Chương 54: “Cậu yêu tớ không” X3

“Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”

“Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”

“Thật xin lỗi, số máy…”

Trong cửa hàng Starbucks, Do Kyungsoo để điện thoại di động xuống thở dài một hơi. Sau đó, cậu ngẩng đầu hướng về phía Lu Han, Wu Yifan và Zhang YiXing đồng loạt nhìn mình chằm chằm, nhún vai: “Điện thoại của Jongin tạm thời không liên lạc được.”

Ngụ ý chính là —— Thế nên chuyện lật tung gốc gác của Nhậm Ngã Hành hay là đừng giao cho em, chẳng phải đã rõ rồi sao: muốn luyện võ công này, trước phải… đả thông điện thoại của Kim Jongin.

“Cái tên Kim Jongin này cũng thật là… đường đã lót sẵn hết mà cậu ta còn không chịu mở cửa…” Lu Han ngậm một miếng xoài tuyết đá lớn, cắn ống hút tức giận nói.

“Em cũng không biết, hai ngày trước còn gửi tin nhắn cho em nói sẽ gọi điện đến, lại gạt em…” Nói xong, Do Kyungsoo cũng cúi đầu uống một ngụm đồ uống. Rõ ràng thoạt đầu vẫn còn mang dáng vẻ ‘có thể không nhìn thấy Kim Jongin thật là vui’, nhưng nói đến phần sau, hình như chính mình cũng cảm thấy có chút mất mác, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ.

Chuyện đã đồng ý với người khác rồi thì phải thực hiện, a không không, phải nói là, chuyện đã đồng ý với Do Kyungsoo rồi thì phải thực hiện mới được nha, Jongin.

Zhang YiXing luôn len lén nhìn chằm chằm vào Do Kyungsoo, rõ ràng cũng là một chàng trai hai mươi mấy tuổi, nhưng biểu cảm trên mặt lại muôn màu muôn vẻ như trẻ con, trong đôi mắt thật to luôn viết đầy tâm sự, trông vừa buồn cười lại vừa yêu thương.

Vì vậy, học trưởng Zhang nhịn không được mà gác cằm lên vai Wu Yifan rù rì to nhỏ: “Đại Ngưu, anh xem dáng vẻ của Do Do kìa~ thật sự là ‘vô cùng’ không tình nguyện a…”

Wu Yifan cưng chiều vuốt vuốt tóc Zhang YiXing: “Không sao đâu, lại là một tên khó ở nghĩ một đằng nói một nẻo.”

“Vậy làm sao bây giờ~~ Quỳ Hoa Bảo Điển không mở cửa, chúng ta lấy cái gì dẹp yên Nhậm Ngã Hành?” Hút xong đồ uống, Lu Han u oán dùng muỗng nhỏ đâm nát bánh kem pho-mát trên bàn.

“Vậy đổi phương thức tác chiến khác đi anh Lu Han…”

“Nói hay lắm,” Wu Yifan tràn đầy tự tin vỗ tay một phát: “Trực tiếp đến nhà Kkam Jong tìm cậu ta là được rồi. Do Do, anh dẫn cậu đi.”

“(⊙o⊙) Không, không cần đâu anh Yifan… Đột nhiên xông vào nhà người ta rất kỳ quái…”

“Không sao đâu, anh là người quen của nhà họ mà.”

“Vậy cũng không được…”

Lu Han vung tay lên: “OK! Quyết định như vậy đi! Lên đường thôi các chiến sĩ! Do Do, cậu đừng suy nghĩ nhiều, tất cả vì con nhỏ!”

=V= Anh xác định khẩu hiệu này không có vấn đề gì sao…

“Thôi được, quyết định như vậy đi. Em đi làm. Đại Ngưu, anh có việc thì gọi điện thoại cho em nha~” Zhang YiXing mỉm cười đứng dậy, lại dặn dò Wu Yifan vài câu bảo anh ta đừng nói năng lung tung làm mọi người thêm phiền, cuối cùng đưa mắt nhìn sang Lu Han: “Anh Lu Han, lát nữa anh đi đâu? Để em đưa anh một đoạn?”

Lu Han lại vung tay lên, hết sức sảng khoái: “Không sao đâu~ Anh đã hẹn với Chaesim đi mua đồ chơi cho Sehun, lát nữa cô ấy sẽ tới, các cậu cứ đi đi~ Vừa lúc anh có thể gọi điện cho bên Chanyeol kiểm tra xem hai người kia có dốc lòng chăm sóc thằng bé không…”

Do Kyungsoo tình nguyện bị trùm bao bố lôi lên thuyền nhưng vẫn yếu ớt giãy dụa: “Vậy thì, anh Yifan, tổng biên tập Wu… Hay là em đừng đến nhà Jongin…”

Mặc dù nói thế này có chút kỳ dị, nhưng mà hình như đúng là vậy, vẻ cường công nhiệt tình ‘duy ngã độc tôn – chớ nên chạm vào’ của Wu Yifan vào giờ phút này cũng có chút tác dụng rồi.

Ngắm nghía chiếc khóa xe trong tay, tổng biên tập Wu yên lặng nhìn qua Do Kyungsoo, chỉ nói ba chữ: “Đi hay không?”

“(⊙_⊙)…”

“Ơ?”

“… T^T Được rồi, em đi với anh.”

Tại sao là em… Sao luôn là em…

Nhìn Do Kyungsoo như chú dê nhỏ đang đợi làm thịt không chút thích thú đi theo sau Wu Yifan ra khỏi quán cà phê, Lu Han thong thả gọi điện thoại cho Park Chanyeol.

Nào biết được, vừa nối máy liền nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc đứt gan đứt ruột của thằng bé, chú Lu lập tức phát hỏa: “Park Chanyeol! Byun Baekhyun! Hai người các cậu làm gì Sehun rồi! Chăm con mà cũng không biết chăm sao! Hai người còn có thể làm gì nữa!”

Một tay cầm một ly Coca to đùng, tay kia cầm điện thoại nghe, trên tay còn vướng mấy cái bong bóng, Park Chanyeol quả thật không thể nào oan ức hơn: “Em, em đâu có làm gì đâu… Anh Lu Han, oan cho em…”

“Vậy tại sao Sehun lại khóc hả? Cậu nói đi! Cậu nói không được thì đưa cho Baekie nói!”

“Không phải Tiểu Bạch Cửu đang khóc đâu anh Lu Han,” Byun Baekhyun cầm lấy điện thoại vội vàng giải thích: “Là có một thằng nhóc muốn lấy Pororo trong tay Tiểu Bạch Cửu chơi, Sehun không cho nó, thằng nhóc kia liền khóc lên… Giờ ba chúng em đang luống cuống tay chân dỗ dành thằng nhóc kia…”

Lu Han nửa tin nửa ngờ: “Thật sao? Vậy gọi Sehun đến nghe đi!”

Sau vài giây, giọng nói trong veo của Sehun từ đầu bên kia vang lên: “Chú Lu?”

=V= Được rồi, xem ra baba và daddy của con không có gạt chú, miễn tội chết cho hai người đó!

“Sehun, chơi với baba và daddy có vui không?”

“Dạ! Rất vui! Nhưng mà bây giờ không vui… Có một đứa trẻ hư muốn cướp Pororo của con, con không đưa cho nó thì nó khóc lên!”

