Chương 2: Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn

Nghĩ đến cảnh đứa trẻ sau này sẽ trở thành dáng vẻ như hệ thống rác rưởi nói, cô cảm thấy hơi lo lắng.

Hệ thống nói, đứa trẻ là hạt giống xấu bẩm sinh, dù sau này có cố gắng thế nào cũng sẽ giống như trong cốt truyện. Đợi đến khi cốt truyện đi vào quỹ đạo, cô có thể kết thúc mọi thứ, trở về thế giới ban đầu.

Cho dù đây là thế giới tiểu thuyết nhưng đó cũng là đứa con do cô sinh ra, cô vẫn còn nhớ như in cảm giác đau đớn khi sinh con, cô muốn tìm cách giải quyết tình cảnh khó khăn hiện tại.

Nói thật, trở về thế giới ban đầu hay không cũng chẳng sao, cha không thương mẹ không yêu, mỗi ngày kiếm được ba xu năm xu, ở đâu cũng sống được.

Chỉ nghĩ đến cảnh đứa trẻ sau này sẽ trở thành công cụ của cốt truyện, cô thấy rất phiền lòng.

Cố Tây Từ lê thân thể mệt mỏi dậy, cho đứa trẻ bú sữa. Sữa cô ít nên đều pha chung với sữa bột, nếu không đứa nhỏ sẽ không chịu uống.

Từ khi mới sinh ra, cô bé Cố Thất Thất đã bộc lộ rõ sự kiêu căng và ngang ngược của nữ phụ phản diện trong truyện. Không chịu uống sữa bột, vừa ngủ dậy không thấy mẹ bên cạnh là lập tức bắt đầu khóc. Cô bé không giống những đứa trẻ khác, những đứa trẻ khác khóc đủ rồi có thể nín nhưng cô bé có thể khóc đến khản cả giọng.

Thật sự là...

Cố Tây Từ hít một hơi thật sâu, đưa bình sữa đã pha sẵn đến bên miệng cô bé nhưng cô bé có đôi môi hồng hào và hàng mi dài cong vυ"t không chịu uống sữa như cô mong muốn, mà tiếp tục khóc thét lên.

Cố Tây Từ: “...”

Chắc là lại phải thay tã rồi.

Việc đầu tiên cô làm không phải là lo lắng cho bảo bai nhỏ, mà là đi lấy khẩu trang đeo vào.

Không còn cách nào khác, cô nhạy cảm với phân của tất cả mọi người và động vật, cô không chịu được, nếu không phải ở đây chỉ có một mình cô trông nom, có lẽ Cố Tây Từ cũng sẽ không tự mình làm.

Đeo khẩu trang, thay tã giấy cho bảo bai nhỏ xong, vứt cái cũ vào thùng rác, Cố Tây Từ thở phào nhẹ nhõm, nhìn đôi tay của mình, cô nhắm mắt lại, bọc túi rác lại, sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rửa tay.

Khi rửa mặt, cô soi gương nhìn mình, gần ba tháng rồi, đã đủ để cô trở lại vóc dáng thon thả từ khi mang thai, chỉ là vì chăm sóc bảo bai nhỏ quá vất vả nên da cô hơi vàng, không thể so với lúc chưa sinh con nhưng còn có thể làm sao được?

Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Cô thở dài, bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn bảo bai nhỏ đang nằm trên giường, cô bé vui vẻ, mặc chiếc váy hồng, nằm trên giường thổi bong bóng.

Bữa sáng của Cố Tây Từ được giải quyết đơn giản.

Không còn cách nào khác, Cố Bảo Bảo cứ nhất quyết phải theo cô, trên giường không thấy cô là bắt đầu khóc, cô vội vàng giải quyết xong bữa sáng, lại phải vứt quần áo vào máy giặt, phải phơi quần áo, dọn dẹp nhà cửa xong, ra ngoài mua thức ăn hôm nay và đồ dùng sinh hoạt cần thiết cho bảo bai nhỏ, rất mệt nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng làm.

Trở về từ chợ rau, thấy ven đường có người đang tuyển nhân viên chăm sóc khách hàng trực tuyến, Cố Tây Từ suy nghĩ một chút, đi tới, hỏi người đàn ông ngồi trước bàn nhỏ: "Tôi có thể không?"

Công việc không cần ra khỏi nhà, quả thực rất phù hợp với những bà mẹ bỉm sữa như cô.

Kết quả là người đàn ông béo ú đó nhìn cô với vẻ khinh thường: "Con của cô còn nhỏ như vậy, không được."

Bên cạnh có một ông chú đang bày rau ra bán, Cố Tây Từ thực sự có một loại xung động muốn cầm cái rổ rau đó đổ lên đầu ông ta.

Nhưng cô vẫn nhịn, mua xong đồ thì về.

Một ngày bận rộn lặt vặt trôi qua rất nhanh, Cố Tây Từ dỗ Cố Bảo Bảo ngủ, kéo thân thể mệt mỏi nằm xuống. Trong mơ toàn là hình ảnh Cố Bảo Bảo lớn lên, hãm hại nữ chính khiến mình vào tù, Cố Tây Từ giật mình tỉnh giấc, thở hổn hển, cô nhìn trần nhà, có chút mờ mịt.