xem."
Trên mặt Hạ Nhiên mang theo nụ cười tao nhã, không chút dấu vết nói dối. Những người bàn tán nhất thời liền câm miệng.
Sau khi người dẫn chương trình nhận được đáp án này, có chút hài lòng gật đầu. Sau đó liền nói với Hạ Nhiên: "Nếu đã như vậy, mời cô bắt đầu phần trình bày của mình. Trong vài phút tới, sân khấu là của cô.”
Sau khi nói xong lời này, người dẫn chương trình liền xuống sân khấu. Hạ Nhiên đi tới trước màn hình lớn mở thiết kế của mình.
Đó là một chiếc mũ, ở giữa là do hạt ngọc màu đỏ ghép lại thành bông hoa, bên dưới hồng thạch lại có một dải ruy băng trong suốt tạo thành một cái nơ đơn giản, dây đeo rủ xuống phía dưới cũng không phải rất dài, đại khái so với bốn phần ba chiều dài kẹp tóc.
Mà dưới nơ, là do ba thanh kim loại nhỏ đan xen giao nhau hình thành. Thanh kim loại mở ở hai bên gần ruby nhất để đeo tua rua, trong khi đáy tua rua là một chiếc chuông nhỏ.
Bởi vì thiết kế như vậy thực sự rất hiếm ở châu Âu, sự chú ý của khán giả ngay lập tức bị thu hút.
Hạ Nhiên thì đứng ở vị trí giảng giải: "Cảm hứng thiết kế của tôi là bức bích họa phi thiên từ hang Mạc Cao, phiêu phiêu dục tiên cùng khí chất quý tộc, là phương hướng trọng điểm nổi bật lần này của tôi..."
Theo lời giải thích êm dịu của Hạ Nhiên, những người khác từ sự ngạc nhiên ban đầu trở nên hứng thú hơn.
Hạ Tư Duệ ở chỗ ngồi nhìn Hạ Nhiên, cảm thán nói: "Vốn tôi còn tưởng rằng tôi đã sớm nhìn thấy năng lực của Hạ Nhiên, không nghĩ tới lần này càng làm mới nhận thức của tôi. Trời ơi... Làm sao cô ấy có thể nghĩ ra tác phẩm này?”
Nhìn thấy mấy chữ "hành lang thời gian" này, người đầu tiên nghĩ đến không phải là sườn xám sao? Nó cũng được cải tiến và thiết kế lại trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Đợi đến khi Hạ Nhiên đem ý tưởng thiết kế của mình giải thích toàn bộ, lúc người dẫn chương trình một lần nữa lên sân khấu, ánh mắt nhìn cô đã hoàn toàn khác.
"Xem ra, lúc trước Hạ tiểu thư hạ bút quả thật đã nghĩ ra chủ đề muốn dùng, hơn nữa đã xác định rõ mục tiêu của mình rồi." Người dẫn chương trình thán phục: "Tốc độ kinh người này cũng quá nhanh, khó trách không ít khán giả chúng ta hiểu lầm."
Hạ Nhiên cười nói: "Hiểu lầm chỉ là vì tạo ra hiện tại tốt hơn."
Người dẫn chương trình nhìn thấy bộ dạng không kiêu ngạo của cô, trong lòng đối mặt với cô càng thêm hảo cảm: "Lúc trước Hạ tiểu thư còn khiêm tốn nói cho chúng tôi biết, cô cảm thấy bản vẽ này không trải qua chỉnh sửa còn chưa đủ hoàn mỹ. Nhưng với con mắt của tôi bây giờ, tôi nghĩ rằng bản thiết kế này đã quá hoàn hảo.”
Câu nói này đã được coi là một lời khẳng định. Nhưng những người khác cũng không cảm thấy một câu này của anh là quá tự cao, ngược lại đều tán thành.
Nhìn Hạ Nhiên cầm lấy thiết kế của mình đi xuống sân khấu, tổ giám khảo cũng chính thức bắt đầu tính điểm.
Hạ Nhiên vừa mới đi tới chỗ ngồi đã bị những người khác trong công ty vây quanh, bọn họ nhao nhao trêu ghẹo Hạ Nhiên, chúc mừng để cho cô mời khách ăn cơm.
