Chương 3: Đi ra

Edit: Bơ

Nghĩa địa công cộng cửa vào đã có chút rỉ sét, vì để cho người xem trong phòng phát sóng trực tiếp có thể thấy được, cậu cố ý đem cameras xoay đến phía trước.

Cửa sắt loang lổ, trên mặt đất có vài bóng ma của lỗ thủng, trên đó có một mảnh tiểu lễ vật.

Nhưng mà Trần Gia Bạch không lấy đồ vật, là vì ———————— vì đợi lát nữa cậu có khả năng bỏ chạy về nên làm chút chuẩn bị cho bản thân.

Rất kỳ quái, người đi trước thế mà lại không có dấu hiệu quay đầu trở về, cái nghĩa địa công cộng này rốt cuộc là lớn đến mức nào?

Cậu muốn gọi một tiếng, nhưng mà như vậy có chút khó coi.

Vì thế cậu hít sâu một hơi, chạm vào cửa sắt rỉ sét loang lổ.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa sắt theo tiếng động mà dần mở ra.

Cửa sắt có chút chặt cứng, nên cần hao phí sức lực khá lớn để mở.

[ Cửa này lúc trước vẫn luôn đóng?]

[ Ai đó đến nói một chút một chút? Có người nào vừa mới xem phòng của chủ bá khác không?]

[ Tôi tôi tôi, vừa mới đi xem phòng của Li miêu, đây là trò đùa dai thôi.]

[ Hô, vừa mới suy nghĩ lung tung một chút, thiếu chút nữa bị hù chết.]

[ Không đúng a, Cá mực đi thứ hai không đóng cửa.]

[...]

Lần này, Trần Gia Bạch vừa vặn nhìn làn đạn, ở thời điểm cậu cảm thấy sẽ không có gì càng đáng sợ, cố tình phải nhìn thấy cái làn đạn này.

Xem rõ ràng đoạn đối thoại, vốn dĩ đã sợ đến mức chết lặng, hai chân bắt đầu càng thêm cứng đờ.

Chiếc cằm tinh xảo để ở bên trong cổ áo lông, môi đã bắt đầu không chịu được mà run rẩy, chỉ là biên độ rất nhỏ, không bị cameras có góc nhìn không quá rõ ràng quay đến.

[ Mọi người đừng dọa Tiểu Bạch nữa, muốn nhìn thấy Tiểu Bạch thua sao?]

[ Ha ha, chủ bá đừng sợ, bọn họ dọa cậu thôi.]

[ Tôi không nói bừa, tôi từ bên kia sang.]

[ Huynh đệ, cậu có thể hay không không cần thành thật như vậy.]

Trần Gia Bạch liếʍ khóe miệng nứt nẻ, trong đầu một mảnh trống không, một chân bước lên nền xi-măng.

Nền xi măng vững chắc mà phảng phất cho cậu chút cảm giác an toàn.

Bên người quá an tĩnh, không nghe được chút động tĩnh nào, Trần Gia Bạch chỉ có thể đờ đẫn dùng đèn pin chiếu xung quanh.

"Lời đồn ở nơi này tôi cũng có nghe nói, nhưng mà cũng chỉ có vài ảnh chụp không rõ ràng, hẳn là sẽ không có vấn đề gì."

Trần Gia Bạch nhẹ giọng nói một câu, xem như bịt tai trộm chuông, tự cổ vũ cho chính mình.

Nơi này là đường nhỏ, bên cạnh có một ít cây khô, đi thêm vào bên trong, hẳn là có thể nhìn thấy phòng quản lý, lại đi vào thêm một chút...

Trần Gia Bạch không dám tưởng tượng, hai chân chết lặng đi về phía trước, đèn pin chiếu khắp nơi, nhưng không nhìn thấy đạo cụ.

Toàn bộ nghĩa địa công cộng im ắng, đã bị bóng tối bao phủ hoàn toàn, cơ hồ không nhìn thấy bất cứ cái gì ở bên ngoài phạm vi chiếu sáng của đèn pin, đến người xem trước màn hình cũng đều nín thở.

Có người ở làn đạn đề nghị: [ Tiểu Bạch hát một bài đi, lấy chút tinh thần?]

[ Hát xong là có thể trở thành một người dũng cảm sao?]

[...]

