Chương 40: Thời niên thiếu của sư phụ (3)
Lúc Viễn Chiếu đại sư được các đại môn phái giang hồ cùng đề cử là minh chủ võ lâm, Thạch Cảnh hưng phấn còn hơn mình được làm minh chủ võ lâm.
Chưởng môn các đại môn phái và võ lâm cao thủ ngồi chật sảnh đường, Vân Tri Thị và Thích Xung cũng mặc thường phục đến chúc mừng. Nếu bàn về võ công, ba người bọn họ chưa chắc đã là cao thủ hàng đầu đương thời, nhưng bởi vì Nam chinh Bắc chiến uy danh lan xa, tiếng tăm vang dội hơn các giang hồ nhân sĩ khác rất nhiều, dân thường nhắc đến bọn họ cũng thán phục hết lời.
Trong tiệc, Chưởng môn phái Thanh Thành uống hơi quá chén, thấy Vân Tri Thị và Viễn Chiếu đại sư tướng mạo có vài phần giống nhau, lại trò chuyện hợp lời, liền đề nghị Vân Tri Thị và Viễn Chiếu đại sư kết bái làm huynh đệ, Thạch Cảnh nghe thế suýt thì sặc rượu, hắn liều mạng nháy mắt ra hiệu với ông cậu, đáng tiếc, lão nhân gia bận xã giao, không nhận ra ánh mắt lo lắng của hắn.
Vân Tri Phi ngồi bên cạnh nháy mắt ra hiệu, cười đến híp mắt.
Thạch Cảnh đỏ mặt khó chịu rời tiệc, ôm một bụng tâm trạng đi ra sau núi. Trong Tiêu Dao môn, hắn và Vân Tri Phi, Giang Thụy Dương tương đối hợp tính, ba người tình như huynh đệ. Nếu cậu kết bái huynh đệ với Vân Tri Thị, vậy sau này hắn phải gọi Vân Tri Phi là gì? Cậu trẻ sao? . . . . . Hắn vò đầu bứt tóc.
“Này, Thạch Cảnh!”
Thạch Cảnh quay đầu lại, Vân Tri Phi và Giang Thụy Dương cũng đã rời tiệc, đang cười tít đi đến.
Vân Tri Phi ôm tay, hào hứng nói: “Sư đệ, sau này gọi ta là cậu trẻ nhé. Ha ha.”
Giang Thụy Dương cũng cười hì hì nói: “Vân Tri Phi gọi ta là Đại ca, xem ra cũng được thơm lây, ha ha.”
Thạch Cảnh đỏ mặt dậm chân: “Giang Thụy Dương, được lắm, cả huynh cũng chèn ép đệ, hừ!”
Hai người kia cùng cười gian xảo, thật ra Viễn Chiếu đại sư không kết bái với Vân Tri Thị, là bọn họ rảnh rỗi tìm Thạch Cảnh để trêu, đơn giản là trêu Thạch Cảnh rất thú vị, có lúc thông minh ít ai bằng, có lúc lại thật thà ngây thơ đến khó tin!
Đột nhiên phía sau có người gọi “Thạch Cảnh”, giọng nói lảnh lót khiến tim Thạch Cảnh giật thót, đấy là giọng nói của A Tiếu!
Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, một thiếu nữ đi tới từ rừng trúc, đúng là A Tiếu!
Nàng mặc xiêm y màu lục nhạt, chân váy thêu hoa phù dung bằng chỉ kim tuyến, theo những bước chân uyển chuyển của nàng, những đóa hoa phù dung khẽ rung động, quyến rũ sống động vô cùng.
Trái tim Thạch Cảnh lập tức đập thình thịch, như lên xuống theo từng bước chân. Hắn vốn nghĩ mình sẽ rất bình tĩnh, nhưng giờ gặp mới biết bình tĩnh tan theo mây khói rồi.
Nàng thướt tha đi tới, lại không nói chuyện cùng hắn ngay, đầu tiên nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Vân Tri Phi và Giang Thụy Dương, sau đó hất cằm nói với Giang Thụy Dương: “Ngươi chính là Giang Thụy Dương?”
Giang Thụy Dương trả lời đúng, âm thầm băn khoăn, không biết tên đầu gỗ Thạch Cảnh quen tiên nữ này từ lúc nào, so với Thích Băng Lung còn đẹp hơn ba phần!