Sau khi trò chuyện vài câu đơn giản với Oh Sehun để xác định bé con nhà mình đầu óc vẫn tỉnh táo, tâm trạng vẫn bình thường, Lu Han liền an tâm cúp điện thoại đi dạo phố với Oh Chaesim. Mà bên kia, Park Chanyeol và Byun Baekhyun —— tim của cả hai đều sắp bị thằng nhóc không ngừng khóc rống moi ra ngoài…

Tuy rằng Park Chanyeol không hiểu nổi một thằng nhóc thoạt nhìn mới ba bốn tuổi làm sao có thể gào khóc lâu như vậy mà vẫn dồi dào sức lực, mà nói thật, thằng nhóc kia chỉ muốn chơi với món đồ chơi trong tay của Oh Sehun, nhưng Bạch Cửu đại nhân nói sao cũng không chịu đưa Pororo cho người ta, về sau thì cũng không thèm nhìn tới nó luôn, nếu không thì cũng không làm thằng nhóc kia khóc đến uất nghẹn như vậy…

Nếu mà để cho ba mẹ thằng nhóc trông thấy cảnh này, nhất định sẽ cho là một nhà ba người chúng ta làm chuyện điên rồ gì với nó…

“Sehun a, con đưa Pororo cho em nhìn với ôm một chút thôi có được không? Con xem em khóc đến rất đau lòng kìa~” Byun Baekhyun cảm giác đầu mình đau như búa bổ, dỗ dành thằng nhóc kia không xong, đành phải quay sang làm công tác tư tưởng với Oh Sehun.

Lại không nghĩ thằng bé nhà mình vô cùng kiên định lắc đầu: “Không cho! Nhất quyết không cho! Đây là Pororo mà daddy cho Bạch Cửu, là của Oh Sehun! Không cho ai hết!”

“Ai~ Đâu có nói không phải của con… Con cho em sờ một chút có sao đâu, đồ quỷ nhỏ ích kỷ~” Park Chanyeol thở dài xoa xoa huyệt thái dương của mình.

Nghe thấy Park Chanyeol gọi mình là quỷ ích kỷ, Oh Sehun bĩu môi bắt đầu cảm thấy oan ức: “Bạch Cửu không phải là quỷ ích kỷ… QAQ Đây là đồ mà con thích, là Pororo của con mà… Con không muốn chia sẻ với người khác!”

“Cái thằng này… Tại sao có thể như vậy chứ, có ai nói là không trả lại cho con đâu~~ Chỉ nhìn chút thôi~”

“Không cho không cho, đã nói là không cho mà!! Hu hu hu… Đến lúc đó nó không trả lại cho con thì phải làm sao bây giờ…”

Cậu xem đi, đều tại cậu, làm cho con của chúng ta cũng sắp khóc rồi!

—— Byun Baekhyun vặn tay trừng mắt nhìn Park Chanyeol.

Park Chanyeol cũng có hơi phát điên, vội vàng sờ lên đầu Oh Sehun an ủi nó: “Không sao đâu, không sao đâu! Nếu như không trả lại thì baba sẽ mua con mới cho con, con nhìn đi, Pororo cũng cũ rồi phải không~~ Baba mua con mới, mua một trăm con có được không…”

Nghe thấy Park Chanyeol nói như vậy, Oh Sehun cắn môi như là nghiêm túc suy nghĩ một phen, lát sau, tuy biểu cảm trên mặt vẫn là không quá tình nguyện, nhưng mà vẫn đưa Pororo trong tay ra, thằng nhóc tương lai nhất định có tiềm năng làm ca sĩ hát nốt cao rốt cuộc cũng thôi thút thít.

“Đúng rồi, vậy mới là trẻ ngoan…” Thờ dài một hơi, Park Chanyeol lau mồ hôi trên trán, vừa định dạy dỗ Oh Sehun vài câu rằng làm người không thể ích kỷ như vậy, không nghĩ tới thằng bé lại cướp lời trước.

“Baba, phải chăng là vì có thể mua mới cho nên mới không cần Bạch Cửu nữa?”

“Hả?”

“Bởi vì Bạch Cửu cũ rồi, không còn đáng yêu nữa, nên mới muốn đem con cho người khác?”

“… Không phải, dĩ nhiên không phải rồi, Tiểu Bạch Cửu của baba là đáng yêu nhất…”

“Vậy sao baba lại bỏ mặc con?”

