Hàn Đông Liệt nhìn cô gái dưới thân mình mặt ửng hồng hiển ra vẻ vũ mị cùng xinh đẹp, hơi thở hỗn loạn củ cô không ngừng đập vào mặt của hắn, mà cô vừa hôn nhiệt độ trên người cô vừa nóng rực lên, sức nóng khiến cho lòng hắn hốt hoảng.
Hắn bảo chính mình không thể xúc động, không muốn " ăn " cô ở loại tình huống này, nhưng lời nói của Giang Minh Húc cứ không ngừng ve vãng ở bên tai..."Nữ nhân a, ôm lấy đến mềm bắt đầu ăn..."
Bắt đầu ăn sẽ như thế nào? Sẽ như thế nào? Sẽ như thế nào? ( thông cảm anh là virgin)
Đầu óc của hắn một mảnh hỗn loạn, mà trong thân thể của hắn dây thần kinh hiện tại không ngừng căng ra.
Âu Thiển Thiển thấy hắn chậm chạp không chịu ra tay, mà chính mình lại nhịn không được kí©h thí©ɧ của thuốc, bỗng nhiên, cô đem hai cánh tay hoàn vào cổ của hắn, khuynh thành cười, kêu một tiếng, "Đông Liệt ca ca..."
Thân thể Hàn Đông Liệt chợt chấn động, âm thanh "Đông Liệt ca ca" lại để cho dục hỏa mà hắn đã kiềm chế trong nhiều năm bùng phát như núi lửa. Hắn đã hoàn toàn không quan tâm tới lý trí của mình, vội vàng hôn lên môi của cô, hai tay bối rối lại thô bạo đem quần áo của cô xé rách.
Môi của hắn một đường hướng về phía dưới của cô, mỗi một nụ hôn ấn xuống đều phát ra một tiếng, "Tiểu Thiển... Tiểu Thiển..."
Tiểu Thiển? Âu Thiển Thiển suy nghĩ hỗn loạn của cô chợt nghe được hai chữ này, hai tay cô đang vô lực sờ ngực của hắn, thở hổn hển nói, "Không... Tôi không phải Tiểu Thiển... Tôi là Âu Thiển Thiển... Âu... Thiển..."
Hàn Đông Liệt nghe được thanh âm của cô, đột nhiên đứng thẳng người, mà lúc này trên người của hắn đã không đến mảnh vải, xuất hiện trên thân thể của hắn là đường cong và cơ bắp hoàn mỹ, cùng làn da ngâm mê người. Hai tay của hắn dùng sức chế trụ hai cánh tay của cô hai, hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô.
"Không nên lừa gạt anh, lần đầu tiên thấy em ở thời điểm đó anh cũng đã nhận ra em rồi, em là Âu Tiểu Thiển, là Tiểu Thiển, là Tiểu Thiển..."
"Không ——" Âu Thiển Thiển la lên.
Hàn Đông Liệt dò xét phần dưới thân thể của cô, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào cô, kiên định mà nói, "Tuy nhiên mười lăm năm về sau, em đã hoàn toàn biến thành một người khác, nhưng cho dù em hóa thành tro, biến thành bọt biển anh cũng có thể nhận ra em, Âu Tiểu Thiển, em là xú nha đầu, anh chết cũng sẽ không nhận lầm!"
Tâm Âu Thiển Thiển đột nhiên tê liệt đau đớn, cô muốn giãy dụa muốn phản kháng, nhưng lại bởi vì tác dụng mị dược, làm cho toàn thân cô đều vô lực, chỉ có thể đứt quãng nói, "Tôi là Âu Thiển Thiển... Tôi là Âu Thiển Thiển... Tôi phải.."
"Tiểu Thiển..." Thanh âm của Hàn Đông Liệt đột nhiên biến thành ôn nhu, hắn ngậm nhẹ ở vành tai của cô, tà mị mà nói, "Hiện tại còn không phải thời điểm để thảo luận chuyện này, chờ anh giúp em đem dược ở bên trong cơ thể giả trừ, sau đó sẽ nói chuyện với nhau! Bất quá có một điểm em phải nhớ kỹ, anh rất rõ ràng anh muốn ai, nếu như không phải em..."
"Anh đυ.ng cũng sẽ không đυ.ng thoáng một phát!" nói xong hắn đột nhiên động thân, xuyên vào trong thân thể của cô.
Đầu của Âu Thiển Thiển trống không trong sự kí©h thí©ɧ kịch liệt cùng đau đớn.