A Tiếu nở nụ cười rồi nói: “Nếu bàn về bối phận, phụ thân ngươi phải gọi phụ thân ta hai tiếng thúc thúc, vì thế ngươi phải gọi ta là cô cô mới đúng.”
Giang Thụy Dương biến sắc. Cô cô gì chứ! Nhưng tính hắn thương hương tiếc ngọc, cô nương xinh đẹp như thế hắn không thể nào nổi giận được, huống chi, nàng còn là bằng hữu của Thạch Cảnh.
Vì thế hắn nén giận: “Cô nương, đừng hồ đồ.”
“Hừ, tên của cha ngươi có chữ Toàn, tên của cha ta có chữ Dung, có đúng là trưởng bối của ngươi không?” Dứt lời, A Tiếu quay đầu cười với Thạch Cảnh, tim Thạch Cảnh lại đập loạn nhịp.
Giang Thụy Dương tái mặt, đúng là theo gia phả nhà họ Giang thì mấy đời gần nhất lần lượt đặt tên theo thứ tự “Dung – Toàn – Thụy – Thủ”.
A Tiếu chỉ vào Thạch Cảnh: “Tương lai hắn sẽ là cô trượng của ngươi, không được vô lễ!”
Ba người cùng đồng loạt biến sắc, Vân Tri Phi kinh ngạc, Giang Thụy Dương tái mặt, Thạch Cảnh đỏ mặt.
Giang Thụy Dương vội nói: “Thạch Cảnh, ngươi hứa hôn từ khi nào? Tiểu tử thối, dám gạt bọn ta!” Thật ra trong lòng hắn đang rầu rĩ muốn chết, phì… hừ, tiểu tử thối, cô trượng, đừng hòng mơ tưởng!
“Đệ… đệ chưa đính hôn.” Thạch Cảnh lắp bắp, đỏ mặt nhìn A Tiếu, rồi lại đưa mắt đi ngay lập tức. Hắn cố gắng đè nén cảm xúc, nhưng không thể kiềm chế nụ cười, hắn cảm thấy bản thân thật vô duyên. Chỉ hận không thể lấy tay san bằng.
Nàng nói như thế, là có tình cảm với hắn, muốn gả cho hắn sao? Hắn cảm giác như mình không còn ở trên mặt đất mà đang dẫm lên mây, lâng lâng đến mức không dám bước đi, nếu không phải trước mặt hai người kia, hắn rất muốn vươn tay tóm cành trúc bên cạnh cho vững.
A Tiếu thần sắc tự nhiên, nhìn vẻ lúng túng của hắn, cười như có như không.
Hắn đỏ mặt ấp úng: “A … A Tiếu, đừng nói bừa, thanh danh thiếu nữ rất quan trọng.”
A Tiếu nhướng mày: “Có gì quan trọng đâu.” Dứt lời, kéo tay Thạch Cảnh, đi về phía rừng trúc.
Vân Tri Phi ngơ ngác nhìn hai người, hắn chưa từng thấy người như thế bao giờ.
Đi được một quãng, A Tiếu mới phì cười: “Giang Thụy Dương thật là đồ ngốc, đúng là tên cha ta có chữ Dung, nhưng ta đâu nói ông ấy họ Giang.”
Thạch Cảnh cũng phải bật cười. Haizzz, ai bảo nàng đẹp đến mức khiến người khác choáng váng, ngơ ngác, tinh thần đâu để suy nghĩ kỹ càng. Như hắn là chỉ biết thẫn thờ nhìn nàng, tim đập loạn nhịp, khiến hắn càng ngốc hơn bình thường.
“A Tiếu, sao nàng lại tới? Không ngờ lại gặp nàng ở đây.”
“Cha ta muốn đến thăm cậu của chàng, ta nghĩ chắc chắn chàng cũng ở đây nên đi theo.”
“Cha nàng cũng đến? Ông ấy là môn phái nào?”
A Tiếu mím đôi môi anh đào, chần chừ một lát rồi nói: “Uhm… không biết, tạm thời đừng hỏi.”
Thạch Cảnh à một tiếng, thật ra, hắn rất muốn cố lấy dũng khí đi bái kiến cha nàng, nhưng A Tiếu lại không có ý tứ để hắn đi bái kiến, hắn cảm thấy thất vọng một cách không giải thích được.
A Tiếu nghiêng đầu cười nói: “Vừa rồi ta trút giận cho chàng, định cảm tạ ta thế nào?”
Thạch Cảnh lại thấy mềm lòng, nàng trút giận hộ hắn bằng cách đấy thật khiến hắn bất ngờ.
Hắn cười đần độn: “Nàng muốn ta cảm tạ thế nào?”
Vào giờ phút này, nàng có bảo hắn nhảy vực hắn cũng sẵn lòng.
A Tiếu lườm hắn, cười tinh nghịch: “Vậy… lấy thân báo đáp đi.”
Thạch Cảnh đỏ mặt, suýt nữa thì ngã ngồi xuống. Nàng thật quá bạo dạn, thiếu nữ chưa chồng sao có thể nói lời đấy ra mồm chứ? Mặc dù… mặc dù hắn nghe mà kích động hoan hỉ không nói nên lời.
Chắc chắn là nàng không biết thế nào gọi là “lấy thân báo đáp”, vì thế mới có thể bạo dạn không ngại ngần như thế. Hắn do dự không biết có nên uyển chuyển giải thích thế nào là “lấy thân báo đáp” không. Nhưng hắn vừa nhìn A Tiếu liền thấy mềm lòng, hận không thể chết chìm trong đôi mắt hay lúm đồng tiền trên má nàng.
A Tiếu trừng hắn với mắt, hình như không cao hứng: “Đại trượng phu gì mà, hở cái là đỏ mặt, chàng có bằng lòng không? Trả lời!”
Là thật sao? Thạch Cảnh dè dặt nhìn nàng, trợn mắt như sợ rằng mình đang mơ.
“A Tiếu, nàng đùa đúng không? Hôn nhân đại sự … phải thận trọng.”
“Không muốn đúng không?” A Tiếu sa sầm nét mặt, bỏ mặc hắn quay lưng đi xuống chân núi.
Thạch Cảnh vội vàng đuổi theo, luống cuống nói: “Không phải thế, không phải thế!”
“Rốt cuộc có bằng lòng không?”
Thạch Cảnh đỏ mặt, lắp bắp: “Tất nhiên bằng lòng, A Tiếu, …”
A Tiếu dẩu môi: “Ta ghét nhất là kẻ nói lắp, hừ, bằng lòng ta cũng không muốn nữa!”
Thạch Cảnh lo lắng đến tái mặt: “A Tiếu, đùa ta thật sao?”
A Tiếu lại cười: “Uh, đùa.” Không chút do dự.
Lòng Thạch Cảnh tan nát. Như bị mất hết sức lực, không nhấc nổi chân nữa.
A Tiếu thấy hắn như hóa đá tại chỗ, lại quay lại đứng trước mặt hắn.
Thạch Cảnh kinh ngạc nhìn A Tiếu, cảm giác như gió xuân thổi qua cõi lòng nát tan, như sông băng tan giá, lớp băng từ từ rạn nứt, còn có tiếng băng vỡ lách tách vang lên.
A Tiếu chống một tay vào eo, một bàn tay búp măng giơ ra, dùng ngón tay trắng nõn chọc vào ngực hắn.
Hắn như bị một thanh chủy thủ đâm vào tim, đau nhói.
“Ngốc ơi. Cha ta muốn ta mười tám tuổi xuất giá, vì thế, mới bắt chàng viết tờ cam đoan kia. Sang năm … là ta mười tám tuổi.”
Cái gì!
Cõi lòng Thạch Cảnh nhanh chóng liền lại, hưng phấn muốn bất tỉnh: “Là thật sao, sang năm… sẽ gả?”
A Tiếu quay đầu, dẩu môi anh đào, bất mãn: “Không gả cho kẻ nói lắp.”
“A Tiếu, ta không nói lắp, nàng xem đi, ta không nói lắp.”
A Tiếu cười ra tiếng: “Sao ta lại thích một tên ngốc thế chứ?”
Thạch Cảnh vội la lên: “Không, ta không ngốc! Sư phụ còn đang dự định truyền chức Chưởng môn cho ta!”
A Tiếu khinh thường hừ một tiếng: “Ai thèm Chưởng môn chứ.”
“Vậy nàng thích gì?”
“Thích … không nói.” A Tiếu nhìn thẳng vào mắt hắn, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, đột nhiên cúi đầu.
Thạch Cảnh ngẩn người, một hồi lâu sau mới như tỉnh lại dè dặt hỏi: “A Tiếu, ta xin cậu đi cầu hôn nhé.”
Hắn căng thẳng nhìn đôi môi anh đào, rất sợ nàng đột nhiên đổi ý, nàng luôn khôn khéo hơn người, hắn luôn bị chọc ghẹo hành hạ.
“Không được. Phụ thân không thích như thế. Ông ấy không có con trai, muốn tự mình chọn rể. Ông ấy là người cổ quái, thích chủ động, không thích bị động.”
“Vậy… ông ấy liệu có chọn ta không?”
Thạch Cảnh đột nhiên không có lòng tin, hắn cảm giác được nếu mình có cô con gái như A Tiếu, chỉ sợ cũng thấy chỉ thần tiên trên trời mới xứng đôi. Tiểu tử ngốc như hắn thật sự không đáng để mắt đến.
A Tiếu lại nói: “Chuyện khác đều nghe lời cha, riêng chuyện này ta sẽ quyết.”
Thạch Cảnh hoan hỉ đến mức không khép được miệng.
Nửa canh giờ ở riêng với A Tiếu chỉ như một cái nháy mắt. Hắn lén véo tay mình mấy cái, xác định không phải nằm mơ. Chỉ hận không mang giấy bút theo người để bảo A Tiếu viết giấy làm bằng. Nhưng hắn lại không dám. Hắn cảm giác được mình đúng là vận cứt chó, không, phải là vận thần tiên mới đúng.
A Tiếu nhìn mặt trời, có vẻ muốn đi. Hắn lưu luyến không rời tiễn A Tiếu, trở lại Sơn Âm biệt viện, thấy bước chân bồng bềnh như đi trên mây.
Cậu vừa thấy hắn liền hỏi thẳng: “Thạch Cảnh, cháu có quen biết Mộ Dung Trù không?”
“Mộ Dung Trù? Ý cậu là Mộ Dung Trù Kim Ba Cung?”
“Chính là hắn.”
Thạch Cảnh lắc đầu: “Cháu không quen biết.”
Nhân cách Kim Ba Cung bị cả giang hồ xỉ vả, nhân sĩ chính phái ai cũng khinh thường không kết giao với người của Kim Ba Cung, nếu có chút liên quan với bọn họ, lập tức bị khinh bỉ cô lập, bị coi như tà giáo. Thạch Cảnh rất ngạc nhiên với câu hỏi của ông cậu. Tiêu Dao môn đứng ngoài vòng thị phi giang hồ, xứng với hai chữ “Tiêu Dao”, tất nhiên không thể liên hệ gì với Kim Ba Cung.
Viễn Chiếu đại sư vuốt râu rồi nói: “Thật kỳ lạ, hôm nay, Mộ Dung Trù đột nhiên cho người đến tìm, nói muốn kết thông gia với ta, muốn gả con gái cho cháu! Lúc đấy ta đã từ chối, sau này nghĩ lại, lại sợ cháu có quen biết hắn, đặc biệt gọi cháu đến để hỏi.”
Thạch Cảnh nghe mà kinh sợ, sao lại có chuyện như thế chứ!
“Cậu, cháu thật sự không quen biết hắn.”
Viễn Chiếu đại sư cười nói: “Chính tà không chung phe, thân là minh chủ võ lâm, nếu ta kết thông gia với hắn, chẳng phải thành trò cười cho giang hồ! Ta chỉ sợ cháu có liên quan gì với hắn, mới phải gọi tới để hỏi.”
Thạch Cảnh đỏ mặt, vội nói: “Cậu, không thể nào.”
“Vậy là tốt rồi, cháu cũng không còn nhỏ, cũng đã đến lúc tìm một hôn sự. Thu Chưởng môn Phái Nga Mi đích thân làm mai, là Thiệu cô nương, ta cũng gặp rồi, tướng mạo thanh tú, gia thế trong sạch.”
Thạch Cảnh đỏ mặt, lí nhí: “Cậu, cháu đã có… có người trong lòng.”
Viễn Chiếu đại sư giật mình: “Là cô nương nhà ai?”
Thạch Cảnh không trả lời được, A Tiếu ngay cả họ gì cũng không nói cho hắn biết.