Park Chanyeol từ trước đến giờ chưa từng nghĩ qua, trong chuyện có nên trả Oh Sehun lại cho ba mẹ ruột của nó hay không, có một ngày phải nhận lấy những lời chất vấn của Oh Sehun. Thằng bé cứ thế mà nhìn Park Chanyeol, cũng không khóc không nháo, lại làm cho Park Chanyeol bỗng dưng cảm thấy chột dạ.

“Sehun, đừng nói chuyện với baba như vậy… Ngoan đi, con biết baba và daddy thương con nhất mà, sao lại không cần con chứ.” Thấy Park Chanyeol cả buổi cũng không lên tiếng, Byun Baekhyun ôm lấy Oh Sehun ôn nhu nói ra những lời kia.

Mấy ngày nay thằng bé không được bình thường, nó đại khái hiểu được có Lu Han ra tay giúp đỡ bày trận, tạm thời sẽ không bị đưa đến chỗ Oh Miri, nhưng mà những suy nghĩ ngốc nghếch trong cái đầu nhỏ cũng không thể nào che giấu được, đành nổi nóng với Park Chanyeol và Byun Baekhyun.

Còn nhờ rõ ban đầu Oh Sehun rất không thích đến nhà trẻ, giờ cũng khá hơn nhiều, mỗi ngày tan học không lôi nó thì nó không chịu đi, như bánh mật mà dính chặt lấy Huang Zitao. Chuyện này làm khổ Đào Đào rất nhiều, có mấy lần đói đến bụng lép xẹp, ước gì xe hơi nhà mình có thể biến thành hỏa tiễn lập tức bay về nhà ăn cơm, nhưng mà trên người có một miếng bánh mật, làm nó đi cũng không được mà không đi cũng không được, không muốn để Oh Sehun chịu thiệt, cũng không muốn bụng mình chịu thiệt.

Cả Byun Baekhyun và Park Chanyeol đều thấy sự thay đổi của Oh Sehun, hai người luôn cố hết sức làm cho thằng bé vui, hy vọng nó có thể buông bỏ phòng bị —— Nhưng xem ra, chướng ngại này, cũng không dễ dàng vượt qua.

“Baba, sao baba lại bỏ mặc con?”

“Không có, không có bỏ mặc Tiểu Bạch Cửu, chẳng qua là cảm thấy… Tiểu Bạch Cửu sống bên mama sẽ tốt hơn…” Do dự một hồi, Park Chanyeol cảm thấy mình làm thế nào cũng dệt không ra một câu chuyện đáng thương đáng yêu nên dứt khoát nói thẳng với Oh Sehun.

Thằng bé lập tức kéo cánh tay của Byun Baekhyun: “Daddy chính là mama!”

Park Chanyeol nhẹ nhàng bế thằng bé lên, thử hỏi nó: “Nhưng mà bảo bối, con không phải do daddy sinh ra~ Mama vất vả mang thai con mười tháng, cho nên phải về bên mama mới đúng, phải không?”

“Daddy, daddy cũng vất vả nuôi Bạch Cửu cực lâu! … Daddy có mười tháng không? Daddy không chỉ nuôi con thôi, daddy còn nuôi baba!! Daddy cực khổ hơn!”

Lời này vừa nói ra, Byun Baekhyun lập tức trở nên ngượng ngùng: “Sehun…”

“Vậy mama và daddy, con cần ai?”

“Daddy và baba!”

“Vậy sau này cũng sẽ không có người mua cho con người máy model mới nhất, đại hội thể dục thể thao phụ hyunh học sinh con sẽ mãi cầm hạng bét, Oh Sehun mãi là một đứa trẻ không có mama, có được không?”

Một chuỗi lời nói dài này của Park Chanyeol vừa nhanh vừa lớn tiếng, Oh Sehun chớp chớp hai mắt như đã qua hơn nửa ngày mới hiểu hết ý. Một thằng bé mới năm tuổi làm sao biết cách đứng giữa những vấn đề này cân nhắc, nó như chạy trốn mà mạnh mẽ chui vào trong lòng Byun Baekhyun, hing hing ang ang cả buổi mới nói được một câu đầy đủ: “Dù sao thì baba cũng không thể bỏ mặc Bạch Cửu… Baba, daddy và Bạch Cửu mới là người một nhà!”

Byun Baekhyun vuốt tóc thằng bé an ủi nó, lại vội vàng nháy mắt với Park Chanyeol: “Đừng hỏi nữa, Sehun còn nhỏ như vậy, nó biết cái gì đâu. Cậu chỉ cần biết nó không muốn xa chúng ta là đủ rồi.”

Khẽ gật đầu đồng ý, Park Chanyeol cũng không muốn làm cho bầu không khí càng thêm khó xử, vì vậy cậu phủi mông đứng lên, cưng chiều mà khẽ véo gương mặt mềm mềm của Oh Sehun: “Không nói chuyện này nữa~~ Baba sẽ không bỏ mặc Tiểu Bạch Cửu đâu~ Đi thôi~~ dẫn con đi ăn xoài tuyết đá~”

Byun Baekhyun cũng bế Oh Sehun đứng lên, hùa theo Park Chanyeol: “Đi thôi đi thôi~~ Trời nóng như vậy ăn xoài tuyết đá giải nhiệt đi!”

“Hay quá~~~ ăn xoài tuyết đá!!”

Một nhà ba người đều đi đến cửa tiệm đồ uống, mới đột nhiên nhớ tới một vấn đề nghiêm túc: Pororo của Tiểu Bạch Cửu đâu rồi?

Chế độ hát nốt cao của Bạch Cửu rốt cuộc cũng mở ra.

“Hu oa —— Đã nói với hai người nó là trẻ hư tới cướp Pororo của con mà!”

“Hu hu hu con muốn Pororo… Con muốn Pororo…”

“Ai ôi!!! Tổ tông, con đừng khóc nữa, baba mua con mới cho con…”

“Con không muốn!! Con chỉ cần con ban đầu thôi!! Chỉ có Pororo đó mới là của Bạch Cửu… Hu hu hu… Baba đáng ghét! Baba không được mua mới đâu!! Không thích Pororo mới đâu! Bạch Cửu mới cũng không thích!!”

… Không mua mới, không có con mới… Baba chỉ cần con, chỉ cần Tiểu Bạch Cửu, chỉ có một Bạch Cửu…

〒▽〒 Park Chanyeol cũng sắp khóc rồi.

Sau vài phút, Lu Han và Oh Chaesim đang đi dạo phố thì nhận được một tin nhắn.

[Truy nã toàn diện đường Hành Tinh, cứ xá Đại Bạch Nha, phải tìm cho ra một thằng nhóc ba tuổi! Giới tính: Nam! Kỹ năng: Khóc rất dai! Thằng bé này lấy Pororo của Tiểu Bạch Cửu không trả lại! —— By: Một baba đáng thương khó giữ được sọ não]

… Mau cứu sọ não!

Do dê con chậm chạp theo sau Wu Yifan vào nhà của Kim Jongin.

Cả quảng đường Do Kyungsoo đều bày ra đôi mắt to hoảng sợ, cảm giác như mình vừa khám phá ra một thế giới mới.

Nghe

anh Yifan

nói, ngôi biệt thự ba tầng này, chỉ có một mình Kim Jongin ở?


〒 ▽〒

Mẹ ơi, điều này cũng quá kinh khủng!


“Do Do…. Do Do?” Không ngừng nghe được sau lưng truyền đến tiếng hít vào vừa đáng yêu lại vừa khôi hài, Wu Yifan bật cười gọi Do Kyungsoo một tiếng.

“Hả, hả? … Có em!”

“Ngôi nhà này là quà sinh nhật lên mười của Kkam Jong, thế nào, cũng không tệ lắm phải không?”

Cái cái cái gì! Quà sinh nhật lên mười!… Để tính thử giá nhà mười mấy năm trước… Nhà này khoảng 400 mét vuông… ĐM, không biết ngôi biệt thứ đắt tiền thế này có phải đóng phí sở hữu không, a không, cậu ta có tiền mướn nhiều người hầu với vệ sĩ vậy rồi còn lo gì nữa…

Lúc ngẩng đầu lên, Do Kyungsoo cảm thấy ngay cả Wu Yifan ở trước mắt cũng sắp biến thành người được làm bằng tiền.

“Mẹ của Kkam Jong đã qua đời từ lúc cậu ấy còn rất nhỏ, sau khi ba cậu ấy tái hôn cũng dọn đến nhà mới, ở cùng với vợ và con gái bà ấy dẫn theo, nên liền tặng ngôi nhà này cho Kkam Jong.”

“Nói cách khác, từ lúc mười tuổi Jongin đã sống một mình ở chỗ này? Sao ba cậu ta không dẫn con sang nhà mới mà để cậu ta ở đây một mình?”

Wu Yifan nhún vai: “Đó là chuyện riêng của Kkam Jong, anh không biết nên không thể kể cậu nghe, cậu tự đi hỏi đi.”

“(⊙v⊙)… A, được rồi…”

Quen thuộc mà đi đến lầu hai, Wu Yifan trực tiếp mở cửa phòng Kim Jongin ra —— Quả nhiên như lời quản gia nói, đại thiếu gia vẫn còn đang ngủ.

“Anh Yifan, Jongin còn đang ngủ, hay là hôm khác chúng ta đến sau… A!!”

〒 ▽〒

Xin mọi người đừng phớt lờ sự tồn tại của em như vậy được không! Lần sau nếu phải nhấc chăn của người khác lên thì làm ơn nói cho em biết trước một ngày được không!


… Không không không, trọng điểm là, Kim Jongin, sao cậu không mặc đồ ngủ!!!!

“… Do, Do Do?”

“Kim Jongin, cậu mau mặc quần áo vào!”

Wu Yifan hài lòng thỏa dạ… cười ra tiếng.

Mua ha ha ha, trẫm đã hoàn toàn đạt được mục đích rồi~~



A

ha

ha,

biết thế nào Do Do cũng bị dọa đến kêu lên.

Trẫm thật sự

rất giỏi!


Nhưng mà tổng biên tập Wu cũng lập tức cảm giác được mình bị hai luồng sát khí ở trên giường bắn phá te tua đến không còn một mẫu vụn —— Thế là Wu Yifan vội vàng vẫy tay, ra hiệu cho Kim Jongin là mình (vượt mức) hoàn thành nhiệm vụ, giờ phải lui ra đây~

Do Kyungsoo vẫn chính trực… che mắt, mơ hồ nghe được Wu Yifan đang nhỏ giọng nói gì đó với Kim Jongin.

“Trời ơi, Kkam Jong, cậu đây là…”

“=口= Suỵt…”

“Ai, được rồi, tớ không nhúng tay vào nữa. Cậu chậm rãi trò chuyện với bé Do Do đi~”

“=口=

Cái gì mà bé Do Do! Đó là Do Do của tớ!”

“Xì xì xì, đã bị đánh thành như hoa nát mà còn dữ dội như vậy~~ Lát nữa cậu phụ trách đưa bé Do Do về nhà nha, tối nay tớ phải đi đón Xing Xing.”

“=口=

Xin cậu mau đi đi, tổng biên tập mọi vợ.”

“Xí, sau khi Kkam Jong thích bé Do Do thì ngày càng không đáng yêu rồi.”

“=口=

Bé Do Do EM! GÁI! CẬU!”

Tiếp đó, căn phòng liền yên tĩnh trở lại, lát sau, nghe thấy Kim Jongin nói một câu, “Tớ thay quần áo xong rồi”, Do Kyungsoo mới bỏ tay ra.

Kim Jongin đưa lưng về phía cậu, mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, không giống dáng vẻ làm người khác cảm thấy rất quyến rũ lúc mới quen, cũng không phải là đồ vest giày da tạo cảm giác xa cách không sao đến gần được lúc mới gặp lại —— Kim Jongin mà cậu quen, dường như bất cứ lúc nào đều là tỏa ra ánh sáng rạng rỡ. Tóm lại, không phải là như bây giờ, ngoan ngoãn, yên lặng, tựa như thằng nhóc nhà hàng xóm, lúc quay đầu lại sẽ tươi cười nói với mình: “Này, Do Do.”

… Đang suy nghĩ gì vậy Do Kyungsoo!!

“Jong…in?”

“Ừm, tớ nghe rồi, tới tìm tớ có chuyện gì không?”

Đại khái là trong lòng và trong đầu đều nghĩ Kim Jongin sẽ ngu ngu ngơ ngơ như cái ngày ở khu vui chơi gắp được con thú bông rồi quay ra nhìn mình tươi cười ấm áp. Thấy Kim Jongin chỉ đưa lưng về phía mình nói ra những lời nhạt nhẻo, trong lòng của Do Kyungsoo luôn cảm thấy là lạ, nhưng mà nghĩ lại, ai cũng có chừng mực riêng, rõ ràng là mình đã nói khéo nghiêm túc cự tuyệt cậu ta nhiều lần như vậy, xem như là tim bằng inox cũng có lúc cảm thấy chán ghét.

Huống chi… Là Kim Jongin.

Trong lòng Do Kyungsoo âm thầm tự an ủi mình, mặc dù cậu cũng không biết sao mình lại ‘khó chịu’ và ‘cần an ủi’.

“Đúng, đúng như vậy… Jongin, thật sự là không muốn quấy rầy cậu đâu… còn phá hỏng giấc ngủ của cậu… Sehun, là con trai của Chanyeol đó, Oh Sehun, cậu nhớ không? Ba mẹ ruột của Sehun tìm tới tận cửa muốn mang thằng bé đi, như đòi mạng mà liên tục tạo áp lực cho Chanyeol, anh Lu Han và mọi người đều cảm thấy chuyện này rất lạ, nên muốn làm phiền cậu… không biết cậu có thể… giúp điều tra một chút…”

“…”

“QAQ Jongin, nếu như cậu không đồng ý thì cứ nói với tớ, tớ sẽ không làm phiền cậu đâu… Dù sao hai chúng ta cũng không có quan hệ gì hết… Trong lòng cậu nghĩ thế nào cứ nói thẳng ra là được rồi…”

Mặc dù là cuống quít giải thích, nhưng mà Kim Jongin rõ ràng nghe được chút uất ức và mất mát trong giọng điệu của Do Kyungsoo.



Tên nhóc này, lại muốn chạy đi đâu…


Thấy Kim Jongin vẫn không nói chuyện, Do Kyungsoo cúi đầu hồi phục dáng vẻ không chút thích thú lúc đi theo sau lưng Wu Yifan: “Vậy, vậy làm phiền cậu rồi Jongin… Cậu ngủ lại đi, tớ về nhà…”

Vừa ủ rũ xoay người, Do Kyungsoo lại cảm giác được cổ tay của mình đột nhiên bị nắm chặt.

“… Ba mẹ của Sehun tên gì, ngày mai bắt đầu giúp cậu điều tra được không?”

“… (⊙_⊙) Ơ?”

“Có ai nói không giúp cậu đâu, nhanh như vậy đã muốn chạy đi, bộ tớ ăn thịt cậu sao?”

“Rõ ràng là cậu không để ý đến tớ…”

“Lâu quá không gặp cậu, nghe được giọng nói cậu cậu nên thất thần.”

Mặt của Do Kyungsoo có hơi nóng lên, cũng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn ——

Trời ơi, Do Kyungsoo, sao mày không có tiền đồ như vậy chứ 〒 ▽〒!! Chẳng phải đã nói với mình có bị đánh chết cũng không hàn gắn với Kim Jongin sao?!

… Quả nhiên

vẫn là tiết tấu “Đánh không chết, vẫn có thể làm lành”?


〒 ▽〒

Khí phách, khí phách a Do Kyungsoo!!


“Vậy, vậy cảm ơn cậu đã giúp, tớ đi trước, ngày mai gọi điện sau… A……!!”

Báo cáo, báo cáo! Khí phách của tuyển thủ Do, bị, bị Kim Jongin ăn sạch…

“A…… Jongin…”

Báo cáo, báo cáo… Tuyển thủ Do, không đủ ô-xy, rút khỏi kế hoạch tác chiến lần này…

Đột nhiên bị hôn đến nhũn cả chân, Do Kyungsoo nhắm mắt lại mặc cho Kim Jongin ôm, gấp rút điều chỉnh hô hấp, xấu hổ đến đỏ như quả táo. Dáng vẻ vừa khẩn trương lại vừa xấu hổ này làm Kim Jongin cũng sắp phun máu mũi rồi.

Do Do mà mình yêu, vốn là như vậy,

bao giờ cũng vậy, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, đều khuấy động lòng mình. Trước kia luôn cho

rằng đây chỉ là Do Kyungsoo, về sau mới rốt cuộc tỉnh ngộ, đây là tình yêu.


Làm mình hốn vía lên mây, cho dù biết mình không đủ sức xoay chuyển trời đất, nhưng dù có đắp thêm da mặt cũng muốn vung tay đánh cược, một điều thật sự tồn tại, có dùng tiền cũng không mua được, là tình yêu.

“Do Do, tớ rất nhớ cậu.”

Do Kyungsoo vẫn đang nhắm mắt lại: “… Không có gạt tớ?”

“Không có. Sau này Jongin không bao giờ nói dối với Do Do nữa.”

Mặc dù là câu đứa bé ba tuổi cũng biết nói, cũng không có sức thuyết phục để chứng minh lời của mình, nhưng rõ ràng đã làm Do Kyungsoo cảm động.

——

Có lẽ mình một mực chờ đợi thời khắc có thể danh chánh ngôn thuận, nhưng mà giờ phút này chính bản thân mình vẫn không rõ, thời khắc như thế nào mới được gọi là danh chánh ngôn thuận


… Ước chừng

là,

vào lúc tớ cảm thấy tớ muốn ở bên cậu, thì cậu cũng nói với tớ “Cùng một chỗ đi”, chỉ vậy mà thôi.


Kim Jongin, cậu yêu tớ không?

Còn phải hỏi, chẳng phải cậu cũng yêu tớ sao?

Kim Jongin, cậu yêu tớ không?

Tớ nói yêu cậu thì cậu sẽ trở về bên tớ chứ?

Kim Jongin, cậu yêu tớ không?

Yêu.

Do Kyungsoo, tớ yêu cậu.

Chẳng lẽ vừa

nhắm mắt mở mắt thì thật sự có hai thế giới?

Dù sao thì vào lúc Do Kyungsoo mở mắt sau khi lọt vào lọ mật của gấu Jong lần nữa, cậu cảm thấy mình lại khai phá một thế giới mới —— Ông trời ơi, tốc độ trở quẻ trong thế giới của con cũng quá chóng vánh rồi!

“(⊙o⊙) Jongin, mặt cậu bị sao vậy?!”

“Không có gì, Do Do, cậu đừng lo lắng…”

Trên mặt Kim Jongin đầy những vết thương tím bầm, thoạt nhìn có chút dọa người. Không đợi Do Kyungsoo hỏi kỹ, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp.

“Xem ra là tao ra tay chưa đủ nặng, mày còn làm trầm trọng tới mức dẫn người về nhà luôn. Jongin a, xem như tao uổng công nuôi mày lớn lên.”

Do Kyungsoo theo bản năng nắm lấy tay của Kim Jongin: “Jongin…?”

Báo cáo, báo cáo! Tuyển thủ Do yêu cầu chi viện!!

Kim Jongin lại cười.

“Tớ biết mà, tớ sẽ không anh dũng chiến đấu một mình.”

Ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của người đàn ông trung niên đứng cách đó không xa, ánh mắt của Kim Jongin cũng vô cùng kiên định.

“Vậy đàm phán lại đi, ba.”