Chương 8: Phỏng vấn xin việc

“Cả đêm khóc không ngừng, khuôn mặt đáng yêu cũng khóc đến xấu xí rồi.”

“Có thể im lặng một chút không?”

Đáp lại anh là tiếng khóc còn lớn hơn.

Ôn Tắc giơ cờ trắng, ôm đứa trẻ và chăn mền tìm tới bảo mẫu lần nữa.

Bảo mẫu biết đứa trẻ đói, đã chuẩn bị sẵn sữa ấm. Khi bình sữa vừa đưa vào miệng, cô bé lập tức ngừng khóc, ngoan ngoãn uống sữa, hàng mi dài vẫn còn vương những giọt nước mắt lấp lánh. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn như bánh bao, khiến trái tim của các dì xung quanh đều tan chảy.

“Ôn tiểu thư thật là xinh đẹp.”

Ôn Tắc dựa vào ghế sofa bên cạnh, khuôn mặt mệt mỏi, chẳng còn biểu cảm thừa thãi nào.

Cô nhóc này hơi nặng, không biết Cố Tây Từ nuôi kiểu gì mà như một con heo nhỏ vậy. Anh thử giao cô bé cho bảo mẫu, muốn thư giãn một chút.

“Các cô bế cô bé uống sữa đi.”

Khi bảo mẫu vừa bế, cô bé liền không uống nữa, miệng nhỏ lại bĩu ra chuẩn bị khóc.

Ôn Tắc thực sự sợ cô bé khóc, đành bế lại, mặt không cảm xúc ôm cô bé chờ uống xong rồi ngủ.

Khi ngủ, cô nhóc ngoan ngoãn vô cùng, nằm co trong bộ đồ trông rất ấm áp, vẻ mặt khi ngủ dễ thương như một thiên thần nhỏ.

Ăn no uống đủ, cô bé ngủ ngon lành. Trong khi Ôn Tắc đã hai lần bị cô bé hành cho thức dậy, mệt mỏi không chịu nổi, bế cô bé lên lầu. Đằng sau, bảo mẫu gọi với theo.

“Ông chủ…”

Ôn Tắc lười biếng quay đầu lại, trong mắt không có chút cảm xúc.

Khi không vui, khí chất của anh trở nên u ám, khiến bảo mẫu nuốt nước bọt rồi mới dám lên tiếng:

“Tiểu thư mặc quá nhiều đồ, khi ngủ phải cởi bớt ra thì mới ngủ ngon được.”

“Ồ.”

Ôn Tắc trả lời một cách miễn cưỡng, nhưng sau khi vào phòng vẫn nghe lời cởi bớt đồ cho cô bé.

Ôn Tắc không có kinh nghiệm, mà cô bé lại mặc dày. Anh nghiên cứu một hồi, đến độ suýt ngủ gục mới cởi được đồ cho cô bé, chỉ để lại lớp trong cùng.

Sau đó, anh đắp chăn cho cô bé, rồi ngủ.

Sáu giờ sáng, cô bé lại khóc khiến anh tỉnh giấc. Ôn Tắc như đang chịu cực hình, lấy bình sữa đút vào miệng cô bé, nhưng cô bé vẫn khóc. Anh đành bế cô bé tìm bảo mẫu lần nữa.

Chín giờ sáng, trợ lý mang bảo mẫu mới tới. Ôn Tắc cho từng người thử bế cô bé.

Tốt lắm, cô bé chẳng thích ai. Cuối cùng có một người bế được khoảng mười phút, anh tưởng có thể thở phào, thì cô bé lại khóc lớn.



Khác xa cảnh hỗn loạn bên Ôn Tắc, Cố Tây Từ có được một giấc ngủ ngon nhất trong cả năm qua.

Sau khi tỉnh dậy, cô ngồi ngẩn ngơ trên giường một lát rồi nhớ ra Tiểu Tiểu đã đi hưởng phúc, liền chậm rãi lấy tiền mượn từ Giang Trúc để gọi đồ ăn rồi lên mạng tìm việc.

Trước khi xuyên không, cô làm việc 996 như Giang Trúc, tuy ở một thành phố hạng hai nhưng lương cũng đến mười ngàn mỗi tháng.

Lý lịch của nguyên chủ khá ổn, cô vừa gửi đi, chưa kịp ăn xong đã có HR liên hệ mời phỏng vấn.

Công ty phỏng vấn là công ty mới, toàn người trẻ, mức lương đề nghị cũng rất hậu hĩnh. Sau phỏng vấn, họ quyết định mời cô đi làm ngay, nhưng Cố Tây Từ không vội nhận việc, cô muốn cân nhắc kỹ.

Hôm sau cô còn phỏng vấn thêm vài chỗ, sau khi so sánh, cuối cùng chọn công ty ban đầu.

Sáu ngày sau khi gửi Tiểu Tiểu đi hưởng phúc, Cố Tây Từ bắt đầu tinh thần phấn chấn đi làm.

Khi mang thai bé Cố, cô còn chút tiền, lúc đó chỉ muốn phản kháng lại hệ thống nên không đi làm, kiến thức chuyên ngành bỏ bê khá nhiều. Nên mấy ngày này cô ôn lại một lượt, khi vào làm quen môi trường, sếp phát hiện cô làm việc giỏi hơn cả trong hồ sơ, lập tức giao thêm việc cho cô.

Tuy công việc bận rộn nhưng Cố Tây Từ lại tìm thấy cảm giác thành tựu. Trước đây chỉ là một nhân viên khổ cực, cô chẳng hiểu vì sao các bà mẹ thích đi làm, giờ thì hiểu rồi, đi làm sướиɠ hơn trông con nhiều.