Hạ Nhiên không chịu nổi sự náo loạn của bọn họ: "Được, vậy bữa cơm tối nay tôi mời. Nhưng chỉ có mọi người đi thôi, tôi sẽ không đi."
Phượng Cửu nghe xong, nhìn cô: "Chị Hạ, chị không đi ăn cơm với bọn em thì đi đâu vậy? Hơn nữa cúng ta hiện tại ở nơi khác không nên chạy lung tung, nhỡ xảy ra chuyện gì sẽ rất nguy hiểm."
Nghe nói như vậy, Hạ Nhiên trực tiếp lắc lắc điện thoại di động.
"Hiểu chưa?"
Trên điện thoại di động, là tin Trình Thâm bảo Hạ Nhiên đến đón.
Phượng Cửu sau khi đọc được tin nhắn liền lộ ra nụ cười trêu ghẹo: "Quả nhiên a, không hổ là người có chồng.”
Đợi đến khi điểm số được công bố, không ngoài dự đoán Hạ Nhiên được vị trí thứ nhất, sau khi cầm giải thưởng liền chuẩn bị rời đi.
Cô vừa đi tới cửa, đã bị ban tổ chức gọi lại.
Ban tổ chức: "Cô Hạ, tôi thấy tác phẩm lần này của cô cảm thấy rất sáng tạo. Nếu có thể tôi hy vọng có thể hợp tác với cô, mở ra thị trường ở châu Âu."
Hạ Nhiên nói: "Chuyện này tôi cần hỏi qua công ty mới có thể trả lời, dù sao tôi cũng chỉ quan tâm đến bản vẽ thiết kế, không can dự các phương diện khác.”
Ban tổ chức không nhận được câu trả lời như mong muốn, nhất thời không cam lòng, anh nhìn Hạ Nhiên nói: "Cô Hạ tôi nghĩ cô căn bản không hiểu ý tứ lời này của tôi. Ý của tôi nói, nếu có thể, tôi muốn mở ra thị trường châu Âu cho một mình cô.”
Lời này đã nói rõ ràng như vậy, Hạ Nhiên cũng không thể làm bộ như không hiểu. Khá bất lực nói: "Anh có tình yêu với thiết kế, và tôi tin rằng nếu tôi đến công ty của anh chắc chắn sẽ nhận được nguồn lực tốt hơn. Nhưng..."
Cô nói đến đây thì dừng lại. Ban tổ chức nhìn cô rõ ràng có vẻ khó nói, trực tiếp hỏi: "Cô có gì khó khăn không? Miễn là cô sẵn sàng hợp tác với tôi, tôi có thể chịu trách nhiệm mọi vấn đề. Tôi biết cô chắc chắn đã ký hợp đồng với công ty hiện tại, tôi cũng có thể trả tiền vi phạm hợp đồng."
"Tôi quả thật có nguyên nhân khó nói, nhưng mà cũng không phải phương diện này." Hạ Nhiên thở dài một hơi, sau đó nói với ban tổ chức: "Nếu tôi chỉ là một nhà thiết kế, anh nói đến mức này, tôi nhất định sẽ đi với anh. Nhưng tôi không chỉ là nhà thiết kế của Công ty thiết kế trang sức Philka, mà còn là phu nhân của tập đoàn Trình thị.”
Mấy chữ phu nhân tập đoàn Trình thị nổ tung bên tai, ban tổ chức kinh ngjac nhìn Hạ Nhiên một cái, sau đó sắc mặt có chút khó coi. Anh không vui nói: "Nếu cô Hạ không muốn nói thẳng, không cần phải nói cái cớ này. Theo tôi được biết, chủ tịch tập đoàn Trình thị, Trình Thâm chưa kết hôn.”
Có thể là Châu Âu cách quá xa, đến bây giờ anh cũng không biết Trình Thâm cùng Hạ Nhiên đã kết hôn năm năm.
Hạ Nhiên nghe xong lời này có chút buồn cười, bất quá cô cũng không muốn bởi vì chuyện này mà đắc tội với người khác. Trực tiếp lấy album ảnh điện thoại ra, đưa cho ban tổ chức: "Bởi vì Trình Thâm không thích chụp ảnh, cho nên trong điện thoại của tôi ảnh của anh ấy cũng không nhiều lắm. Nhưng hai chúng tôi quả thật đã kết hôn, anh có thể đến Trung Quốc thăm chúng tôi."
Nhìn thấy bộ dạng thản nhiên của cô, ban tổ chức cuối cùng cũng tin. Cảm thán nói: "Thì ra là như vậy, bằng không nhân tài như cô, tôi nhất định phải nghĩ biện pháp đào đi. Nhưng bây giờ có vẻ như tôi không có cơ hội."
Sau khi nói xong với ban tổ chức, Hạ Nhiên ra khỏi cửa liền đi thẳng đến sân bay.
Cô rời khỏi Trình Thâm còn chưa tới ba ngày, nhưng hai người vừa mới tái hợp, đang ở thời điểm như keo như sơn. Lúc này đây Hạ Nhiên thật sự cảm nhận được cái gì gọi là một ngày không gặp như cách ba thu.
Đợi đến khi Trình Thâm từ trên máy bay đi ra, liền nhìn thấy Hạ Nhiên đang chờ đợi trong đám người.
Khóe miệng anh cong lên, chạy nhanh về phía cô, sau đó vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô bị gió thổi: "Sớm biết gió lớn như vậy anh sẽ không gọi em tới, cũng không biết mặc ấm một chút."
Nói xong lời này Trình Thâm trực tiếp cởϊ áσ khoác cho Hạ Nhiên trước mặt nhiều người như vậy, cẩn thận mặc cho cô.
Tầm mắt của những người khác bất giác hướng về phía hai người, dù sao cũng là nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, đứng chung một chỗ quá đẹp mắt. Nhưng cũng có không ít người hướng Hạ Nhiên ném ánh nhìn hâm mộ.
Hạ Nhiên và Trình Thâm đều không để ý những ánh mắt này, trực tiếp đi ra ngoài. Vừa mới đi được vài bước, Trình Thâm vươn tay kéo Hạ Nhiên lại, nhìn thấy Hạ Nhiên quay đầu lại anh thuận thế đan mười ngón tay:
"Đông người, sẽ lạc mất."
"Anh nắm chặt như vậy, em còn có thể đi đâu sao."
Hạ Nhiên đương nhiên có thể nghe ra đây là một cái cớ, nhưng cô cũng không có vạch trần, ngược lại vô cùng vui vẻ theo anh.
Hai người bọn họ nắm tay chậm rãi đi trên đường, Trình Thâm ôn nhu nhìn Hạ Nhiên: "Muốn đi đâu? Anh sẽ đi với em.”
Thật vất vả đợi đến khi gặp nhau, Hạ Nhiên cùng Trình Thâm đều không hẹn mà cùng không muốn về khách sạn."
Hai người đi một vòng trên đường, Hạ Nhiên thật sự muốn không nghĩ ra nên mang theo anh làm gì, cuối cùng ánh mắt sáng lên:
"Không bằng hai chúng ta đi xem phim đi Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, còn chưa cùng xem một bộ phim.”
Nghĩ đến lúc trước, hai người bọn họ vừa mới kết hôn náo loạn với nhau, sau đó quan hệ mới tốt hơn một chút liền bị Nhϊếp Tư Diệu khıêυ khí©h. Giữa hai người quả thật không có an ổn hẹn hò, Trình Thâm vui vẻ đồng ý đề nghị này.
Cứ như vậy, hai người trực tiếp đến rạp chiếu phim. Hạ Nhiên đứng ở nơi bán vé do dự thật lâu, cuối cùng vẫn chọn phim kinh dị, thú vị nhìn Trình Thâm hỏi: "Anh sợ ma sao?"
Trình Thâm kỳ quái nhìn cô: "Thứ này có gì phải sợ?"
Hạ Nhiên đối mặt với đề tài này không nói lời nào nữa. Trình Thâm nhìn dáng vẻ này của cô, bỗng nhiên hiểu: "Em sẽ không sợ ma chứ? Nếu sợ như vậy, hay là đổi phim khác nhé.”
"Đừng! Chính là bởi vì em sợ, cho nên mới phải đi xem. Anh không nghĩ rất tuyệt vời khi xem phim ma trong rạp chiếu phim sao?"