Trần Gia Bạch nhìn thấy làn đạn, trong miệng lập tức ngân nga ra tiếng, giọng nói trong trẻo lại như là phủ bụi trần, có chút cứng đờ.

Cậu không quay đầu lại xem, thậm chí cảm thấy chính mình cũng không có dũng khí chạy trở về, bởi vì phía sau cũng là một khoảng hắc ám.

"Hai chỉ lão hổ... Hai chỉ lão hổ..."

Thanh âm quanh quẩn ở nơi đặc biệt yên tĩnh, làm Trần Gia Bạch không dám tiếp tục hát: "Một con không có cái đuôi, một con không có cái đuôi... Thật là kỳ quái..."

[ Ca từ sai rồi...]

[ Hiện tại là lúc lo lắng ca từ đấy à, tôi lo cho tiểu Bạch quá đi mất.]

"...Thật kỳ..."

Thanh âm đột nhiên im bặt, tiếng tim đập của người xem trước màn hình cũng tạm dừng nửa nhịp.

Trần Gia Bạch đi đến cuối đường nhỏ, nơi này có một cái phòng nhỏ, hẳn là phòng an ninh.

"Nơi này hẳn là phòng an ninh, chúng ta cố gắng không đi vào phòng vậy, thời gian chủ yếu đi tìm tín vật."

[ Oa, có chút lý giải được cảm giác khi chơi game kinh dị rồi, tôi sắp khẩn trương đến chết mất.]

[ Mau tặng quà đi thôi!]

Trần Gia Bạch giọng nói run rẩy, khiến bản thân bảo trì bình tĩnh, đèn pin chiếu vào trên cửa gỗ, một chút ánh sáng lọt qua.

Cửa không đóng kỹ, để chừa ra một khe hở.

Trần Gia Bạch không dám nhìn kỹ, chỉ nhìn thoáng qua, lập tức dời đèn pin.

Lướt qua phòng an ninh, như vậy có nghĩa, phía trước chính là nghĩa địa công cộng.

[ Vì cái gì mà Li miêu cùng Cá mực còn chưa trở về?]

[ Nơi này to như vậy?]

Trần Gia Bạch cũng chú ý tới vấn đề này, tuy rằng nói nghĩa địa công cộng rất lớn, nhưng là không đến mức một chút động tĩnh cùng thanh âm đều không có, quanh khu vực này, ít nhất cũng nên thấy chút ánh sáng mới đúng.

Nhưng mà không có.

Nhánh cây khô bên cạnh chỗ đèn pin chiếu đến giống như là yêu quái đang giương nanh múa vuốt.

Tiếp tục đi phía trước đi, đế giày ở trên nền xi măng phát ra tiếng loạt xoạt, cực kỳ giống thời gian mở đầu của game kinh dị.

Đi thêm được gần mười mét, địa phương được đèn pin chiếu sáng rốt cuộc có biến hóa, xi măng trở nên sạch sẽ, như là bị nước mưa cọ rửa qua, mặt đất còn có chút ướt.

Trần Gia Bạch giơ đèn pin lên, nhìn đến nơi xa hơn, mờ mờ ảo ảo nhìn đến một đống cục đá lung tung rối loạn, còn có đống đá tứ tung ngang dọc.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hòn đá này chính là...

Tấm bia đá bị vứt đi.

[ Ôi đậu xanh, quá kí©h thí©ɧ rồi, làm sao bây giờ tôi muốn đi tiểu!]

[ Chủ bá lá gan thật lớn, tôi quyết định trở thành fan não tàn.]

Trần Gia Bạch: Lão tử cũng muốn đi tè oa huhu!!

[ Chủ bá, cậu vừa mới chiếu đèn qua, không phát hiện có cái gì kỳ quái sao?]

Trần Gia Bạch: Làm phiền cậu đừng làm tôi sợ đến bất tỉnh được không!!

[ Tôi cũng thấy.]

Xem qua làn đạn nhắc nhở, Trần Gia Bạch buộc lòng phải quan sát lại.

Không xem không để ý, vừa nhìn kỹ thì thấy...

Đó là dấu chân ướt dầm dề liên tiếp nhau.

Cũng không biết có phải hay không đã bị doạ đến quá sợ, cậu thế mà lại có can đảm phân tích dấu chân phương hướng.

Cùng phương hướng đi với cậu.

