Chương 6: Thần phiền phụ tử binh

Mười ngày vội vã trôi qua, Do Kyungsoo biết rõ đêm nay mình nhất định không thể rảnh rỗi nên sáng sớm đã rào trước đón sau với bạn cùng phòng tên Kim Joonmyeon, nói đêm nay sẽ có người bạn qua ở nhờ một đêm. Kim Joonmyeon là thầy giáo ở nhà trẻ nhưng anh ấy thường trêu chọc Do Kyungsoo rằng cậu thích hợp với công việc này hơn anh ấy. Thầy giáo Kim cũng là một người rất nhiệt tình đó… Đối xử với mọi người hòa nhã lễ độ, thậm chí còn tỏa ra khí chất của giới quý tộc; lớn hơn Do Kyungsoo hai tuổi nên bộ dạng cũng cực kỳ giống một người anh lớn —— Nói chung là anh Do rất may mắn, lúc trước chỉ tùy tiện lên mạng tìm một người bạn cùng phòng thì vớ được hàng tốt như vậy

(đâm đầu vào)

“Anh Joonmyeon, bạn của em còn dẫn theo một đứa bé nữa, đêm nay có thể sẽ hơi ồn ào một chút, em sẽ cố gắng giảm thiểu tiếng ồn của bọn họ tới mức thấp nhất. Xin lỗi anh~~” Vừa trải thêm một tấm chăn xuống sàn, Do Kyungsoo vừa nói với Kim Joonmyeon đang chơi game trong phòng.

“A, không sao đâu! Anh cũng quen với chuyện trẻ con làm ồn rồi”

… Ưm… Thật ra có nên nói cho anh ấy biết là thằng lớn ồn ào hơn không…

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Do Kyungsoo, gần tới chín giờ, hai ba con nhà họ Park đã tìm tới cửa.

Một người cao to vẻ mặt khổ sở ôm một đứa bé vẻ mặt cũng khổ sở ở trong lòng, nhìn thấy Do Kyungsoo, hai người quả thật là trăm miệng một lời: “(Chú) Đô Đô,

Chúng tớ (con)

Không có chỗ ở…”

=口= Cho dù phối hợp thật tốt cũng không thể che giấu sự thật là trước đó các người đã luyện tập qua rồi!!

“Mau vào đi… Đừng trưng ra bộ mặt đưa đám khiến hàng xóm thấy còn tưởng rằng tớ ngược đãi hai người!… Ôi trời! Chan Chan, sao đồ đạc của cậu ít quá vậy?” Cầm lấy chiếc va li trong tay Park Chanyeol, Do Kyungsoo kinh ngạc phát hiện, cậu ấy chỉ có một cái va li lớn.

“Đúng vậy, tớ chỉ đem những đồ hữu dụng tới thôi, đồ vô dụng thì ném ở nhà cũ, dù sao cũng không có chỗ chứa...” Gương mặt của tên họ Park nào đó làm ra vẻ “Trẫm rất cơ trí”.

“Cậu biết cái gì gọi là hữu dụng, cái gì gọi là vô dụng sao… À, cậu có mang áo ngủ của Sehun theo không?”

“… A! Quên mất! Tớ… cũng quên mang áo ngủ cho mình rồi TAT.”

“Nha~ Park Chanyeol, cậu thật sự là…”

“Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, có mang theo không?”

“Không có…”

“Khăn mặt cũng không có sao?”

“Đúng…”

“Quyển truyện để đọc trước khi ngủ mà lần trước tớ mua cho Tiểu Bạch Cửu cậu hẳn là nhớ phải mang theo… Nhìn bộ dạng hớn hở của nó bây giờ, không đọc truyện cho nó nghe thì tớ không biết còn cách nào khác để làm cho nó chịu đi ngủ…”

“Ặc… Cái đó cũng quên mất…”

==+ Tớ biết mà %&*¥ Tớ biết mà!

Vẻ mặt tức giận lôi hết đồ trong va li của Park Chanyeol ra ngoài, Do Kyungsoo cảm giác đỉnh đầu của mình đã bốc khói rồi. Bên trong va li chỉ có một bộ máy tính, bàn vẽ, một ít bản thảo lộn xộn, thuốc màu… còn có vài bộ quần áo và lotion dưỡng da trẻ em, vật dụng hàng ngày cơ bản nhất cũng không có. À~ Còn có vài bình sữa tươi Vượng tử —— Con mẹ cậu, soạn cả đống đồ chơi theo để làm gì hả?!!!

“Tự cậu dọn lại đi thằng khốn. Tớ dẫn Tiểu Bạch Cửu đi tắm rửa”

Đô tiên sinh thô bạo “xách” Oh Sehun lên, biến mất trước mặt Park Chanyeol.

“Ai là thằng khốn hả!? Sao tớ lại là thằng khốn!” Ngồi xếp bằng ở dưới đất mở một hộp sữa tươi Vượng tử ra, Park Chanyeol nốc ực ực: “Ngon quá a~”

=口=

Trọng điểm ở đâu =口=

Hai người đều không có quần áo ngủ thì phải làm sao bây giờ?

Có thể làm sao, đương nhiên là mặc đồ của Do Kyungsoo rồi…

Lấy chiếc áo thun size nhỏ nhất đưa cho Oh Sehun mặc nhưng vẫn quá dài, ban đầu thằng bé không quen nên đi vài bước lại té một cái.

Lấy chiếc áo thun size lớn nhất đưa cho Park Chanyeol mặc nhưng lại nhỏ đến bức biến thành đồ hở rốn, khó có được Park Chanyeol lần này không có phát rồ mà cười đến cả vẻ mặt đều là răng do cao lớn hơn người, chỉ là vô cùng nhăn nhó mà nói một câu: “Đô Đô a, có thể cho cái quần mặc không?”

Lôi cái quần ngủ của mình ra ném cho Park Chanyeol, Do Kyungsoo tức giận nhìn thấy cái quần của mình mặc ở trên người Park Chanyeol lại thành quần lửng chín tấc.

… Hai ba con này làm thần cũng cảm thấy phiền!!

“Joonmyeon hyung, giới thiệu với anh, đây là bạn thân của em – Park Chanyeol, còn có con của cậu ấy – Oh Sehun.”

Vẻ mặt Do Kyungsoo đen thui, hai người ngồi trên ghế sa lon cười đến không tim không phổi quả thật không phải cùng đến từ một hành tinh.

Park Chanyeol toét miệng cười, mang theo ánh mặt trời xán lạn: “Chào anh Joonmyeon! Gọi Chanyeol là được rồi ~”

Oh Sehun cũng cười tới không thấy con mắt: “Chào chú! Con là Oh Sehun! Năm nay con bốn tuổi… Chú có thể gọi con là Tiểu Bạch Cửu…”

“Tiểu Bạch Cửu?” Kim Joonmyeon cười cười.

“Ừ, thằng bé hay dính lấy người khác, như một chú chó con, nên đặt cho nó biệt danh như thế ~”

“Phư~ Con đáng yêu quá Tiểu Bạch Cửu~~~” ngồi xổm xuống để nhìn thẳng Oh Sehun, thằng bé kia mặc áo thun của Do Kyungsoo nên tuy rằng thoạt nhìn có hơi lạ nhưng tổng thể vẫn rất đáng yêu. Thấy chú ngồi đối diện vẫn cười, Oh Sehun cũng bước tới chỗ Kim Joonmyeon, nhưng chưa đi được mấy bước lại đạp lên chiếc áo thun quá khổ trên người mình, rầm một tiếng liền trực tiếp ngã nhào vào trong lòng Kim Joonmyeon.

Mẹ ơi, mông con tớ lộ ra ngoài rồi nha~ Đô Đô, sao cậu không cho nó mặc sịp vậy hả?!!! —— Park Chanyeol âm thầm nắm chặt tay trừng Do Kyungsoo một chút.

Con mẹ cậu, tớ đi đâu mà tìm quần sịp nhỏ như vậy? Chính cậu không đem theo đồ đạc đầy đủ còn lý sự nữa hả thằng khốn!! —— Vẻ mặt của Đô gia lúc này rất giận dữ, thi trừng mắt với tớ sao, hai người các cậu là người địa cầu ngu xuẩn!

“Té sao? Hả?” Ôm lấy Oh Sehun, Kim Joonmyeon nhẹ nhàng hỏi thăm.

“Không có ~~~ A, chú đừng xem ><, Bạch Cửu không có mặc sịp sịp…”

…Ưm~ kỳ thực bọn chú đã sớm xem hết trơn rồi bé con…

Có lẽ là do làm thầy giáo ở nhà trẻ nên Kim Joonmyeon rất mau chóng kết thân với Oh Sehun. Một mình Park Chanyeol uống hết cả hộp sữa chua hương xoài mà thằng bé kia cũng chưa từng bước qua giành giật với mình.

Đột nhiên, trên đầu Park Chanyeol bị một bóng ma bao phủ: “Chan Chan, cậu qua đây.”

“A?”

“Qua đây!”

Do Kyungsoo nhỏ giọng gọi Park Chanyeol, vẻ mặt nghiêm túc lôi tên kia vào trong phòng mình.

“Sao nữa?” Sữa chua trong tay còn chưa uống xong, uống thật ngon ~~ Hình như trong tủ lạnh còn mấy hộp, ngày mai chôm cho Tiểu Bạch Cửu uống mới được!

“Rốt cuộc thì cậu định làm như thế nào~?” Liếc mắt nhìn tên ngốc kia một cái, Do Kyungsoo ngồi xuống mép giường.

“Xin lỗi nha Đô Đô, tớ biết thật ra nhà cậu cũng không có phòng dư, nhưng vẫn để cho hai ba con tớ qua đây ở…”

“Xin lỗi cái gì hả chim ngốc? Chẳng phải mấy ngày nay, ngày nào cậu cũng đi tìm phòng sao? Một căn phòng thích hợp cũng không có?”

Park Chanyeol lắc đầu: “Người ta vừa nghe nói tớ dẫn theo một đứa bé thì cũng không muốn cho tớ thuê nữa. Ngày mai tớ sẽ đi tìm tiếp, nếu quả thật tìm không được, tớ sẽ thuê căn phòng trọ một người kia…”

“Nhà trọ mà hôm trước cậu nói với tớ? Cậu điên rồi!! Căn phòng kia một tháng hơn 6000, tiền hệ thống sưởi hơi còn phải tự mình trả! Cậu lấy cái gì mà trả? Bán máu sao?”

“Nếu không thì làm sao bây giờ… Dù cho bán máu cũng không thể ôm con ngủ ngoài đường…”

Nửa đời sau của tớ thật đúng là bi tráng a =v=.

Do Kyungsoo thở dài, lại lôi cái đề tài mà mình từng nói rất nhiều lần ra: “Chan Chan, cậu đừng cố chống cự nữa, hay là đi viện mồ côi a…”

“Tớ lớn từng này tuổi, nếu có thể quay về viện mồ côi ở, vậy cũng tốt rồi~~”

“==+ Cậu biết rõ là tớ nói Tiểu Bạch Cửu…”

“Đô Đô,” Park Chanyeol ngẩng đầu nhìn Do Kyungsoo, trong đôi mắt to tràn đầy chân thành: “Tớ không thể đưa Tiểu Bạch Cửu vào viện mồ côi, tớ đã đồng ý sẽ cùng nó lớn lên ~~”

“Phải có cậu lớn lên cùng nó mới được ư… Bây giờ cậu là Bồ Tát bùn nhão, tự mình qua sông còn khó giữ nổi, biết không?? Chính cậu cũng nói, tìm nhiều phòng như vậy mà người ta vẫn không chịu cho cậu thuê chung. Vì sao? Vì cậu dẫn theo một đứa bé. Haizz, hiện tại thì hai sự lựa chọn nằm ngay trước mặt cậu, rất rõ ràng.”

Nói nói, giọng của Do Kyungsoo cũng càng ngày càng cứng rắn.

“Hoặc là, cậu đưa con vào viện mồ côi, cậu không cần lo lắng chuyện kiếm sống, muốn đến thăm nó lúc nào thì đến. Hoặc là, cậu đi thuê căn phòng trọ hơn 6000 kia, lại làm hai công việc, bán thêm chút máu với nửa cái mạng, gom góp đủ số tiền trả tiền nhà sáu tháng cuối năm, sau đó cùng con trai bảo bối của cậu chết đói trong phòng khách trống rỗng của nhà mới. Tự cậu chọn đi!”

Park Chanyeol cũng nổi nóng lên: “Sao cậu cứ muốn tớ bỏ nó chứ? Đô Đô, nó là con tớ!”

“Nó với cậu có quan hệ máu mủ hay không thì trong lòng cậu biết rõ ràng nhất! Cũng không biết là con nhỏ kia làm cùng thằng nào mà

cậu cứ hào phóng nhận lấy!!”

“Do Kyungsoo!” Bật người lên, sắc mặt của Park Chanyeol trở nên khó coi. Do Kyungsoo ngược lại không sợ cậu ấy, cũng tiếp tục hung hăng trừng mắt với chàng trai cao hơn mình nửa cái đầu đang đứng ở đối diện.

“Bây giờ không phải là lúc để cậu giữ gìn tình phụ tử vĩ đại của cậu!! Bây giờ là Park Chanyeol cậu dẫn theo thằng bé bốn tuổi Oh Sehun, căn bản là không cách nào tiếp tục sống nổi! Phải, Tiểu Bạch Cửu rất dễ làm người khác thích nó, cực kỳ làm người khác thích nó, thế nhưng trong cuộc sống thực tế không có đồng thoại! Không riêng cậu khó sống, Tiểu Bạch Cửu cũng khó sống!”

“… Tớ đây cũng không đưa nó đi viện mồ côi! Tuyệt đối không!!”

“Đồ khốn! Sao nói thế nào cậu cũng không nghe vậy!?” Do Kyungsoo tức giận giậm chân, vung tay đấm một cái lên vai Park Chanyeol: “Cậu cảm thấy nuôi một đứa bé là chuyện dễ dàng sao? Đây không giống trò chơi trên máy vi tính, đáng yêu quá nên nuôi ra một đống!

Ngay cả cậu cũng không biết sao mình lớn được thành như vậy, làm sao nuôi lớn Oh Sehun! Nó đã bốn tuổi rồi mà còn chưa đi nhà trẻ, chớp mắt lại lên tiểu học, lên trung học, lên đại học… Cái nào mà không là tiền? Cậu sẽ trả sao? Cậu trả nổi sao?!!”

“Ai nói tớ trả không nổi…”

“Park Chanyeol, cậu đừng có nằm mơ được không?!!! Chẳng phải cậu là loại người theo hướng thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng sao! Cậu… AAA!”

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, lời của Do Kyungsoo còn chưa nói hết, đã bị một nguồn lực nhỏ nhưng mạnh mẽ đẩy ngã xuống trên giường. Tập trung nhìn vào, cơn lốc nhỏ đó đúng là Oh Sehun, thằng bé kia nổi giận đùng đùng mà nhìn mình, sau đó mạnh mẽ nhào vào trong lòng Park Chanyeol đang trưng ra vẻ mặt hoảng hốt.

Giọng nói của Oh Sehun đầy cương quyết, có chút chói tai, lại có chút nghẹn ngào.

“Tại sao chú lại hung dữ với ba ba của con!! Không cho phép chú nói ba ba của con! Không cho phép! Không cho phép! Không cho phép!!”

Do Kyungsoo yên lặng, Kim Joonmyeon đứng ở cửa nhỏ giọng bật cười.

Park Chanyeol cảm giác mình cũng muốn khóc lên rồi.

“Không được nói ba ba của con… Hu hu hu…”

“Hu hu hu~ Bạch Cửu chỉ có Channal ba ba nha…”

“Ba ba của con là tốt nhất rồi… Là tốt nhất!!”