Trước kia cô đặc biệt muốn làm như vậy, nhưng bởi vì bên cạnh không có người đi cùng, cô cũng không gọi hai đứa nhỏ đi. Hôm nay nếu đã có cơ hội như vậy, tất nhiên phải tận dụng.
Trình Thâm bất đắc dĩ lắc đầu, không hiểu ý nghĩa của việc cô làm như vậy. Chỉ là nhìn biểu cảm phấn khích của cô, Trình Thâm cũng không khuyên cô đổi một bộ phim khác nữa.
Cả hai cùng bước vào rạp chiếu phim. Bỗng nhiên bị mấy tiếng thét chói tai dọa sợ, Trình Thâm nói nhỏ "Phim còn chưa mở, sao họ lại bắt đầu kêu?”
Hạ Nhiên chớp chớp mắt, cười nói: "Đương nhiên là muốn khởi động không khí rồi.”
Cũng may ngoại trừ mấy tiếng kia ra, không có xảy ra chuyện gì nữa. Bộ phim bắt đầu, Hạ Nhiên đã nắm tay Trình Thâm, dựa vào anh.
Hạ Nhiên nói cái gì mà cảm nhận không khí, kết quả bộ phim vừa mới tiến vào chủ đề đã có chút kinh ngạc.
"Cái kia... Khi con ma đi ra, anh nhắc nhở em. Em có chút sợ..." Hạ Nhiên hai tay ôm chặt lấy cánh tay anh.
Từ tầm mắt Trình Thâm nhìn qua, Hạ Nhiên ôm cánh tay anh có vẻ đáng thương. Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua bộ dạng này của Hạ Nhiên, nhất thời cảm thấy lần này tới rạp chiếu phim xem như đúng rồi.
Anh giơ tay lên nhẹ nhàng lướt qua đáy mắt cô, chạm vào lạnh như băng dọa Hạ Nhiên giật nảy mình, đợi đến khi phản ứng lại là Trình Thâm, Hạ Nhiên sợ hãi nói: "Sao anh lại đột nhiên chạm vào em. Thiếu chút nữa bị doạ chết rồi."
Trình Thâm nhìn biểu tình oán giận này của Hạ Nhiên, trực tiếp ôm lấy hôn lên môi cô.
Hạ Nhiên bất ngờ bị anh hôn, tay phải phản xạ đặt lên vai anh. Sau đó tùy ý động tác của anh, cảm thụ cảm giác bị xâm chiếm.
Hạ Nhiên có thể cảm giác được trái tim mình đang tăng tốc, nếu nơi này không phải rạp chiếu phim, Trình Thâm sẽ nhìn thấy gương mặt đã đỏ bừng của cô.
Tất cả âm thanh chung quanh đều dần dần nhẹ đi, đợi đến khi Trình Thâm buông cô ra, Hạ Nhiên đã hoàn toàn không biết bộ phim đã chiếu đến đâu.
Trình Thâm nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô, cười nói: "Hiện tại còn sợ sao?"
Hạ Nhiên lắc đầu, cảm giác nếu cô nói sợ hãi, anh lại tiếp tục hôn.
Đến cuối cùng, bộ phim cô không thể nhớ hơn phân nửa, ngược lại còn đỏ mặt.
Đợi đến khi đi ra, Hạ Nhiên và Trình Thâm trở về khách sạn. Sau khi đến khách sạn, Trình Thâm lấy ra một thứ từ hành lý của mình.
"Tặng em một món quà nhỏ."
Trình Thâm đưa cho Hạ Nhiên, tay kia sờ sờ đầu cô: "Có thể cũng không phải đặc biệt đẹp mắt, nhưng tốt xấu gì cũng là một phần tâm ý của anh."
Hạ Nhiên mở cái hộp ra, khi nhìn thấy chiếc nhẫn bên trong, cô kinh ngạc mang theo tư vị khó có thể diễn tả thành lời.
"Lúc trước khi chúng ta kết hôn, ngay cả nhẫn cũng không có, một hôn lễ có lệ như vậy, hiện tại nhớ tới cảm có lỗi với em." Trình Thâm thương tiếc hôn lên trán cô: "Cũng may chiếc nhẫn này cuối cùng cũng có cơ hội đến với chủ nhân thật sự."