Nếu để Ôn Tắc nghe thấy, mấy người đó thể nào cũng bị mắng một trận.
Nào phải vì anh ấy là người cha tốt, rõ ràng là tiểu tổ tông đến để đòi nợ thì đúng hơn.
Buổi chiều có một cuộc họp cần phải tham gia.
Trước khi vào họp, Ôn Tắc đã dỗ xong tiểu tổ tông nhà mình, chuẩn bị họp, anh nói với con gái: “Ba sắp họp rồi, con ngoan nhé, đợi ba kiếm được tiền sẽ mua cho con thật nhiều thứ tốt, biết chưa.”
Bé con nhìn ngơ ngác, không biết có hiểu hay không.
Mười phút sau, cuộc họp chuẩn bị bắt đầu.
Một nhóm nhân viên văn phòng mặc đồ công sở, gương mặt ai cũng nghiêm nghị, tay cầm sổ ghi chú tiến vào phòng họp.
Trợ lý Tần, người phụ trách sắp xếp cuộc họp nghĩ thầm, chắc tổng giám đốc sẽ không mang con vào họp đâu nhỉ.
Ai ngờ không bao lâu, anh lại thấy Ôn Tắc đẩy xe đẩy em bé vào phòng họp.
Mọi người: “…”
Mang em bé vào họp, tổng giám đốc thật sự không lo lúc phát cáu sẽ để lại bóng ma tâm lý cho bé sao?
Không quan tâm ai nghĩ gì, Ôn Tắc cứ đẩy xe đưa Cố Thất Thất vào, để con bé nằm trong xe đẩy, sau đó tuyên bố bắt đầu cuộc họp.
Khi cuộc họp bắt đầu, bé con cầm quả bóng Manhattan chơi, thỉnh thoảng đưa vào miệng gặm, đôi mắt đen láy tò mò nhìn xung quanh, tiếp tục gặm, trông thật thoải mái.
Khi cuộc họp đi được một nửa, trong khi mọi người đang nhíu mày suy ngẫm về những sai lầm của dự án và tình hình khó khăn phía trước, thì tiểu bảo bối trong xe đẩy lại ngủ say, khiến ai nấy nhìn mà ngưỡng mộ.
Khi cuộc họp đi được hai phần ba, bé con ngủ đã đủ giấc, đói bụng, liền cất tiếng khóc lớn.
Người vừa nghiêm túc báo cáo kế hoạch không nhịn được bật cười.
Ôn Tắc liếc qua, lạnh lùng nói: “Các cậu tiếp tục đi.”
Sau đó, anh đẩy xe đưa bé ra ngoài.
Lần này tiểu tổ tông không dễ dỗ, cứ khóc mãi, Ôn Tắc đi ra rồi không quay lại nữa.
Cuộc họp vẫn chưa kết thúc, anh đã đưa con đi rồi.
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người vừa ra ngoài vừa bàn tán về chuyện này.
Ôn Tắc luôn nghiêm túc trong công việc, đây là lần đầu tiên bỏ họp giữa chừng, mọi người bắt đầu cá cược xem ngày mai anh có đưa con đến nữa không.
Câu trả lời của Ôn Tắc là không.
Bởi vì hôm sau anh cũng không đến.
Sau đó, anh cách vài ngày lại đưa con đến công ty, dần dần mọi người cũng quen với chuyện tổng giám đốc dẫn theo một đứa trẻ đến.
Thậm chí họ còn cá cược xem hôm nay Ôn Tắc có nổi cáu không.
Câu trả lời là — không.
Từ khi đưa con đến công ty, Ôn Tắc đã bớt nóng tính hơn hẳn.
Có lẽ anh không muốn để lại ấn tượng xấu cho tiểu tổ tông nhà mình.
Lại một tuần nữa trôi qua, đến cuối tuần.
Tối hôm đó Ôn Tắc nói Cố Tây Từ có thể đến thăm Cố Thất Thất, nhưng hôm sau cô lại nhận được yêu cầu tăng ca của công ty.
Công ty của họ mới thành lập, đang trong giai đoạn phát triển, tất nhiên rất bận rộn. Nhưng nếu làm việc hiệu quả thì tiền thưởng cũng cao. Cố Tây Từ nghĩ đến việc có tiền mua đồ cho bé cưng, liền tràn đầy động lực.
Nhưng vì quá bận, phải hai tuần sau cô mới có thời gian đi thăm Cố Thất Thất.
Khi đến nhà họ Ôn thăm Cố Thất Thất, thấy bé con trông mập mạp hơn một chút, gương mặt nhỏ tròn Trình hơn hẳn.
Ôn Tắc nhìn thấy cô thì hơi sững lại, anh vừa mới dậy, mắt vẫn còn ngái ngủ, còn Cố Thất Thất vừa khóc xong, mắt vẫn còn vương nước.
Ôn Tắc nhìn vẻ ngoài tươm tất của cô, lại nhìn mình lôi thôi, liền nhét con bé vào tay cô, nói: “Cô bế đi, tôi đi rửa mặt.”
Lần này đi mất cả nửa tiếng.
Cố Thất Thất rất vui, liên tục đưa tay định túm tóc Cố Tây Từ, cô tùy tiện lấy một món đồ chơi cho con bé cầm, tiểu tổ tông cầm lấy cái lục lạc, vui vẻ không thôi.
Dì Trình bưng khay trái cây lại, đây là lần đầu bà gặp mẹ của bé, thấy Cố Thất Thất chơi rất vui trong lòng Cố Tây Từ, liền trò chuyện: