Chương 2: Chúng Ta Ly Hôn Đi (2)

Kỷ Lưu Niên rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm, nói ra ý đồ hôm nay hắn đến, “Tri Âm, chúng ta…… Ly hôn đi!”

Trái tim Hứa Tri Âm Như hẫng đi một nhịp, “Vì…… Vì cái gì?”

Kỷ Lưu Niên trong mắt xẹt qua một tia áy náy, “ Lập Hạ đã trở về rồi , anh xin lỗi, tuy rằng đã qua ba năm, nhưng anh phát hiện, vẫn không thể nào quên được cô ấy.

“……” chuyện này tới quá đột ngột , Hứa Tri Âm cũng chưa thể phản ứng lại .

Cô Cảm giác từng tế bào trong người mình đang đông cứng ngừng hoạt động , thế cho nên không biết nên đáp lại như thế nào .

Kỷ Lưu Niên cũng không phải cố ý muốn thương tổn cô, “Thực xin lỗi. Em yên tâm, ly hôn xong , có chuyện gì, em vẫn có thể tìm anh hỗ trợ.”

“được .” Sau một hồi trầm mặc Hứa Tri Âm gật gật đầu.

Hôn nhân giữa cô và Kỷ Lưu Niên chỉ là một bản hợp đồng, bọn họ chỉ là giả kết hôn, cũng không có tình yêu, ít nhất, Kỷ Lưu Niên không hề yêu cô.

Hắn quyết định cưới cô, là bởi vì người nhà vẫn luôn bức hôn, mà cô gả cho hắn, là bởi vì có thể giúp gia đình vượt qua cửa ải khó khăn.

Cuộc hôn nhân này từ khi bắt đầu đã biết được kết quả, chỉ là, thời gian ba năm này, đối với Hứa Tri Âm mà nói , thật sự quá khó quên.

Kỷ Lưu Niên là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt, từ khi lấy nhau đến giờ , Hứa Tri Âm vẫn luôn được hắn bao bọc, ngay cả khi bọn họ không hề có tình cảm với nhau nhưng ở trong mắt người ngoài , hai người là một đôi vợ chồng hạnh phúc . Huống chi, từ trước khi gả cho Kỷ Lưu Niên cô đã thích người đàn ông này mất rồi.

Từ nhỏ cô đã thích Kỷ Lưu Niên, chẳng qua hai người không quá thân thiết, mà hơn cả Kỷ Lưu Niên lại thích chị họ của cô : Lập Hạ .

Ba năm trước Lập Hạ bỏ trốn theo người yêu ra nước ngoài , cho nên cô mới có cơ hội gả cho Kỷ Lưu Niên . Cô khờ dại cho rằng, Kỷ Lưu Niên sẽ quên đi người phụ nữ đã phản bội hắn , lại không nghĩ rằng, hắn nói, hắn không quên được Lập hạ.

Buổi chiều vừa hay có thời gian rảnh, Hứa Tri Âm liền cùng Kỷ Lưu Niên đi làm thủ tục ly hôn .

“Em phải về bệnh viện sao? Anh đưa em trở về?” Làm xong thủ tục ly hôn Kỷ Lưu Niên săn sóc hỏi.

Loại cảm giác này, thật giống như bọn họ căn bản chưa hề ly hôn , chỉ là, tờ chứng nhận ly hôn cầm ở trong tay sớm đã tạo thành một áp lực khiến Hứa Tri Âm không thở nổi.

Cô cự tuyệt đề nghị của Kỷ Lưu Niên , “Không cần, em muốn đi dạo một chút. Chúc anh và chị Hạ hạnh phúc.”

Kỷ Lưu Niên nhìn cô, không có lên tiếng, Hứa Tri Âm nhanh chóng chạy đi ngay trước mặt hắn , cô vẫn luôn đi đến phía trước , đi đến chỗ ngoặt , xác định Kỷ Lưu Niên đã khuất tầm nhìn, nước mắt không kìm được nữa lã chã rơi xuống dưới.

Rõ ràng cho rằng bản thân mình không đau, nhưng khi thật sự ly hôn, cô vẫn là cảm thấy đau quá.

Ba năm vợ chồng, nhưng trước nay cô chưa từng dám để cho người đàn ông này biết mình thích anh ta, bởi vì cô hiểu rõ hắn có biết đi chăng nữa thì cô cũng không bao giờ có chỗ đứng trong tim hắn , hắn cũng không bao giờ yêu cô.

Bởi vì trái tim của người đàn ông này thuộc về Lập hạ, sẽ không thuộc về cô.

Hứa Tri Âm trước nay chưa từng chật vật giống như lúc này, ngồi xổm ven đường, giống một đứa trẻ không nhà để về .

Mất đi Kỷ Lưu Niên, làm cô đau lòng đến mức hô hấp ngưng trọng .

Ánh mặt trời chiếu vào trên người nhưng cô vẫn không cảm giác được chút hơi ấm nào, ngược lại như có một tia lạnh lẽo, phía sau tiếp trước mà thấm vào trong xương cốt.

“ Cô ta ở chỗ này, tìm được rồi!” Hai chiếc xe xa hoa màu đen dừng lại ở ven đường , một hàng người đeo kính râm , mặc tây trang màu đen , giống hệt xã hội đen đi xuống , không đợi Hứa Tri Âm kịp phản ứng, nhanh chóng kéo Hứa Tri Âm lên xe.

Tất thảy tới quá nhanh, Hứa Tri Âm còn không kịp định hình được chuyện gì xảy ra.

“Các người là ai, muốn mang tôi đi nơi nào?” cô giãy giụa kịch liệt, đôi mắt bị che đi , đáy lòng thực sự rất hoảng.

Trời cao muốn hậu đãi cô như vậy hay sao ?

Cô vừa mới thất hôn , thất tình, đau lòng đến chết đi được, lúc này, còn gặp phải loại chuyện bắt cóc hoang đường này kia chứ?