Những người uống rượu thì ly chứa rượu, những người muốn uống nước thì ly đựng nước. Sau khi dành vài lời khen ngợi cho Ôn Tắc, mọi người bắt đầu ăn uống.
Trên bàn có nhiều món khác nhau, nhưng để giữ thể diện cho Ôn Tắc, mọi người đều thử món cá đầu tiên.
Giám đốc Lục khoảng hơn ba mươi tuổi, vừa cắn miếng đầu tiên đã giơ ngón tay cái lên với Ôn Tắc, nói:
“Ngon quá, Tổng giám đốc Ôn, cá ở đây quả nhiên đặc biệt, thịt cá mềm mịn, ngon hơn bất kỳ món cá nào tôi từng ăn.”
Những người khác cũng gật gù đồng ý.
“Quả thật cá ở đây rất ngon.”
Thẩm Mai Nhã còn hào hứng hỏi: “Tổng giám đốc Ôn, mai chúng tôi về rồi, có thể cho tôi mang ít cá về cho ba mẹ tôi thưởng thức không?”
Ôn Tắc nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, biết cô là bạn thân của Cố Tây Từ ở công ty, liền vui vẻ đáp:
“Được chứ, ở đây còn có gà, vịt, thỏ, hiện tại cũng có ít trái cây chín, trên núi còn có nhung hươu, nhân sâm, linh chi, đều tốt hơn bên ngoài. Khi về các cô cứ mang về.”
Nói xong, Ôn Tắc bắt đầu đút thức ăn cho Cố Thất Thất.
Cố Thất Thất giờ đã bảy tháng tuổi, có thể ăn thêm một số thức ăn dặm. Ôn Tắc nhờ người nhặt sạch xương cá, làm thành cháo cá rồi đút cho cô bé.
Cô nhóc rất hợp tác, ngoan ngoãn há miệng ăn, mắt to tròn nhìn mọi người xung quanh, trông như một cục bông đáng yêu.
Cô nhóc dễ thương như vậy, sau khi ăn xong, mọi người bắt đầu hỏi những chuyện xung quanh cô nhóc.
“Tổng giám đốc Ôn, anh tự chăm con sao?” Giám đốc Lục hỏi.
Những người khác cũng tò mò, nhưng vì Ôn Tắc là nhà đầu tư nên họ không dám hỏi nhiều.
Ôn Tắc: “Ừ.”
“Thế mẹ của bé đâu?”
Ôn Tắc liếc nhìn Cố Tây Từ, đáp: “Mẹ bé bận công việc.”
Giám đốc Lục lập tức khen ngợi: “Tổng giám đốc Ôn quả là người chồng tốt, sẵn sàng hy sinh thời gian vì sự nghiệp của vợ.”
Ôn Tắc thấy miệng Cố Thất Thất lấm lem thức ăn, lấy khăn lau miệng cho cô bé, lười biếng đáp: “Lúc đầu là cô ấy chăm con, cũng rất vất vả.”
Giám đốc Lục gật đầu: “Đúng vậy, rất vất vả.”
Nghe đoạn đối thoại của họ, Cố Tây Từ cảm thấy có chút căng thẳng, sợ Ôn Tắc lỡ lời. Giám đốc Lục liên tục truy vấn khiến cô có phần khó chịu.
Người này sao hỏi nhiều thế, lo chuyện kinh doanh thôi không được à?
Có vẻ Ôn Tắc cũng thấy phiền, nên bắt đầu chuyển sang bàn chuyện công việc, biến bữa ăn thành buổi trò chuyện của các quý ông.
Sau bữa ăn, Thẩm Mai Nhã và Cố Tây Từ cùng nhau bước ra. Dù đã có bạn trai nhưng nhớ đến lời Ôn Tắc nói lúc nãy, Thẩm Mai Nhã không khỏi cảm thán:
“Tây Từ, anh trai cô thật hào phóng, những thứ ở đây chắc không rẻ, mà lại cho chúng ta thoải mái mang về như vậy?”
Vừa dứt lời, một người đàn ông mặc áo sơ mi xanh lá bước vào cửa.
Là Chu Chi Dần.
Dĩ nhiên, Cố Tây Từ đã từng gặp anh ta.
Thấy Ôn Tắc trong nhà hàng, Chu Chi Dần lập tức tiến lại gần, nhưng khi lướt qua Cố Tây Từ, anh ta có chút ngạc nhiên, nhìn cô một hồi rồi mới cười và chào hỏi:
“Cô Cố, tôi gọi mãi mà không kéo được Ôn Tắc ra ngoài. Không ngờ lần này anh ấy chịu mang con đi chơi, thì ra là vì cô có mặt ở đây.”
Thẩm Mai Nhã đứng bên cạnh nghe mà ngẩn ra. Dù đã biết Cố Tây Từ là em gái Ôn Tắc, nhưng lời nói của người này cứ kỳ kỳ, làm cho cô ấy có cảm giác hai người này giống người yêu hơn là anh em.
Sắc mặt Cố Tây Từ thoáng cứng lại. Cô không ngờ rằng kẻ lãng tử hơn cả Ôn Tắc, Chu Chi Dần lại xuất hiện ở đây. Tính cách ăn nói bộc trực của anh ta khiến cô sợ anh ta sẽ nói lung tung.
Đường Ký cũng nhận thấy ngữ khí của anh ta có chút kỳ lạ, liền hỏi: “Chẳng phải Tây Từ là em gái của Tổng giám đốc Ôn sao?”
Đường Ký cũng từng nghe qua tiếng tăm của người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, cậu chủ nhà họ Chu, cũng thuộc dòng trâm anh thế phiệt.