[ Tôi đã nói rồi mà...]

[ Có thể là đồ vật không sạch sẽ không?]

[ Doạ sợ vãi tè, phải luôn tin tưởng khoa học!]

Làn đạn nháy mắt nổi lên những lời này, ít nhất cũng làm Trần Gia Bạch có cảm giác làn đạn hộ thể.

Cậu giật giật khóe miệng, tốt xấu cũng để chính mình thoạt nhìn như là đang cười: "Tôi đoán cái này có thể là Cá mực hoặc là Li miêu tiền bối dấu chân..."

Cậu vì để có thêm can đảm, cố ý làm màn ảnh chiếu đến mặt đất.

Nói xong, còn đem chính mình chân đè lên để so.

"So với chân của tôi to hơn, xem ra là Cá mực."

[ Ôi mẹ ơi, tôi nhìn lầm cậu rồi, Tiểu Bạch cậu lá gan đặc biệt lớn. ]

[ Lợi hại.]

Tuy rằng Trần Gia Bạch ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật khi cậu đưa chân qua đã có chút cảm giác chuột rút, cậu phải hao phí sức lực lớn cỡ nào mới có thể với chân qua đó...

Trần Gia Bạch: Lão tử dù có bị hù chết, cũng muốn chết có tôn nghiêm...

Trần Gia Bạch tự nói với bản thân, đây là Cá mực dấu giày, không sai, đây là anh ta.

"Chúng ta không cần rối rắm cái này, hiện tại tìm đồ vật quan trọng hơn."

Đèn pin nhanh chóng quét ở bốn phía đường nhỏ, lại không nhìn được nửa cái bóng dáng của tín vật, bởi vì quá mức sợ hãi, tốc độ đảo đèn pin của Trần Gia Bạch cực kỳ nhanh, sợ tạm dừng sẽ nhìn đến cái đáng sợ đồ vật...

Đoạn đường xi măng này rất ngắn, dấu chân lại không có ý muốn dừng lại.

Chỉnh chỉnh tề tề, bước chân gọn gàng đâu vào đấy, không ngừng xuất hiện ở tầm mắt cậu lúc quét đèn pin lui tới.

Nhưng mà đột nhiên không kịp dự phòng, dấu chân biến mất.

Cùng lúc đó cũng đi đến cuối đường xi măng.

Ở phía trước, là đống thạch đá lúc trước cậu dùng đèn pin chiếu qua, phía dưới là đất đỏ.

[ Ôi dm, vẫn không tìm được tín vật sao, lão tử một mình ở nhà, sợ quá!!]

[ Ôm chặt!!]

[ Lá gan của chủ bá thật là to đến kinh hồn...]

Trần Gia Bạch nỗ lực ức chế cái chân đã run đến lợi hại của cậu, làm chính mình thoạt nhìn không quá chật vật, vào trời tối lạnh lẽo này, khăn tay của cậu đã bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.

Gió lạnh đánh vào trên mặt, mồ hôi chảy ra bị dính gió lạnh lẽo, cứ như này thì ngày mai cậu tuyệt đối sẽ bị ốm.

Nhưng mà Trần Gia Bạch đã không dám nghĩ đến ngày mai...

Ánh sáng từ đèn pin chỉ có thể chiếu sáng hữu hạn, nhưng trên làn đạn người có ánh mắt sắc bén lại thấy đồ vật.

[ Từ từ, Tiểu Bạch, phía trước bên phải của cậu, hòn đá trên đống đá vụn kia, có phải có đồ vật chăng!]

Trần Gia Bạch cổ cứng đờ, đờ đẫn nói: "Cái... Sao, thứ gì?"

Quay chiếc cổ đã có chứt cứng ngắc sang, cậu đã thấy, rất bắt mắt, đồ vật để trên hòn đá, nhìn thấy còn có chút không dám tin.

[ Là tín vật sao?]

Trần Gia Bạch vững vàng cầm lấy đèn pin chiếu qua, tuy rằng khoảng cách có chút xa, nhưng là nhìn rất rõ ràng

Là một khối ngọc dùng để làm trang sức mới tinh, hơn nữa còn thắt một cái tơ hồng tử xuyến treo ở một góc khối ngọc.

Bị gió thổi qua, còn hơi hơi đong đưa.

Tác giả có lời muốn nói: Khụ, công thô tuyến.