Edit: Bơ
Hai ngày nay lúc nào cũng lo lo sợ sợ, lúc này ngược lại là có chút giận dỗi, đến xem cái TV cũng xảy ra vấn đề, vì thế cậu tức giận bộp một tiếng, đem TV tắt đi.
Tiếp theo tê liệt ngã xuống trên sô pha, lão tử không xem còn không được à!?
Nhưng đúng thật là cậu không xem được. (T-T)
Cậu nằm xuống không bao lâu, vốn dĩ chỉ nhắm mắt lại, nhưng do thuốc uống lúc tối bây giờ mới có tác dụng, từ từ lại có chút buồn ngủ.
Lúc cậu nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên bên tai lại xuất hiện thanh âm của người dẫn chương trình kia: Mùa xuân đã đến, vạn vật sống lại.
Nhưng mà mí mắt cậu đã nặng trĩu, mơ mơ màng màng, qua một lúc thì đã ngủ mất.
Cả đêm bên tai cậu đều quanh quẩn thanh âm kia, khiến cậu nằm mơ ác mộng, trong mộng cậu đang rơi nhanh tự do bỗng dưng dừng lại, khiến cậu sợ tới mức ra mồ hôi lạnh cả người.
Đột ngột mở mắt ra, nỗi sợ hãi trong mộng còn chưa tiêu tán, tim đập nhanh trong l*иg ngực, ngoài trời vẫn còn chưa sáng.
TV thế mà lại đang mở, nhưng đèn trong phòng không biết tắt từ khi nào, ngoại trừ ánh sáng phát ra từ TV, xung quanh đều tối đen như mực.
Cũng bởi vì giờ đã quá muộn, trên TV đang chiếu hình ảnh tuyết rơi, trong phòng an tĩnh lại đặc biệt quỷ dị.
Trần Gia Bạch chui vào trong chăn không dám nhìn ra bên ngoài, vốn dĩ đã bị ác mộng dọa sợ, hiện tại lại tối đen như mực, cậu đã không muốn quan tâm vì sao đèn điện đã tắt, cậu chỉ muốn đổi ngay sang kênh khác...
Điều khiển từ xa không biết bị rơi xuống đất khi nào, muốn lấy được thì cậu phải vươn người ra khỏi chăn.
Cậu tất nhiên không muốn cho người ra khỏi chăn đâu. (OAO)
Vì thế mọi sự kỳ vọng đều đặt trên đôi chân đang để ở ngoài chăn.
Chân bởi vì để trong chăn quá ấm nên bị nóng, không thể không vươn ra ngoài cho mát mẻ một chút.
Cậu muốn dùng chân hất điều khiển lại gần, rồi mới vươn tay ra nhặt thật nhanh.
Bởi vì rất sợ, cậu chỉ lộ ra một đôi mắt, cả người đều bọc ở trong chăn, nhưng có chút bí bách, hơi thở dần trở nên dồn dập.
Thật cẩn thận đem chân vươn ra, dùng sức hất một cái, điều khiển từ xa lăn đến trước mặt.
Nhưng tầm mắt cậu bỗng khựng lại.
Trên chân cậu có phải có gì đó không?
Nương theo ánh đèn trên TV, cậu nhìn kỹ mu bàn chân mình.
Có một vết đỏ.
Vết tích cũng giống với trên cổ với vai cậu, tuy rằng hình dạng không giống nhau, nhưng dấu tích về cơ bản là tương đồng.
"..."
Vươn tay, trong nháy mắt cầm lấy điều khiển từ xa đem vào trong chăn, thành công thay đổi kênh, là chương trình hài kịch phát lại.
Thanh âm vui vẻ náo nhiệt của MC nháy mắt hòa tan nỗi sợ của cậu, nhưng mu bàn chân cậu lại nóng như lửa đốt, cũng không biết có phải do tác dụng của tâm lý không, cậu luôn cảm thấy như có gai ở sau lưng.
Mới vừa tỉnh giấc nên giờ ngủ lại không được, cậu dứt khoát chui ở trong ổ chăn lướt diễn đàn.
Cậu vừa mở ra diễn đàn, đã nhảy ra thông báo có tin nhắn gửi đến.
【 phi phi trùng 】: [ huynh đệ, tôi khuyên cậu một câu, nhanh chóng tìm người đến xem, chậm chạp là sẽ có việc đấy.]
Trần Gia Bạch nhíu mày, người này thế nào lại phiền như vậy?
Trực tiếp ấn tắt thông báo.
Nhưng cậu lập tức nghĩ đến vết đỏ trên mu bàn chân, định trả lời nhưng đã không còn kịp, tên kia đã offline.
Cậu co chân lên, đầu gối bỗng đau nhói, chỗ đó bị bầm tím rất nghiêm trọng, hôm qua mới chỉ sưng đỏ nay đã biến thành xanh tím.
Trong ổ chăn sờ sờ mu bàn chân một chút, cái gì cũng không có, không sờ thấy có cái gì nhô lên hoặc là mụn nhọt, giống hệt với trên vai cùng cổ.
Lần này, ngay cả giai điệu tươi vui trên TV cũng không làm cậu đỡ sợ hơn chút nào.
Cả người ra mồ hôi, đã nóng đến mức hơi khó chịu, tóc mái bết dính ở trên trán, nhưng cậu không dám để hở chỗ nào trên người mình ra ngoài chăn.
Chăn có màu kaki nhạt, nhìn qua giống như viên thịt nhỏ.
Trong đầu tưởng tượng bóng tối bên ngoài có biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái, trong lòng lại có chút hồi hộp, chui ở trong chăn không dám làm gì.
Giằng co nửa giờ, cậu mở ứng dụng âm nhạc ra, bật một bài nhạc rock, lúc này mới thấy đỡ hơn một chút.
Mắt mở to cho rằng mình sẽ không ngủ được, thế nhưng khi bài hát thứ ba bắt đầu, mí mắt đã dính chặt vào nhau.
Buồn ngủ ập đến, rất nhanh đã ngủ, bên tai đột nhiên thổi tới chút gió lạnh, có tiếng cười nhẹ vang lên.
"Ha~ đáng yêu quá đấy."
Buồn ngủ quá đỗi, làm cậu phân không rõ rốt cuộc đây là đang trong mơ hay là cảnh hiện thực.
Chỉ là trong nháy mắt kia, da gà nổi hết lên, thiếu niên còn ở 'trong mộng' ưm một tiếng kêu lên